- Cậu lại chơi trò tình một đêm?
Hà Tiết Âu bình thản nói ra một câu như lẽ thường tình.
Diệp Vân và Tần Tử Kỳ lại vì một câu nói đó mà toàn thân như bị giật điện.
- Nói bậy.
Tôi trước giờ chưa từng có tình một đêm!
Diệp Vân xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Bạn thân kiểu gì vậy chứ? Xâm phạm gia cư lại còn vu khống chuyện mất mặt như vậy, bạn trai của người ta đang ở đây mà lại không biết giữ miệng một chút nào cả.
Đáng chết!
- Chẳng phải Diệp tiểu thư luôn nói với tôi rằng rất thích trai đẹp, còn muốn có thật nhiều tình một đêm hay sao?
- Cậu câm miệng.
Tôi mà có thì việc gì phải muốn chứ!
- Ồ, Diệp Vân ngốc, thế thì mặc quần áo vào và ra đây nói chuyện với tôi nào.
Hà Tiết Âu ra phòng khách đợi người, đợi một lúc vẫn chưa thấy người đâu.
Khốn kiếp thật, bọn họ dám để cô đợi, còn định cho cô ăn cẩu lương hay sao.
Hà Tiết Âu trong lòng ganh tị vô cùng, bạn thân lâu như vậy, cô còn chưa có được hạnh phúc, bạn thân cô đã ở trên giường ân ân ái ái, làm chuyện người lớn với đàn ông trước rồi.
Diệp Vân ngu ngốc, mắt nhìn thật kém, trên đời này có biết bao nhiêu người đàn ông lại chọn phải tên ẻo lả, lẻo mép Tần Tử Kỳ.
- Các người không mau ra đây, bên trong đó còn dám ân ân ái ái, đừng có trách tôi ra tay tàn nhẫn.
Hà Tiết Âu mất kiên nhẫn, quát lớn.
Vừa nhắc tào tháo là tào tháo tới, hai bọn họ cuối cùng cũng chịu ăn mặc chỉnh tề mà xuất hiện.
Hà Tiết Âu xem như bản thân bị mù một mắt, không nhìn thấy sự dính nhau như keo của bọn họ.
- Vân, giúp tôi điều tra một người!
- Người nào?
- Mặc Thiên!
Hả? Diệp Vân có chút giật mình.
Trước giờ Hà Tiết Âu đều tự mình tìm hiểu về Mặc Thiên, hôm nay sao lại nhờ đến cô.
Vẻ mặt của Hà Tiết Âu rất nghiêm túc, sự nghiêm túc này cũng rất hiếm có.
Lần gần nhất nhìn thấy sự nghiêm túc này chắc là lúc điều tra về địa điểm hôn lễ của Mặc Thiên.
- Cô chê Thần còn quá nhẹ tay với cô hay sao? Mới từ chiến trường trở về đã muốn đi tìm người tình.
Tần Tử Kỳ mới nói một câu liền bị Hà Tiết Âu liếc đến cháy khét.
Chỉ có Diệp Vân là người không biết gì, bất ngờ vô cùng.
- Hai người gặp nhau rồi?
- Gặp nhau thôi thì nói gì chứ, cô ta và tên người tình đó ngủ với nhau trong rừng, bị Lục Vỹ Thần đến bắt tại trận.
Vậy mà gan vẫn còn lớn lắm!
Tần Tử Kỳ tranh phần trả lời của Hà Tiết Âu, còn có thái độ mỉa mai cô.
Đúng là Hà Tiết Âu trước giờ mắt nhìn người không sai, Tần Tử Kỳ đúng là tên lẻo mép.
Diệp Vân nghe câu chuyện, phấn khích đến đứng ngồi không yên, trầm trồ không ngớt.
- Sao nữa, sao nữa? Lục Tổng nói gì?
- Tôi đến đây không phải tám chuyện với các người!
Hà Tiết Âu bị chọc giận, đập bàn một cái thật mạnh.
Tần Tử Kỳ và Diệp Vân bị chỉnh liền ngồi lại ngay ngắn.
- Tôi muốn biết sau khi tôi giấu Vương Khả Như đi, Mặc Thiên đã làm gì? Tôi kết hôn với Lục Vỹ Thần, hôn lễ của nhà họ Mặc thì ra sao?
Hai con người nghe kĩ từng chữ Hà Tiết Âu nói, cả một thế giới mới được khai sáng hiện ra trước mắt.
Ây da, da gà cũng phải nổi cả lên, cả một khung cảnh ly kỳ hiện lên, đây đúng là một bước đột phá.
Hà Tiết Âu không nói chắc cũng không ai nghĩ đến tiểu tiết này.
Hà Tiết Âu trở thành vợ của Lục Vỹ Thần đã là tình tiết khủng bố người đọc rồi.
Quay trở lại văn phòng Lục Thị, Tần Tử Kỳ liền phát huy hết năng lực báo cáo của bản thân.
Anh ta công bố lịch trình trong vòng một tuần của Lục Tổng, một chữ cũng không vấp.
Chắc có lẽ vì sự trơn tru đó mà mọi thứ như nước chảy qua tai Lục Vỹ Thần.
Hắn không phản hồi lại một chữ nào, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào chương trình nâng cấp tường lửa hệ thống trên màn hình máy tính.
Hừm, Tần Tử Kỳ quen rồi, làm thư kí riêng của tổng giám đốc thật là mệt.
Lúc báo cáo thì không để tâm đến, lúc cố tình bỏ qua thì liền bị chỉnh đốn.
Nếu Lục Vỹ Thần không phải bên ngoài nhiều tiền, bên trong tài giỏi thì không ai thèm làm việc cho tên tâm thần như hắn.
Thở dài một tiếng, Tần Tử Kỳ bỏ bảng lịch trình xuống sàn, nằm dài ra sofa, nói vu vơ.
- Lục phu nhân đã tỉnh ngộ rồi!
- Hà Tiết Âu định làm gì?
Hắc, đúng là tên đáng ghét.
Báo cáo lịch trình dài đến vậy không để vào tai lấy một chữ, vừa mới nói vu vơ nhắc tới Lục phu nhân thì hắn phản ứng ngay.
Tần Tử Kỳ ngồi dậy.
- Tôi kể cậu nghe, hôm nay tôi ở nhà bạn gái, đúng lúc chúng tôi đang ân ái thì cô ta đến, còn ngang nhiên mở của phòng.
- Trọng điểm!
Tần Tử Kỳ vốn định mượn cơ hội này để giải tỏa cục tức lớn trong lòng, đang phấn khởi kể chuyện như vậy lại bị Lục Vỹ Thần cắt ngang.
Đúng là vợ nào chồng nấy, chả ai tốt đẹp gì.
- Cô ta nhờ bạn gái của tôi điều tra chuyện ngày hôm đó!
- Ngày hôm đó là ngày nào?
- Là ngày cô ta hóa đổi cô dâu, cô ta lấy mình thế thân cho Vương Khả Như, không ngờ lại bị đưa tới kết hôn với cậu.
Cô ta muốn biết Mặc Thiên đã làm gì ngày hôm đó.
Vợ của cậu chắc đã nhận ra mình bị cắm sừng rồi.
- Ai cắm sừng được vợ tôi cơ chứ.
Chẳng qua cũng là quả báo cho sự lẳng lơ của cô ấy thôi!
Lời này của Lục Vỹ Thần không biết là mật ngọt hay là cay đắng, nhưng gương mặt của hắn lại dãn ra, trên môi còn nở nụ cười.
Hắn đang rất hân hoan.
Hài lòng khi con cáo nhỏ mà hắn nuôi nấng ngoài xấu tính thì còn rất thông minh, quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Ngày thu hoạch thành quả đã không còn xa nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...