Trời Sinh Lạnh Bạc

Nếu không phải vướng bận chuyện Lãng nhi, Kì An nguyện ý ở đây cho tới già, không cần để ý sự đời. Chỉ mình Lãng nhi là đủ.

Tuy rằng khó tránh khỏi thê lương nhưng ít nhất, sẽ không bị tổn thương.

Nghĩ tới Lãng nhi, liền khó tránh khỏi nhớ tới người kia. Kì An ánh mắt mơ hồ, nhớ tới lần đầu tiên thấy hắn, hai mắt đẹp như tranh vẽ. Lúc ấy nàng thầm than, người này như từ trời đất sinh ra.

Cho tới mãi về sau, mới biết hắn không thể nói, trong lòng chợt tiếc nuối, nhưng lại mới hiểu rõ, trên thế gian này không có người hoàn mĩ.

Một chút thoáng qua, chính là rất ít khi nhớ tới. Chỉ là ngẫu nhiên nghĩ đến dung mạo tuyệt thế, cùng mái tóc dài đen như mực.

Nào ai nghĩ đến, chuyện trôi qua lâu như vậy, cùng hắn lại có cơ hội gặp lại. Lại có biết bao thâm tình.

Nàng, không phải là thờ ơ.

Hắn là ai, miệng không thể nói, mà dung nhan vẫn vậy, vạn phần tuyệt mĩ. Là hoàng đệ thân thiết nhất của đương kim hoàng thượng, được chính người ngự phong Vương gia. Mà nàng, kiếp trước chẳng qua chỉ là một nữ tử bình thường. Nam nhân như vậy, chính là ngôi sao thần tượng khiến cho mọi người phải sùng bái, lại trở thành bạn của nàng.

Người bình thường như nàng, làm sao có thể hi vọng xa vời có một vị thần tiên nào tới giúp đỡ? Nàng không dám nghĩ, cũng nguyện không có.

Một bàn tay bỗng nắm lấy tay nàng “Kì An, ngươi suy nghĩ cái gì? Sao lại trầm mặc không nói?”

Khuôn mặt cách nhau trong gang tấc, Kì An nhìn hắn, da mặt quả thực trắng, lỗ chân ông rất nhỏ”.

Bàn tay kia bỗng vội vàng kéo lấy Kì An “Kì An, ngươi đừng trầm mặc như thế. Ta sẽ lo lắng”

Kì An hơi cau mày, tựa vào gốc đào suy nghĩ. Thả lỏng thân mình, nàng cườ khẽ, “Ta đang nghĩ, làm thế nào mới có thể chữa khỏi mắt cho ngươi.”

Chiến Liệt khóe miệng cong lên, một đóa hoa đào xinh đẹp bay xuống. Hắn bỗng phát giác,dùng ngón tay bắt lấy, tựa hồ muốn bóp nát cánh hoa. Nhưng dường như, nhớ tới gì đó, lại vụng trộm hướng sang bên cạnh.

Kì An tĩnh lặng. Nhin nhịn không vỗ được vào đầu của hắn  “Chiến Liệt, như vậy thực tốt, thực tốt”.


Hắn tươi cười, dựa đầu vào vai nàng, ngửi thấy trên người nàng mùi hoa thơm ngát, chỉ cảm thấy thật vững tâm. Từ trước tới nay, cho dù là ca ca cũng chưa bao giờ nói chuyện cùng hắn, ăn cơm cùng hắn, cũng chưa có cho hắn dựa vào.

“Kì An, thực tốt lắm!”

“Kì An, chúng ta sau này vẫn ở một chỗ với nhau phải không?”

Chiến Liệt   tinh thần đã mơ màng, chỉ là hắn cảm thấy, điều này, nhất định phải nói cho nàng nghe.

Kì An cúi đầu, chỉ thấy kẻ gục trên vai mình đã muốn đi vào giấc ngủ, chính là khóe miệng còn tràn đầy ý cười.

“Ngốc tiểu tử. Ngươi thế nào cũng không hỏi mắt mình làm thế nào để chữa khỏi sao?”

