Kiêu Kiêu cắn cắn đũa:
“Bố, bố sẽ không kết hôn nữa đúng không?”
Lưu Đồng vỗ nhẹ đầu của con trai, cười nói với nhóc:
“Chuyện của người lớn, trẻ con không cần quan tâm đâu. Thế nhưng anh là lập tức nghiêm túc: “Con còn nhỏ, con không hiểu……cái này gọi là “Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.”(*)
Lưu Đồng thanh âm dần dần thấp đi. Kiêu Kiêu thẳng tắp nhìn chằm chằm bố mình:
“Con hiểu chứ, chính là bố quên không được ba ba, đúng hay không? Lưu Đồng không trả lời nhóc nữa, im lặng ăn cơm, ăn xong liền đứng dậy rời đi.
Kiêu Kiêu không ngờ, ngày đầu tiên gặp bố đã hỏi được nhiều tin tức như vậy, ban đêm trước lúc đi ngủ, liền gọi điện cho Tử Dục, Tử Dục nghe xong ở trên giường lộn mấy vòng:
“Kiêu Kiêu, cố lên chúng ta sắp được ở chung rồi.”
—
Ở chung mấy ngày với Ngu Y Kiệt, Tử Dục đã hiểu vì sao Kiêu Kiêu lại giỏi như vậy. Phòng ốc thì như vừa bị trộm, quần áo vứt hết trong tủ mở ra là đổ ầm xuống người. Mà quan trọng nhất chính là đến giờ cơm không ăn mì gói thì ăn cơm hộp. Cũng may Tử Dục vốn không câu nệ phòng ốc sạch sẽ, quần áo gọn gàng. Nhóc rất giống Ngu Y Kiệt, dù cho thế nào vẫn có thế sống được, nhưng mà trong lòng nhóc thầm mong, kế hoạch này hãy mau mau xong đi, nhóc thèm cơm bố nấu.
Kế hoạch luôn luôn không bao giờ là hoàn hảo, đang lúc Tử Dục hưng phấn rằng bố vẫn còn tình cảm với baba nhóc liền được ba ba thông báo cuối tuần này sẽ đi ra ngoài gặp một chú tên là Trần Vũ Thành.
Tử Dục lúc ấy đang làm bài tập, Ngu Y Kiệt bước chân nhẹ nhàng đi tới cửa, gõ gõ cửa phòng: “Kiêu Kiêu, ba ba vào nha?”
Tử Dục để bút xuống, quay đầu lại: “Ba ba vào đi.” Ngu Y Kiệt tiến đến ngồi trên giường của nhóc: “Kiêu Kiêu, trưa chủ nhật còn cùng ba ba ra ngoài gặp một chú đi.”
“ Là ai vậy ba?” Tử Dục trực giác cảm thấy đây không phải là chuyện tốt.
“À… thì… Ân…” Ngu Y Kiệt ấp úng, Tử Dục nhìn chằm chằm vào mắt cậu:
” Bạn trai mới của ba?”
Ngu Y Kiệt gật gật đầu: “Cứ xem là như vậy đi.”
Trần Vũ Thành là tổng biển của một nhà xuất bản, tuổi trẻ tài cao tướng mạo anh tuấn, mặt nào cũng rất ưu tú, lúc hắn mua bản quyền một truyện trinh thám của Ngu Y Kiệt đã bắt đầu thích cậu. Trần Vũ Thành hết lần này đến lần khác theo đuổi Ngu Y Kiệt còn giúp cậu không ít thứ để sách thuận lợi bán ra. Ngu Y Kiệt cuối cùng có chút động tâm, nhưng cậu không đồng ý ngay mà đưa ra một điều kiện: “Nhất định phải để con em đồng ý mới được.”
Tử Dục làm sao có thể đồng được, Tử Dục ở nhà con một người bố sinh hoạt khổ sở kia kìa.
Bất quá dù cho Tử Dục đối với Trần Vũ Thành không có hảo cảm, nhưng nhóc cũng nhất định phải thừa nhận, Trần Vũ Thành là một nam nhân bất luận phương diện nào cũng đều không thua kém Lưu Đồng.
