Tôi trang điểm rất đẹp, cầm lấy làn váy lụa màu trắng, đi ra khỏi
phòng trang điểm. Không ngoài dự đoán, Tống Nhiếp Thần dựa vào vách
tường thấy tôi vừa đi tới, anh ta đã đưa tay ra chặn lại và bước đến bên tôi.
Trong kí ức của tôi, anh ta cũng có biểu hiện hung ác, nham hiểm này…Tôi đứng tại chỗ chỉ cười lạnh.
Với những người miệng vết thương còn đau như sát muối, thì người ta hay e ngại người khác đâm thêm cho một dao nữa.
Đây là chân lý không thay đổi
“Có việc gì sao?” Tôi ngân cao giọng, ngạo mạn hỏi.
“Không có, chỉ là hy vọng cô chừa cho một chút lòng tốt…chuyện không nên nói
thì xin đừng nói.” Rõ ràng đây là hình thức của người yếu thế, vậy là cử chỉ không khách sáo của Tống Nhiếp Thần làm cho người ta chán ghét.
“Chừa cho một chút lòng tốt? Vậy những lời nói ác độc của ngày đó…..anh có
từng nghĩ sẽ bỏ qua cho tôi không?” Tôi nhỏ giọng cười nhạo.
‘Công cụ sinh dục của Trầm gia’….những lời này tôi nhớ mãi không quên.
“Lòng tốt à? Không cần nữa! Cho dù tôi đối với cô có một chút áy náy, thì tôi phải khách sáo với cô ư? Cô là người mà Trầm Dịch Bắc nói mãi mãi không thay đổi tình yêu đây sao? Thế mà hôm nay tôi lại thấy cô mặc áo cưới
lấy một người đàn ông khác..… Hoang đường quá đi mất! Tôi đã sớm gọi anh ấy là người không có đầu óc.”
Tống Nhiếp Thần lạnh lùng cười nhạo hết câu này tới câu khác, làm khuôn mặt tôi trở nên trắng xanh.
Đúng vậy! Tôi thật có lỗi với Bắc Bắc.
“Yên tâm đi, một chữ tôi cũng không nói.” Tôi hé ra nét mặt lạnh lùng không
muốn tiếp tục câu chuyện, coi như chỉ gặp thoáng qua Tống Nhiếp Thần.
“Anh ấy……..thế nào rồi?” Đột nhiên phía sau vọng đến một câu hỏi ẩn nhẫn, cô đơn.
Không có kiêu ngạo, không có sắc bén, chỉ có yếu ớt….
xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.” Tôi mạnh mẽ xoay người lại, không hề đồng
tình, ngữ khí của tôi sắc bén, mặt tôi không chút nể nang cảnh cáo.
“Cô cho là tôi còn dám xuất hiện trước mặt anh ấy ư? Cô cho là tôi sẽ tiếp
tục gặp anh ấy sao?” Tống Nhiếp Thần cười cô đơn nói tiếp. “Cho dù tôi
có yêu anh ấy tha thiết, cho dù cả đời tôi phải sống trong nhớ thương
anh ấy, tôi cũng sẽ không quấy rầy anh ấy nữa. Tôi đã phá huỷ cuộc sống
của anh ấy, thì anh ấy cũng phá nát tình yêu của tôi.”
Nghe một người đàn ông mở miệng nói ái mộ Bắc Bắc, tôi không nhịn được dị
ứng, lạnh giọng nhắc nhở. “Xin anh hãy quý trọng người bên cạnh! Anh
không phải muốn kết hôn à? Xin đừng đem lại vết thương cho người khác.”
Tôi có thể nhận thấy cô gái đơn thuần kia rất…. rất yêu anh ta, hy vọng
cô ấy có thể mãi mãi sống trong lời nói dối của hạnh phúc.