Duỗi thẳng hai chân, điều chỉnh tư thế một chút, đem Chiến Liệt ngả mình xuống, cho hắn gối đầu vào đùi mình.

Nìn hắn ngủ thật sau, nửa ngày sau, nàng mới nhẹ nhàng thở dài “Chiến Liệt, ở lại cạnh ngươi, ta không thể đáp ứng”.

Người bồi hắn ở lại đây, không phải nàng. Khẽ mỉm cười. nhất định sẽ là một tiểu nữ nhi thông minh xinh đẹp. Có vậy mới xứng với hắn!

Độc tố trong mắt Chiến Liệt, nghe chừng có ý ngoan cố. Liên tục cấp hắn vài thang thuốc mà không có hiệu lực, châm cứu cũng không hiệu quả. Qua một thờ gian dài, Kì An kinh ngạc không thôi. Độc tố kia chừng như là có sinh mệnh, khi độc tính phát tác thì kiên quyết bám chặt lấy dây thần kinh thị giác của hắn. Nhưng kì lạ là bây giờ, dường như chúng đang ngủ đông, không hấp thu chất dinh dưỡng nữa.

“Kì An, còn không có tìm được biện pháp nào khác sao?” Đêm khuya, Chiến Liệt còn không ngừng hỏi lại Kì An.

Kì An nhu nhu mày, mới phát giác ra hắn không có trở về phòng mà vẫn còn ở lì trong thư phòng.

“Chiến Liệt, ngươi về phòng nghỉ ngơi. Có vậy trị liệu mới có kết quả được.”

Nàng đem đẩy hắn ra khỏi cửa, đang muốn quay lại, hắn đã vội dùng hai tay chống đỡ, hướng nàng cười cười “Kì An, ngươi lo lắng cho ta có phải không? Thì ra là Kì An lo lắng cho ta, ta thật là cao hứng.”

Người này, vĩnh viễn hiểu được làm cách nào chạm tới đáy lòng nàng. Kì An xoa xoa đầu hắn “Cao hứng thì phải đi ngủ. Ta làm đúng với danh chức đại phu thì ngươi cũng phải làm tròn thiên chức bệnh nhân mới đúng.”


Đem cửa đóng lại. Bên ngoài ngoại trừ tiếng gió thì quả thật vô cùng tĩnh lặng. Một lát sau, mới nghe thấy tiếng bước chân rời đi, sau dần nhỏ lại rồi mất tích vào không trung.

Kì An cười lắc đầu. Đang muốn trở về, bỗng nhiên cảm thấy ánh nến chợt lóe, một người ôm chặt lấy nàng.

Kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy được trong mắt người nọ, nhãn tình sáng quắc diệu mãn vui sướng.

“Ngươi!”, Kì An vừa mới cất lời, đầu đã bị hắn ấn vào trong lồng ngực cơ hồ như vậy làm nàng hít thở không thông.

Thân thể của hắn cũng căng thẳng, không ngừng run run. Tiếng nhịp tim đập từng hồi “Thình thịch! Thình Thịch!” bên tai nàng tựa như trống gõ, đủ khiến nàng cảm nhận được hắn có bao nhiêu kích động.

Kì An không dám động, bởi vì người kia, hơi thở ấm nóng không ngừng phả vào đầu nàng, ấm nóng làm cho người ta cảm động phát khóc.

“Hiên Viên Sam, sao ngươi lại tới đây?” Kì An rốt cục cũng có cơ hội hỏi hắn.

Hiên Viên Sam không trả lời. Một lát sau, đầu hắn rốt cục cũng tới bên mai tóc sau gáy nàng, nhẹ nhàng cọ cọ.

Sợi tóc cọ má nàng ngứa. Không nhịn được, tay vừa gại gãi, lại vừa văn đụngtới đầu hắn. Mềm mại thuận hoạt, tay nàng vừa dừng lại, thân mình hắn cũng khẽ run lên, lập tức rất nhanh trấn tĩnh lại. Chính là đem nàng ôm chặt hơn nữa.