“Xin chào Kiêu Kiêu.” Trần Vũ thành cười cùng Tử Dục chào hỏi, còn đưa cho nhóc một cái hộp siêu to. Tử Dục con mắt trừng lớn, đây chính là thứ mà Tử Dục ước mơ suốt mấy tháng nay, là xe đua điều khiển bản giới hạn, ngay cả Lưu Đồng còn chưa mua cho nhóc nữa. Bất quá Tử Dục không thể nhận được, cái này có liên quan đến hạnh phúc cả đời của bố, à không còn của nhóc nữa:
“Cảm ơn chú, nhưng cái này cháu không nhận đâu.”
Bầu không khí tức thời có mấy phần xấu hổ.
“Đại sư huynh, trẻ con tính khí thất thường. Anh đừng để bụng”
Trần Vũ Thành cùng Ngu Y Kiệt vốn học cùng một trường, chỉ là tuổi của hắn so với Ngu Y Kiệt lớn hơn nhiều, Ngu Y Kiệt lên đại học hắn đã tốt nghiệp rất nhiều năm, lúc xuất bản sách hai người cũng có nói chuyện qua lại về quá khứ, nghe được hắn từng học cùng trường với mình Ngu Y Kiệt liền một mực gọi hắn đại sư huynh.
Tử Dục trong lòng tự nhủ ta “Con không có thất thường, con thích lắm mà.”
Trần Vũ Thành cười cười, hắn biết rõ dục tốc bất đạt, không thể quá gấp, từng bước từng bước tiếp cận cả hai, để cả hai xem mình thành thói quen mới là tốt nhất.
Hai ba con trên đường trở về, Ngu Y Kiệt vừa lái xe một bên hỏi Tử Dục:
“Kiêu Kiêu, con cảm thấy chú Trần thế nào?” lúc Ngu Y Kiệt nói chuyện với Trần Vũ Thành dáng vẻ đều tươi cười sinh động, Tử Dục nhìn thấy trong lòng gấp gáp không thôi, nhóc dù sao cũng là một đứa nhỏ tám tuổi, nhìn baba của mình vui vẻ với người đàn ông khác làm sao mà vui được:
“Chú Trần tốt, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Ngu Y Kiệt đem xe ngừng ven đường, xem ra là muốn cùng nhóc nói chuyện thật lâu.
“Nhưng mà, thế này không công bằng!”
Ngu Y Kiệt trên mặt tươi cười
“Con nói tiếp đi.”
Tử Dục hoàn toàn không phát hiện có gì bất thường lại nói tiếp:
“Ba ba, tại sao baba “phong hoa tuyết nguyệt”, còn bố chỉ có thể “Trừ khước Vu Sơn bất thị vân”?
Ngu Y Kiệt không nóng không vội nhìn nhóc nói:
“Cái này là bố dạy con có đúng không?”
Tử Dục giật mình: “Ba ba…”
Ngu Y Kiệt mỉm cười sờ sờ đầu của nhóc:
“Nhất Nhất của ba…”
“ Ba ba, sao ba biết con không phải Kiêu Kiêu?” Tử Dục nhỏ giọng hỏi.
“Nhà bừa bộn như vậy nếu Kiêu Kiêu nhất định sẽ la hét đòi ba dọn dẹp, Kiêu Kiêu cũng không chịu ăn mì gói, dù không có gì ăn cũng chịu nhịn đói không ăn. Còn có… nó chỉ thích chụp ảnh không thích xe đua, lúc con nhìn thấy xe đua trên mặt đều là vui sướng.
Tử Dục ở trong lòng thở dài, lộ tẩy rồi, nhưng mà thế này cũng tốt, hỏi trực tiếp luôn cho nhanh. “Ba ba, ba thật không thích bố sao?”
Ngu Y Kiệt khởi động xe, tiếp tục lái đi, qua không biết bao lâu, mới nói: “Có lẽ chúng ta nên đi tìm bố con cùng Kiêu Kiêu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...