“Chúng tôi là những người như thế này rồi, thì việc kết hôn không phải vì
trách nhiệm đối với tuổi già của cha mẹ sao?” Tống Nhiếp Thần nhếch môi
cười, sau bốn năm, anh ta vẫn xinh đẹp như trước nhưng cái hương vị tà
nịnh đã không còn. “Tôi không muốn cô ấy biết chuyện này, cũng giống như năm xưa Dịch Bắc không muốn cho cô biết. Chỉ khác là Dịch Bắc yêu cô,
mà tôi thì vĩnh viễn không thể yêu vợ của mình.”
Trái tim tôi giống như ai đó lấy một con dao đâm thật mạnh vào….
Yêu…..cho tới bây giờ chúng tôi vẫn mãi mãi chưa nói rõ, nói không ra thành chữ,
nhưng lại được thốt ra dễ dàng từ trong miệng của người từng là tình
địch.
“Anh ấy còn hận tôi lắm sao, có nhắc đến tôi
không?….” Trong mắt của Tống Nhiếp Thần chứa nỗi đau đớn cùng một tình
yêu say đắm khó nhịn.
“Không cho phép lại gần anh ấy.” Tôi không thể khống chế được, ngân cao cổ họng cảnh cáo một lần nữa.
“Tôi làm sao dám đến gần anh ấy?” Tống Nhiếp Thần cười khổ. “Anh ấy nói nếu
còn gặp lại tôi, anh ấy sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi. Anh ấy vì cô mà hận tôi như vậy đó…..Ngay khi biết được lúc mới bắt đầu tôi đã có
mục đích tiếp cận anh ấy vì tiền, cố ý đem anh ấy trở thành người cùng
thế giới với chúng tôi…..Cố ý làm cuộc sống của anh ấy rối loạn, vậy mà
anh ấy cũng tha thứ cho tôi. Nhưng vì cô…vì cô mà cuối cùng anh ấy đánh
tôi….còn nói mãi mãi sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nữa.”
Vì tiền…vì tôi…Bắc Bắc đánh người?
“Anh không phải yêu anh ấy …mà là vì tiền mới….” Tôi nhíu mày, cảm thấy câu chuyện này có gì đó không thích hợp.
“Tôi nhận tiền của người khác và làm trái với đạo đức của người làm bác sĩ,
phải trả giá bằng chính trái tim mình…..” Tống Nhiếp Thần nhẹ giọng nói, tiếng nói chua xót. “Ngày đầu tiên Dịch Bắc đến tìm tôi, còn có một
người phụ nữ bí ẩn cầm một số tiền lớn kêu tôi làm theo ý của bà ta.
Người đó nói Dịch Bắc biến bà ta thành người cà thọt, bà ta không muốn
bỏ qua anh ấy! Lúc đó tôi mới khởi nghiệp, rất cần tiền mà số tiền đó có thể giúp ích cho tôi rất nhiều …cho nên tôi…..không nghĩ đến càng lún
càng sâu, ngược lại bản thân mình……”
Người phụ nữ bí ẩn…
người đi cà thọt…..Tôi thở một hơi lạnh toát…..Bắc Bắc quả thật có làm
cho bác gái anh từ ngày đó về sau đi một chân cao chân thấp….Nhưng bác
gái của anh có cần phải trả thù thâm độc như vậy không?
“Không phải vì trả thù….là vì tiền…vì tài sản.” Tôi hừ lạnh.
“Tôi không biết nhiều, nhưng bà ta nói không thể để cho hai người có con
chung với nhau. Cho nên khi nghe nói cô đi làm thụ tinh nhân tạo, bà ta
nóng nảy nhất định phải muốn tôi phải tráo đổi….Sau này nếu cô sinh ra
đứa con, thì bà ta cũng có thể thông qua kiểm nghiệm DNA tố cáo cô đổi
Tôi thở gấp gáp. “Tráo đổi…..” Vậy… vậy đứa con đó…..
“Đáng tiếc kế hoạch luôn luôn thất bại….” Tống Nhiếp Thần cười khẽ tự chế
giễu. “Người phụ nữ bí ẩn đó có tính toán ra sao cũng không tính ra
được, Dịch Bắc cố ý phân rõ giới hạn với tôi. Tôi cầu xin anh ấy thế
nào, anh ấy cũng không chịu cùng tôi một lần cuối cùng….”
Tống Nhiếp Thần nhắm hai mắt lại, khổ sở hộc ra năm chữ. “Anh ấy nói …không muốn….”
“Anh nói cái gì! Anh nói lại lần nữa xem!” Tôi túm lấy áo của Tống Nhiếp
Thần, toàn bộ ánh mắt đã đỏ ngầu rống giận. “Anh nói rõ ràng cho tôi
nghe.”
Vóc dáng nhỏ bé của tôi túm lấy người đàn ông cao lớn hơn mình một cái đầu, khí thế tiến công ào ạt.
“Anh ấy nói không muốn! Như đinh đóng cột….” Không thể nào, không thể nào! Năm đó chính Bắc Bắc thừa nhận mình phản bội tôi!
“Anh ấy nói, anh ấy nhận ra trái tim của mình, anh ấy sẽ không để cô liên
quan đến người đàn ông có quan hệ mập mờ với anh ấy. Cũng như anh ấy
cũng sẽ không quan hệ mập mờ không rõ ràng với bất kì kẻ nào….Anh ấy
muốn chặt đứt, chặt đứt không còn một mảnh….” Tống Nhiếp Thần đang sống
lại trong ký ức, điên cuồng thấp giọng cười. “Vì thế tôi nói cho anh ấy
biết, tôi không yêu anh ấy. Qua lại với anh ấy là vì có người trả tiền,
có người muốn tôi làm hại anh ấy….. Anh ấy nghe xong chỉ sửng sốt….sau
đó như được giải thoát…nói tha thứ cho tôi…. nói cảm ơn tôi đã cho anh
ấy biết tất cả sự thật…..Tôi thua… thua hoàn toàn…..”
“Tôi hỏi anh! Đứa con kia có phải của anh ấy hay không? Có phải của Bắc Bắc hay không?” Tôi điên cuồng túm lấy anh ta lắc mạnh.
Tôi không có một chút thương tình nào với anh ta, tôi phải biết rõ sự thật…..Tôi không phải là…..
“Tôi không biết anh ấy nói với cô ra sao.” Tống Nhiếp Thần bị tôi lắc đến
suýt thở không nổi, hổn hển quát. “Anh ấy không có làm gì tôi, tôi làm
sao có “hạt giống” của anh ấy được? Rõ ràng biết kết hoạch này không có ý nghĩa, rõ ràng biết nên huỷ bỏ kết hoạch này! Nhưng tôi không muốn bỏ
qua cho hai người….Cho nên tôi cầm chính “hạt giống” của mình đưa cho
cô!”
Năm đó tôi mang thai là đứa con của Tống Nhiếp Thần!
“Biến thái!…Anh thật biến thái chết được!” Tôi mặc chiếc váy cưới điên cuồng
đánh anh ta. Tôi hoàn toàn không khống chế được bản thân mình nữa.
Cảm giác này giống như bị người ta cưỡng hiếp mình….
“Được lắm!” Tống Nhiếp Thần bị tôi đánh chật vật không chịu nổi, không còn
giữ được nhã nhặn. “Bốn năm trước tôi bị người mình yêu đánh đến suýt
phải đi vào bệnh viện, bây giờ cô còn muốn như thế nào? Hôm nay cô cũng
sắp làm vợ của người khác, không cảm thấy xấu hổ sao?”
Vừa
hét xong, anh ta đã đông cứng lại. Nhìn theo ánh mắt cứng đờ của anh
ta…Tôi cũng tê liệt động tác đánh đấm Tống Nhiếp Thần của mình.
Bởi vì đứng cách đó ba thước….người ta nghe có tiếng động mà tìm đến, có
những nhân viên chụp ảnh của cửa hàng…có sắc mặt tái nhợt trắng bạch như chiếc áo cưới của cô dâu…..còn có Hải Kỳ trong bộ đồ lễ phục của chú rể cứng ngắc như hóa đá đứng đó.