Đưa cho Hiên Viên Sam một chén nước, Kì An mới có thể hảo hảo nhìn hắn.

Hắn tựa hồ gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng có vẻ tái nhợt. Ánh mắt dời xuống chút nữa, Kì An nháy mắt mấy cái.

Hiên Viên Sam cũng theo ánh mắt của nàng nhìn lạ, lập tức giật mình. Sau đó ngẩng đầu cẩn thận xem xét nàng, lược lược không được tự nhiên nghiêng thân mình quay về hướng khác.

Kì An không cười nữa, chỉ khẽ khụ mấy tiếng.

Hiện tại đã gần mùa hè, cho nên thời tiết có điểm nóng, quần áo cũng có phần mỏng hơn. Hơn nữa, quần áo của cổ nhân lại có phần bất tiện, không dễ hành động, thực dễ dàng vướng phải cành cây, cũng không phải là điều kì lạ.


Kì An vừa muốn nói chuyện, lại nghĩ đến điều gì, chạy ra mở cửa ngó nghiêng vài lần, xác nhận xung quanh không có người mới an tâm đóng cửa lại, thư thải đi tới.

Hiên Viên Sam nhìn nàng, bộ dáng cẩn trọng, khóe miệng càng ngày càng cong, hắn chưa có nói cho nàng biết, bằng công lực của hắn, nếu có chuyện gì xảy ra, hắn hẳn là sớm phát giác. Nhưng là, nhìn nàng bộ dáng lo lắng vì hắn như vậy, hắn thực thích.

Kì An nâng tay lên, sử dụng ngôn ngữ bằng tay “Thị vệ của ngươi tránh ở đâu?”

Nửa ngày, tiếng kinh hô nho nhỏ vang lên, lập tức như bị người nút phải liền biến mất. Kì An khiếp sợ nhìn Hiên Viên Sam, nàng không thể tin được, vừa rồi, hắn nói là… hắn tới một mình, đơn thương độc mã tới đây sao?

Buông tay che miệng, Kì An kinh hoàng muốn xác nhận lại một lần, “Ngươi nói, ngươi tới đây một mình, ngay cả Khinh Ngũ cũng không mang theo?”

Hiên Viên Sam nhìn ánh mắt ấm áp của nàng, gật đầu.

“Bọn họ không thể vào trong Đào Hoa trận này.”

Cho nên mới nói, hắn thật là một người mạo hiểm. Đã không có Khinh Ngũ đi theo, hắn ngay cả biểu đạt bình thường cũng không thế nào làm được, cư nhiên như vậy, lại một thân một mình tới đây.

Chỉ cảm thấy yết hầu bị cái gì chặn lại, rầu rĩ khó chịu, Kì An nhìn hắn, không chớp mắt “Vì sao? Ngươi là Vương gia a!”

“Ta là Hiên Viên Sam” Hắn khẳng khái đáp.

Cũng không biết nếu Hiên Viên Sam và Chiến Liệt gặp nhau thì mọi chuyện sẽ như thế nào, một người miệng không thể nói, một người mắt không thể nhìn, không hiểu có cãi nhau ầm ĩ hay đánh nhau tới long trời lở đất không? Có thể coi nhau chỉ như người qua đường được không?

Nhưng là khi tưởng tượng một bên là Vương gia ngọc thụ lâm phong, khí thế bức người, bên kia lại là kẻ một lòng hướng tới làm phân bón thúc, Kì An nhất thờ suy sụp, hiểu được chính mình đang tự lừa mình dối người mà thôi.

Vừa mới vậy nàng đã nhất thời hoảng hốt, lúc Kì An phục hồi lại tinh thần, Hiên Viên Sam đã an an ổn ổn ngồi bên cạnh bàn, chỉ thấy cặp mắt phượng sâu thẳm, thưởng thức gương mặt Kì An vì bị dọa mà miệng ngoác ra.

