Trời Sinh Lạnh Bạc
Chuyện của tiểu Thất rốt cục cũng xong, còn lại chính là ly biệt.
Về Tiêu Lục, Kỳ An sớm có chuẩn bị tâm lý cho nên cũng không bất ngờ.
Chỉ là còn có một người khác khiến nàng cảm thấy trở tay không kịp.
Kỳ An trầm ngâm thật lâu, rốt cục lắc đầu, “Ta không đồng ý.”
Trường Khanh không hề ngẩng đầu đứng phía sau nàng, Tiêu Vinh và Tiêu Lịch đứng trước mặt nàng, tiến lên vài bước, quỳ xuống,
“Tiểu thư, Lãng nhi thiếu gia là tướng tài trời sinh, theo chúng thần tôi luyện vài năm, đối với tiểu thiếu ta tất nhiên là vô cùng hữu ích.”
“Không!” Kỳ An lắc đầu, “Ta sẽ không để Lãng nhi rời xa ta.”
Tiêu Lịch ngẩng đầu lên, “Tiểu thư, con đường của Lãng nhi thiếu gia cuối cùng vẫn là hắn phải tự mình đi.”
Kỳ An không trả lời, chỉ lắc đầu, “Cho dù có ngày như vậy, cũng là chờ cho đến khi hắn lớn.”
Nàng biết tầm quan trọng của việc dạy dỗ từ nhỏ, cũng hiểu hết những chờ mong của bọn họ, nhưng mà Lãng nhi chỉ mới năm tuổi, sao có thể đặt nhiều kỳ vọng lên vai hắn như vậy?
“Tiểu thư, Lãng nhi thiếu gia là hài tử của người, cũng là cốt nhục Tiêu gia. Nếu lúc trước không có biến cố thì thôi, tương lai của tiểu thiếu gia đều do gia tộc phụ thân hắn lo liệu. Nhưng hiện giờ, thân phận của tiểu thiếu gia hoàn toàn thuộc về Tiêu gia, sẽ không có bất cứ trói buộc nào khác.”
Lần này nói chính là Tiêu Vinh, ánh mắt hắn trầm tĩnh, đi tới bên người Tiêu Lịch, kéo hắn lại, tiếp tục nói, “Chúng ta tin tưởng Vương gia đối với tiểu thư tình thâm nghĩa trọng, nhưng tiểu thư nghĩ đối với Lãng nhi thiếu gia thì sao? Vương gia cho dù có thương có yêu thế nào cũng không thể giống như phụ thân ruột thịt, liệu có tức giận mắng mỏ, thậm chí động tay động chân?”
Trong lòng Kỳ An do dự, lại quay đầu không nhìn ánh mắt như hiểu tất thảy của Tiêu Vinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...