Tôi che mặt lại, nước mắt
cuối cùng đã tràn mi trào ra. Cuộc đời của tôi giống như một trò đùa
khôi hài…Vô cùng xấu hổ, tôi muốn tìm một chỗ nào đó trốn
Tôi đi đến trước mặt Hải Kỳ cúi đầu thật sâu, khóc không thành tiếng.
“Em xin lỗi…..”
Toàn bộ thế giới của tôi đều điên đảo, cảm xúc đã rơi vào khe núi giãy dụa cũng không thoát ra được.….
“Không sao cả…..chúng ta có thể đổi sang ngày khác…..”
Nghe Hải Kỳ khó khăn nói ra những lời này xong, thế giới của tôi cũng không tiếp nhận được thêm một tiếng động nào nữa.
Đờ đẫn cởi áo cưới, đờ đẫn không nhìn qua vẻ mặt im lặng của Hải Kỳ, đờ
đẫn để Hải Kỳ đưa về nhà, đờ đẫn mở cửa xuống xe, đờ đần không thể chào
hỏi bất kỳ kẻ nào, đờ đẫn lên lầu, đờ đẫn ngửa đầu, đờ đẫn nhìn qua nóc
nhà bằng kính nhìn sao trên trời…
Trời hôm nay không có sao…..Tôi thật khờ khạo, bây giờ chỉ mới là buổi chiều làm sao có thể có sao?
Nhưng vì sao tôi không nhìn thấy ánh mặt trời?
Trời âm u, ánh mắt của tôi muốn chớp cũng không chớp được…Bầu trời quả nhiên thật sự nổi lên gió lớn, những giọt mưa phùn nhẹ từ từ rơi xuống, sau
đó là tiếng lộp độp của mưa to. Từng giọt từng giọt nước mưa rơi trên
mái nhà bằng thuỷ tinh như muốn khóc gào cùng tôi…
Tôi chôn đầu vào trong đầu gối, rốt cuộc bật lên tiếng khóc lớn.
“Tương lai chúng ta không cách nào có hạnh phúc sao?” Bốn năm trước anh đã khổ sở hỏi tôi như vậy, sau đó bình tĩnh thừa nhận, anh đã phản bội t
“Trầm Dịch Bắc! Anh là một người thật ngu ngốc!” Tôi ngửa đầu khóc lớn hét lên.
“Thật ngu ngốc!”
“Quá mức ngu ngốc!”
Tôi ngã trên sàn nhà lạnh như đá khóc nức nở, tiếng nói của tôi như tiếng
tự khiển trách lại như tiếng của lời sám hối. “Em không cần anh bảo vệ
em như vậy! Em không cần mà…..Tại sao không nói sự thật với em? Tại
sao?……”
“Em mang thai đứa con của người khác, em thật không hay ho gì! Em thật không hiểu biết gì ! Anh là người ngu ngốc! Anh thật ngu ngốc mà! Vì sao phải chịu tiếng xấu xa thay cho kẻ khác…..”
“Anh có biết, em từng…từng hận anh biết bao nhiêu không?…..”
“Trầm Dịch Bắc….Anh là một đứa ngốc sao?…..”
Không có cách nào tìm bất kì ai để an ủi mình…. tôi là người cô độc….cho tới bây giờ, những lúc thương tâm đều cô đơn một mình….
Cô đơn…thật quá cô đơn!!!
Không biết khóc đến bao lâu…rất lâu cho đến khi toàn bộ căn phòng đều biến
thành một màu đen, tôi đặt mình trong bóng tối lạnh lẽo không ngừng run
rẩy…
Đột nhiên một tiếng “cách” vang lên, có tiếng người mở cánh cửa ở dưới lầu…sau đó có tiếng g
“Y Y ơi!” Tiếng gọi trong treo vang lớn lên, xua tan màn đen tối yên tĩnh của căn nhà…
Giống như tia nắng sớm nhất của buổi bình minh, chiếu sáng cả quả địa cầu….
Màn đêm lập tức biến mất…..Tiết trời ấm áp lại…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...