Trong mắt lóe ra một tia sát khí, nhưng lại hé miệng nở nụ cười, “Người ở trong sơn cốc này, không có mấy người là đối thủ của ta, chỉ trừ bỏ…” sắc mặt kinh biến “Bệnh nhân của ngươi, Chiến Liệt”

Kì An né tránh ánh mắt bức người của hắn, bất giác có chút chột dạ.

Người ta vì cứu nàng mà vất vả tới như vậy, nàng cũng không nguyện ý cùng hắn lập tức rời đi. Vừa rồi, khi lắc đầu cự tuyệt hắn, hắn bỗng nhiên tức giận, làm cho nàng cơ hồ muốn lùi bước ngay lập tức.

Nhưng là, nhưng là… đúng là nàng vẫn còn chút khúc mắc. Nàng cắn răng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.


Thật lâu sau, hắn mới hơi nghiêng ngiêng đầu, tức giận rời đi, bóng dáng đơn bạc, tựa hồ chất chứa nỗi bi thương vô hạn.

Không liếc nhìn tới nàng, hắn chỉ vung hai tay lên “Ta sẽ ở đâu đây?”

Làm cho hắn tạm thời rời đi trước hắn không chịu, Kì An thở dài.

Đúng là, ở lâu với cổ nhân tính tình cố chấp, nàng thở dài ngày càng nhiều, Kì An biết, chính mình càng mau già.

Chỗ ngủ ban đêm, phòng của bọn hạ nhân khẳng định không dám đưa hắn đi, phòng của Chiến Liệt điều kiên tuy rất tốt, nhưng phỏng chừng hắn cũng không muốn cùng phân bón chia sẻ. Cho dù phân bón này là Vương gia a.

Cho nên, khả năng lựa chọn duy nhất, chính là phòng nàng. Kì An nhìn lại trong phòng, chỉ có duy nhất một chiếc giường, trong lòng lại thầm thở dài.

Cái gọi là danh tiết, nàng không cần. Vấn đề người ta là kim chi ngọc diệp, không, thân kiều thịt đắt tiền Vương gia a, làm cho danh dự của hắn bị bôi nhọ, nàng biết lấy gì mà bồi thường.

Nhìn Kì An bộ dạng khó xử, hai mày nhíu lại, Hiên Viên Sam hướng trên ghế dựa vào “Người tập võ ngồi ngủ suốt đêm là sự thường tình, không có gì cả. Ngươi mau ngủ đi.”

Nhìn xem, người kia chỉ có thể lấy cái ghế mà dựa, nhìn nhìn lại thân hình Hiên Viên Sam, Kì An nhắm mắt, đi đến trước giường, tung chăn trải khắp giường, hướng hắn “Tối nay ngủ chung đi. Mỗi người nằm một đầu.”

Nói xong, cố gắng tự thôi miên bản thân lên giường, hướng góc trong cùng mà nằm.

Đợi trong chốc lát, cũng không thấy có động tĩnh gì, Kì An hồ nghi quay người lại.

Ánh nến lay động, chỉ nhìn thấy người nọ vành tai đỏ bừng, khẩn trương không biết phải làm sao, chỉ có thể gắt gao nắm chặt bàn tay lại.

Kì An ngồi dậy, có chút buồn cười “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không làm gì ngươi đâu.”

Hiên Viên Sam thân mình hơi giật giật, chậm rãi ngẩng đầu lên “Không cần, giường quá nhỏ. Ngươi hội ngủ không thoải mái, Kì An.”

Kì An còn muốn nói gì nữa, hắn đã tắt đèn.

Kì An há ngoác mồm, ngẫm lại, cũng không dám lên tiếng, đành bất đác dĩ nghe lời hắn nằm xuống.

Hiên Viên Sam xoay người ngồi trở ại trên ghế, tam tình bây giờ mới chậm rãi bình phục được. Nàng sẽ không làm gì hắn, nhưng là, hắn không có tin tưởng mình sẽ không đối với nàng làm ra chuyện gì. Cùng người mình yêu ngủ chung, liệu có thể an ổn ngủ được chăng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui