Mọi việc cứ diễn ra như vậy, Lãng nhi đi theo Hiên Viên Sam, vài ngày sau đó Kỳ An mới cùng với Trường Khanh và Trường Lan xuất phát, tránh việc xuất hiện cùng nhau có thể gây ra một số liên tưởng không cần thiết.
Điều làm Kỳ An vui mừng chính là sau khi Lãng nhi rời khỏi nàng, cũng không khóc không kêu ca gì, chỉ chăm chú ôm cổ nàng, thế nào cũng không chịu buông tay, rầu rĩ nói, “Nương, người phải mau mau tìm gặp Lãng nhi, Lãng nhi sẽ rất rất rất nhớ người.”
Vuốt đầu Lãng nhi, Kỳ An gật: “Được!”
“Nương, Lãng nhi sẽ ngày ngày nhớ tới nương, nương nhất định phải đến sớm.” Nói đến đây, giọng hắn đã nghèn nghẹt.
Ôm chặt thân hình bé nhỏ đó vào lòng, Kỳ An thực sự không nỡ, hài tử từ nhỏ tới giờ chưa từng xa nàng.
Hiên Viên Sam đi đến bên Kỳ An, vỗ vỗ vai nàng, “Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Lãng nhi.”
Mắt Kỳ An đỏ hoe, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Lãng nhi, cười nói, “Lãng nhi, về sau phải nghe lời, không được chạy lung tung, không được lười ăn, biết chưa?”
Lãng nhi ngoan ngoãn gật đầu, nhìn sang Hiên Viên Sam, “Từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là cha đúng không?”
Thân mình Kỳ An cứng đờ, mất tự nhiên nhìn sang Hiên Viên Sam.
Ánh mắt Hiên Viên Sam hơi sáng lên, khóe miệng cong lên, gật đầu khẳng định, sau đó nhìn sang Lãng nhi.
Hai mắt Lãng nhi sáng lên, vươn hai tay sang phía hắn, ngọt ngào kêu lên, “Phụ thân!”
Tuy Hiên Viên Sam là người luôn luôn lạnh lùng, nghe thấy tiếng gọi đó vẫn không kìm được kích động, liền mở rộng hai tay, cúi người ôm lấy hắn vào lòng, cảm thấy thân hình bé nhỏ này làm hắn thực thỏa mãn.
Lãng nhi ôm cổ hắn, hoan hỉ kêu lên, “Phụ thân, phụ thân, Lãng nhi cũng có phụ thân, phụ thân…” Hắn cứ gọi mãi gọi mãi, Hiên Viên Sam tung hắn lên cao, đùa nghịch với hắn, khiến hắn kêu lên sợ hãi nhưng vẫn không giấu được vẻ sung sướng trên mặt.
Kỳ An nhìn thấy, đáy lòng tự dưng thấy chua xót.
Bất kể là quan tâm hài tử tới đâu cũng không thể bù lại được tình yêu của phụ thân. Chỉ tiếc, đối với Lãng nhi, chi sợ rằng phần khát vọng này phải bị thua thiệt.
Hai người thở hổn hển, dừng lại, Lãng nhi bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, hỏi Hiên Viên Sam, “Phụ thân, nhà của ngươi cũng có rất nhiều di nương đúng không?”
Hiên Viên Sam sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu, “Không có, tại sao Lãng nhi lại hỏi chuyện này?”
Lãng nhi trả lời, “Nương nói ở chung với di nương là lãng phí sinh mệnh, là làm hư trí tuệ, Lãng nhi không muốn lãng phí sinh mệnh, cho nên không cần di nương. Nếu như về sau phụ thân có di nương, Lãng nhi sẽ không ở với phụ thân nữa.” Hắn nắm chặt nắm tay nhỏ, “Lãng nhi sẽ lại một lần nữa đi tìm phụ thân!”
Kỳ An dở khóc dở cười, kêu lên một tiếng, “Lãng nhi!”
Lãng nhi quay đầu liếc Kỳ An một cái, lại quay lại ôm lấy cổ Hiên Viên Sam, vui vẻ nói, “Tuy nhiên, hiện tại ta thích phụ thân này.”
Hiên Viên Sam vỗ vỗ đầu Lãng nhi, nhẹ nhàng đặt hắn xuống đất, cúi người ngồi xổm trước mặt hắn: “Lãng nhi không có di nương, hiện tại không có, về sau cũng không. Lãng nhi chỉ cần phụ thân này có được không?”
Lãng nhi nhìn hắn thật kỹ, “Lời hứa của nam nhân?”
Mỉm cười, “Lời hứa của nam nhân!”
Lãng nhi vươn tay ra, xòe ngón út lên, “Chúng ta ngoéo tay ở đây, về sau không được đổi ý!”
Hiên Viên Sam cũng vươn tay ra nhưng Kỳ An đã cầm lấy tay Lãng nhi, lắc lắc đầu hắn, “Lãng nhi, không được nghịch. Hiên Viên thúc thúc là đang giúp đỡ chúng ta, làm sao có thể yêu cầu nhiều như vậy.”
Lãng nhi rầu rĩ cúi đầu, mếu máo, “Nương!”
Kỳ An ôm hắn vào lòng, “Thực xin lỗi, Lãng nhi!” Là nàng ích kỷ nên mới tước đoạt tình yêu của người cha của hắn. Thở dài một hơi, nàng nhìn về phía Hiên Viên Sam, “Thực xin lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngươi đừng để ở trong lòng.”
Đáy mắt lướt qua một tia mất mát, Hiên Viên Sam cúi thấp đầu, lâu sau mới ngẩng lên, trên mặt hiện lên ý cười, “Muốn kết hôn phải có tình yêu, muốn yêu phải yêu duy nhất. Kỳ An, nếu như không gặp phải tình yêu, ta tình nguyện cả đời cô tịch, ta đã ở như vậy hai mươi sáu năm, nếu như vẫn không có được tình yêu thì ta vẫn có thể qua được nhiều lần hai mươi sáu năm như thế.”
“Xin ngươi hãy chấp nhận ta, được không, cho ta một cơ hội đi.”
Khinh Ngũ tiến lên trước một bước, có chút sốt ruột thay chủ, “Thật sự, Tống cô nương, Vương gia nhà chúng ta chưa từng có nữ nhân nào, ngay cả nữ nhân được Hoàng thượng tứ hạ cũng bị Vương gia từng bước trả lại. Có một lần, vương gia đến quán rượu, Hoàng thượng đã an bài mộ nữ tử tuyệt sắc nằm trên giường, đã bị Vương gia đuổi ra ngoài, chỉ đáng thương cho nữ tử kia phải nằm bên ngoài một đêm, thiếu chút nữa khóc chết.” Nghĩ nghĩ, đột nhiên trở nên khẩn trương, “Đúng rồi, Tống cô nương, không phải ngươi là đại phu sao? Hay là ngươi xem giúp vương gia nhà chúng ta xem hắn có phải có tật xấu ở đâu không?”
“Bốp!” Trên đầu bị gõ một cái thật đau, Khinh Ngũ ủy khuất nhìn chủ tử nhà mình, hắn không thể lo lắng thay cho chủ tử được sao?
Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Sam ửng đỏ.
Trong lòng Kỳ An không phải không có chấn động. Một nam nhân như vậy, với thân phận và tướng mạo của hắn mà có thể làm được như vậy, thật là khó tưởng tượng. Thật sự là đáng tiếc, nếu như gặp được hắn trước người đó, có lẽ nàng còn có dũng khí thử một lần.
Tuy rằng không còn quá vướng bận chuyện quá khứ, nàng cũng khó mà gánh vác thêm một tình yêu khác.
Thầm hít sâu một hơi, nàng đưa Lãng nhi cho Hiên Viên Sam, “Hiên Viên Sam, Lãng nhi là mạng sống của ta, giờ ta đem hắn giao cho ngươi.”
Hiên Viên Sam khe khẽ thở dài, cũng không bức bách nàng, nếu nàng cần có thời gian, hắn có thể chờ đợi. Hắn ôm sát Lãng nhi, “Sam sẽ không phụ nhờ vả!”
Hơi hơi nghiêng đầu, ý bảo Khinh Ngũ tiến lên. Hắn đặt Lãng nhi xuống đất, vẻ mặt nghiêm chỉnh.
Khinh Ngũ nhìn hắn huy động ngón tay, nói theo, “Trường Khanh, Trường Lan, ta sẽ lập tức đưa Lãng nhi đi. Để tránh người hoài nghi, mười tám thị vệ vương phủ cũng sẽ rời đi, ta sẽ không an bài người bảo vệ các ngươi. Sau khi các ngươi rời khỏi đây cũng không cần lập tức tới kinh thành. Thế lực quan phủ hết sức rối rắm phức tạp, các ngươi cũng không thể xin bọn họ giúp đỡ, chỉ có thể liên hệ với người của Tiêu gia, làm cho bọn họ che chở Kỳ An đi kinh thành. Theo như tin tức hai ngày nay ta nhận được, việc Tiêu Lục mất trí nhớ rất khó biết thật giả, các ngươi cũng nên đề phòng.”
Hiên Viên Sam đi đến trước mặt hai người, khom người xuống, thanh âm Khinh Ngũ khẽ run: “Trường Khanh, Trường Lan, Kỳ An giao cho các ngươi.”
Nhãn tình Trường Lan đỏ lên, cũng cúi người hành lễ với Hiên Viên Sam, “Sam Vương gia, đa tạ chân tình của ngài đối với tiểu thư nhà ta. Bảo vệ tiểu thư an toàn chính là trách nhiệm của ta và Trường Khanh. Ngài không cần quá lo lắng, lúc trước là tiểu thư muốn im lặng, chúng ta mới chặt đứt liên hệ với Tiêu gia. Sau khi rời khỏi đây, chúng ta sẽ liên lạc ngay với họ.”
Hiên Viên Sam hơi gật đầu, như vậy hắn an tâm rồi.
Đi đến trước mặt Kỳ An, nhìn thấy bong dáng mình trong mắt nàng, hắn đột nhiên vươn tay ôm lấy nàng, ôm thật nhanh làm cho tất cả ý muốn cự tuyệt của nàng không thể nói ra miệng.
Cánh tay Kỳ An giơ trong không trung cả nửa ngày, cuối cùng hạ xuống lưng hắn, “Ngươi cũng phải bảo trọng! Gặp ở kinh thành!”
Hắn ôm chặt hơn nữa, Kỳ An nhăn mặt nhíu mày, nàng sắp không thở được nữa rồi. Nhịn nhịn, mặt nàng đỏ bừng lên, đúng lúc nàng định lên tiếng thì hắn đột nhiên buông nàng ra, thoắt một cái ôm Lãng nhi, nhảy ra ngoài, không hề quay đầu lại.
Giữa không trung chỉ còn nghe thanh âm Lãng nhi, “Nương, phải nhanh đến tìm Lãng nhi nha! Nương…” Thanh âm cuối cùng vang tới, người hẳn nhiên đã đi xa rồi.
Kỳ An đuổi theo hai bước, có chút ngây ngốc. Người này, nàng và Lãng nhi còn chưa nói lời từ biệt mà!
Bên này, Lãng nhi chui đầu vào ngực Hiên Viên Sam, dùng sức gạt nước mắt. Khinh Ngũ ghìm ngựa tới gần, kỳ lạ hỏi hắn, “Tiểu thiếu gia, vừa rồi ngươi đâu có khóc thương tâm như vậy? Tại sao bây giờ mới khóc?”
Lãng nhi trừng mắt một cái rồi không thèm để ý đến hắn nữa.
Hiên Viên Sam giục ngựa chạy như bay một hồi lâu mới bình phục một chút, lúc này mới vỗ vỗ đầu Lãng nhi, lo lắng nhìn hắn.
Lãng nhi dụi mắt, “Lãng nhi khóc sẽ làm nương buồn, lúc nương buồn nương không bao giờ khóc!” hắn đưa hai bàn tay nhỏ bé lên, tay phải nắm lấy bàn tay trái, “Nương không khóc, mà chỉ dùng sức nắm chặt tay, sau đó chỗ này sẽ bị chảy máu. Cho nên Lãng nhi không muốn nương buồn.”
Cảm giác đau nhức quen thuộc lại trỗi dậy, Hiên Viên Sam có cảm giác muốn giết người. Hắn giữ chặt tay Lãng nhi, kiên định nắm chặt.
Lãng nhi ngẩng đầu, nhìn hắn đầy chờ mong, “Phụ thân, ngươi về sau cũng đừng làm nương buồn, có được không?”
Cổ họng như mắc nghẹn, Hiên Viên Sam gật gật đầu, “Được, về sau cha và Lãng nhi sẽ cùng nhau, làm cho nương cười!”
Lãng nhi vui vẻ vỗ tay, “Đó là đương nhiên, đây là phụ thân do chính Lãng nhi tuyển mà!” Sau đó rất đắc ý nghĩ, hắn thực lợi hại hơn ngoại công nhiều lắm. Cha do ngoại công tuyển chỉ làm mẫu thân thương tâm, còn cha do hắn tuyển đã nói rõ sẽ chỉ làm nương cười!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...