Hà Tiết Âu kích động, cặp mắt mở to, gân máu hiện lên đỏ ngầu, tóm lấy cổ áo của Hà Chỉ Nghi mà nghiến răng.
- Chị nói lại cho tôi nghe, chị mang thai con của Lục Vỹ Thần?
- Phải… Tiểu Âu mau buông tay, chị đau, đau quá!
Hà Chỉ Nghi bị siết đến không thở nổi, cánh tay vùng vẫy, lay chuyển Hà Tiết Âu mong cô buông tay.
Sự nóng nảy của Hà Tiết Âu lại không dễ lay chuyển, cô ta càng vùng vẫy, càng bị nhấc người lên cao, chân sắp không thể chạm được mặt đất.
- Chị nói… Lục Vỹ Thần đưa chị về đây?
- Phải!
- Chị nói… phòng của tôi giờ là của chị?
- Phải!
Mỗi một chữ “phải” thoát ra khỏi cái miệng xinh đẹp của Hà Chỉ Nghi là một cái tát mạnh vào mặt của Hà Tiết Âu.
Sự điên tiết này mỗi lúc một dâng cao, không chỉ một đôi mắt đáng sợ, bàn tay hay vầng trán của cô đều nổi gân xanh, con quỷ trong người trỗi dậy chỉ muốn bóp chết người chị gái yếu đuối đang vùng vẫy.
Người làm trong nhà ôm lấy nhau run rẫy, không xong rồi, sẽ có án mạng mất thôi.
Phùng quản gia trán toát mồ hôi lạnh, tay không bấm nỗi điện thoại.
Mất mẫy phút mới kết nối được điện thoại với Lục Vỹ Thần.
- Thiếu gia, lớn chuyện rồi , lớn chuyện rồi.
Cậu mau về, phu nhân sẽ giết Hà tiểu thư mất.
Lục Vỹ Thần không chờ nghe thêm, đã biết tình thế cấp bách không thể kéo dài, lập tức về nhà, miệng cầu mong đừng có chuyện xấu gì tìm đến hắn nữa.
Hà Tiết Âu cố gắng giữ bình tĩnh, thở dốc nặng nề, buông tay khỏi cổ áo đã nhăn nhúm, mặc kệ Hà Chỉ Nghi ngã phịch ra sàn.
Thật là một vở kịch lôi cuốn, tác giả cũng rất biết cách đầy đọa nhân vật.
Hà Tiết Âu còn tưởng bản thân là nữ chính, bây giờ thật không dám nghĩ thế nữa.
Cô mang thai con của Lục Vỹ Thần, chưa thành người đã bị hắn loại bỏ.
Cô đã an ủi mình, không có cái thai ấy thì cuộc sống của hai người sẽ theo đúng kế hoạch, cô vẫn còn trẻ, chưa làm mẹ cũng là việc tốt.
Vậy mà Hà Chỉ Nghi mang thai con của hắn, hắn liền mang chị ta về nhà, cung phụng chăm sóc, lấy cả phòng của cô đem cho chị ta.
Cùng là phụ nữ, vậy mà cô không được mang thai, Hà Chỉ Nghi lại được.
Đây là ý gì? Có phải hắn lại cho rằng cô không đủ tư cách làm mẹ của con hắn?
Lục Vỹ Thần đưa mẹ của con hắn về nhà chính, giấu diếm cô, để cô ở nhà bạn.
Thật muốn hỏi trong mắt hắn cô ở vị trí nào.
Chỉ là một người vợ trên giấy tờ, không bằng mẹ của hắn hay sao?
Mẹ của con hắn, mẹ của con hắn.
Chết tiệt, cô thật ghét phải nhắc tới mấy chữ đó.
Thề thốt, hứa hẹn, bao nhiêu sự sủng ái của hắn chỉ là một tấm màng xinh đẹp che đậy cái bí mật khốn kiếp này.
Hà Tiết Âu không chỉ là ghen, đó là sự đố kỵ của những người phụ nữ.
Cô sinh ra đã là một con người kiêu ngạo, càng lớn càng để cái tôi của bản thân lên cao.
Đây không phải là lần đầu bị lừa gạt tình cảm nhưng là lần cảm thấy cay đắng nhất.
Lục Vỹ Thần có phải thấy cô đã yêu hắn đến thay đổi cả bản thân mình nên khi dễ cô? Ai cho hắn khi dễ, hắn là cái thá gì dám coi thường cô.
Hà Chỉ Nghi yếu ớt ôm lấy ngực mình thở gấp.
Hà Tiết Âu mà siết lâu hơn một chút nữa chắc cô ta đã chết vì ngợp thở.
Có điều cô ta không hiểu.
Hà Tiết Âu cầu xin cô ta giúp để có thể ly hôn với Lục Vỹ Thần, bây giờ kế hoạch đã thành công thì Hà Tiết Âu lại nổi giận đùng đùng.
Rốt cuộc là cô ta làm sai điều gì?
Mặc kệ, đi tới bước này không dễ dàng gì, Hà Tiết Âu muốn gì cũng không còn liên quan tới cô ta nữa.
Lục Vỹ Thần về nhà, Hà Chỉ Nghi nhìn thấy liền ôm bụng gào khóc, tiếng khóc mỗi lúc một lớn hơn, chói tai đến không nghe nổi.
- Bụng đau quá, đau quá.
Bụng tôi đau quá.
Hà Chỉ Nghi nằm lăn ra sàn, vừa lăn lộn vừa ôm lấy bụng gào khóc.
Nhưng dường như không ai ở đó quan tâm đến sự đau đớn của cô ta.
Lục Vỹ Thần trên trán lấm tấm mồ hôi, thở hồng hộc như vừa tham gia thi chạy đường dài trở về.
Hắn không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Hà Tiết Âu nhìn hắn, môi mỉm cười nhưng gương mặt lại thật lạnh.
- Chơi đủ rồi, ly hôn thôi Lục Tổng!
Cô dứt khoác một câu rồi nắm lấy tay Diệp Vân kéo đi.
Khoảnh khắc cô quay đi, không để Lục Vỹ Thần vào mắt, hắn lại không chịu được mà giật người cô quay lại.
- Hà Tiết Âu, em không còn lời nào khác để nói ngoài hai chữ ly hôn? Ly hôn có thể dễ dàng nói ra như vậy sao? Hôn nhân của anh đâu phải trò đùa.
- Không phải trò đùa? Như thế nào mới được xem là trò đùa? Hà Chỉ Nghi mang thai con của anh rồi, anh cũng đưa về nhà rồi, anh muốn giấu tôi như vậy thì để tôi đi.
- Chẳng phải tất cả đều do mưu kế của em mà thành hay sao?
- Mưu kế của tôi?
Hà Tiết Âu phá lên cười.
Lục Vỹ Thần bây giờ còn đổ lỗi cho cô, cho rằng tất cả đều do mưu kế của cô, là do cô bỏ thuốc hắn, hại hắn ngủ với Hà Chỉ Nghi, cho nên bây giờ hắn mang Hà Chỉ Nghi về nhà chăm sóc cũng là do cô mà ra.
Nói hay lắm, uổng cho cô mở lời nói yêu hắn.
Khốn kiếp thật!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...