Kéo thân thể mệt mỏi đến rã rời về đến nhà tôi mở cửa Đột nhiên tôi vui
sướng phát hiện, phòng của anh còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tôi vội vàng đẩy cửa phòng… Anh ở nhà!
Trên máy vi tính còn độ nóng chứ không nguội lạnh, chứng tỏ cho tôi biết anh không phải mới vừa về nhà.
Đúng lúc ấy thì anh mặc áo ngủ, đang lau khô tóc bằng chiếc khăn mặt màu trắng đi ra khỏi phòng tắm.
“Đi chơi với Hải Kỳ mới về à? Đi về khuya như vậy sao?” Anh khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt cũng không nhìn thẳng tôi.
Tôi vừa mới ổn định tinh thần, bây giờ nhìn thấy anh tắm rửa, trong lòng bất an tiếp tục trỗi dậy.
“Tại sao anh tắt điện thoại? Nói cho em biết đi, anh và Moxi Ka có lên
giường không?” Tôi ngăn cản anh bằng giọng nói mất bình tĩnh, thậm chí
có chút ép bức người.
Anh cứng đờ rồi đi lướt qua tôi,
tiếng nói cố gắng lãnh đạm không cho bản thân có nhiều tưởng tượng. “Có
lẽ là điện thoại hết pin. Tại sao lại hỏi anh có lên giường với Moxi Ka
hay không? Hải Kỳ nói cho em nghe à? Ngày mai anh sẽ gọi điện cảm ơn anh ta…..”
“Ý của anh là…..anh…anh cùng cô ta ….lên giường
rồi?” Sức lực tiêu tan hết, tôi không có cách nào suy nghĩ tiếp tục, chỉ sửng sốt ngây ngốc hỏi.
Anh không có trả lời anh, ngược
lại nói tới chuyện khác. “Muốn chơi game không? Anh mới phát hiện ra một trò game vui lắm…..” Không biết tại sao gần đây anh rất mê chơi game,
nhiều khi nửa đêm vẫn còn nghe tiếng âm thanh của trò chơi.
“Anh muốn chữa bệnh có phải hay không? Đừng tìm những người phụ nữ khác! Em
cũng có thể giúp anh mà!” Không còn có lý trí để khống chế lời nói, chỉ
còn lòng ghen tuông lãnh đạo cảm xúc của tôi.
Nếu anh muốn đàn bà thì tôi cũng có thể làm người đàn bà ngủ với anh!
Giữa lúc anh không kịp phản ứng, tôi căm giận cởi áo khoác, áo lông…..hấp
tấp cởi quần Jean của mình, thậm chí suýt nữa ngả sấp xuống sàn nhà.
Tôi đã hoàn toàn không còn lý trí.
Đang lúc tôi cởi bỏ quần áo của mình, thì một chiếc áo sơ-mi đàn ông bao lại nửa thân trần của tôi.
“Đồng Tử Y, em đang làm cái gì vậy?” Anh tức giận gầm nhẹ.
Anh cài từng cái từng cái nút áo, đem da thịt trắng nõn nà của tôi che đậy lại.
“Em đã quên Thôi Hải Kỳ rồi sao? Làm sao em có thể…..Chúng ta không còn mối quan hệ này nữa! Và anh cũng không muốn thông qua bất kỳ kẻ nào để
chứng minh bản thân mình đã bình thường hay chưa.” Giúp tôi mặc quần áo
xong, sau đó anh tức giận ngồi trở lại máy vi tính.
Lời nói của anh như một chậu nước lạnh tát vào mặt làm thanh tỉnh tôi…
Tôi đang làm cái gì? Tôi chủ động hiến thân đơn giản chỉ vì không muốn anh lên giường với người đàn bà khác…
Tôi đã quên mất Hải Kỳ, đã quên mất tôi là người phụ nữ đã đính hôn, đã quên mất hành động của mình đáng hổ thẹn biết bao nhiêu!
Bầu không khí có một chút ái muội và xấu hổ….
“Anh có lên giường cùng cô gái kia không?” Đến nước này mà tôi vẫn còn cố chấp muốn biết.
“Không có! Không có! Không có!” Anh hoàn toàn bị tôi đánh bại.
“Thật sự? Anh không có gạt em? Vậy chuyện này ra sao?” Tôi ngồi bên cạnh anh, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng rớt xuống đất. Tôi trông như một
con chó nhỏ bị bỏ rơi đáng thương, mở đôi mắt to chờ đợi anh cứu vớt,
muốn nói cho anh biết tôi đã trải qua những khổ sở gì.
Rốt
cuộc anh bị biểu hiện của tôi làm cho bật cười, mất hứng vừa rồi tan
thành mây khói, bầu không khí ái muội, xấu hổ cũng biến mất.
“Anh với Moxi Ka nói chuyện một lúc, sau đó thanh toán tiền cho cô ta về trở lại Pháp, trả tiền mua ki-mô-nô. Cô ta nói muốn ở Trung Quốc du lịch
vài ngày rồi sẽ về, anh đưa cô ta đi tìm công ty du lịch và khách sạn
xong thì về nhà.”
“Thật sự anh không đụng đến cô ta? Hôn liên tục cũng không có?” Tôi vẫn còn một chút bất an. ((*_*))
Anh nhìn tôi liếc một cái, không muốn trả lời vấn đề nhàm chán này. “Anh
đang bị đau cả người đây.” Rồi anh bất ngờ xoay mặt nhìn đối diện với
tôi, trên mặt hiện vẻ nghiêm túc.
“À…..” Anh đổi chủ đề nhanh như vậy, tôi không thích ứng kịp.
“Hải Kỳ kiếm nhiều tiền như vậy, tại sao còn muốn sắp xếp việc này cho anh?
Tự dưng mang một người đẹp tóc vàng lại đây, tay còn không có đụng tới
thì đã mất oan u hơn một vạn tệ của anh….”
“Thật sao?” Tôi
bị lây sự hài hước của anh mà nở nụ cười. “Thật thiếu lương tâm, anh ấy
đã giúp anh thanh toán một chuyến vé máy bay trước rồi.”
“Phải không? Em xác định là anh ta không phải muốn kiếm thêm tiền trị liệu à? Không kiên quyết muốn đem anh bồi dưỡng thành khách hàng thân thiết của anh ta à?”
Bắc Bắc vui đùa cười nói, bầu không khí cũng thoải mái hơn nhiều, cũng đồng nghĩa với việc chủ đề lúc nãy đã chấm dứt.
“Giúp anh đánh trò chơi này đi.” Anh túm lấy tôi.
“Nhàm chán!” Tôi vẫn là ngồi xuống.
Khi chúng tôi cùng “kề vai chiến đấu” và “chiến đấu anh dũng”, thì tôi cũng không quên trêu chọc. “Anh thật không phải là đàn ông mà, nhìn thấy
người đẹp tóc vàng bốc lửa như vậy mà không có phun máu mũi sao?”
“Có chứ! Mất rất nhiều máu đến mức chân anh cũng nhũn cả ra đây này.” Anh thuận miệng phụ họa thêm.
“Anh cần uống thuốc kích thích không?” Tôi một bên đánh game, một bên đá anh một cước.
Anh nghe được ba chữ “thuốc kích thích”, sắc mặt anh biểu hiện khó coi và
cứng lại một chút, tuy nhiên sau đó anh lập tức che dấu, anh ngoài mặt
cười nhưng trong lòng không cười nói. “Đồng Tử Y, em là con dê sao?” Anh lấy chân đá vào ghế của tôi một cái bất ngờ, làm hại tôi thiếu chút nữa ngã sấp xuống mặt đất.
“Trầm Dịch Bắc! Chút xíu nữa thôi
anh làm hại em chấn thương sọ não rồi. Tôi tức giận hét lên, điêu ngoa
nói. Hoàn toàn quên mất vừa rồi đang nói chuyện gì.
Thần sắc thiếu tự nhiên của anh cũng dần dần mất hẳn, nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh nụ cười.
“Chết nè! Chết nè! Ha ha” Tôi hưng phấn cười ngược lại, chỉ vào trò chơi trên màn hình, vỗ tay cười ha ha.
Anh vội vàng trở lại thì đã không còn cứu kịp nữa, anh ngồi âm thầm ảo não bên cạnh nhìn thật mê người.
……
Chúng tôi sống trong bầu không khí thoải mái, chúng tôi sống trong bầu không
khí sung sướng, chúng tôi sống trong bầu không khí nương tựa lẫn nhau.
Có rất nhiều thứ tôi sẽ không ngu ngốc đi đến hỏi anh nữa…..
Ví dụ như “Bây giờ anh đã muốn quan hệ xác thịt với đàn bà rồi sao?”
Không cần câu trả lời.
Bởi vì, anh nóng rực như thiêu đốt không thể khống chế được trong buổi tối nọ, đã là câu trả lời chính xác nhất!
Biết rõ là sai, biết rõ phải trung thực với chính tình yêu của mình…
Nhưng cuộc đời mãi là như thế. Sự lựa chọn luôn rất khó khăn, muốn tiến về
trước không được, muốn lùi về sau cũng không xong. Nếu đã lựa chọn rồi
thì có chết cũng không hối hận.
Cho dù có do dự, có bàng hoàng…
Nói muốn kết giao là do tôi yêu cầu, để cho Hải Kỳ cầu hôn cũng là tôi giật dây. Bây giờ tôi có mặt mũi nào nói với Hải Kỳ rằng tôi hối hận? Anh
đối với tôi toàn tâm toàn ý tin tưởng và bao dung, tôi làm sao có đủ thể diện nói về hai chữ “tình yêu”? Tôi làm sao có thể mặt dày mày dạn đi
nói hai chữ “chia tay”?
Nhiều năm trước bởi vì còn trẻ nên
tôi bốc đồng giật dây gián tiếp gây ra một bi kịch, làm cho Hải Kỳ trở
thành một chú rể bị bỏ rơi trong giáo đường. Tôi làm sao có thể nói cho
anh biết, anh thật sự không phải là tình yêu của tôi, cho nên hôn lễ này cũng sẽ không có cô dâu?
Tôi không ngừng thôi miên, an ủi chính bản thân mình…kết cục như vậy cũng rất tốt.
Bây giờ tôi và Bắc Bắc ở chung với nhau thật nhẹ nhàng, thật tự tại. Mối quan hệ này cũng không phải không tốt…
Huống hồ Bắc Bắc đã buông tay….trong tương lai anh nhất định có thể tìm được một cô gái chân chính xứng đôi với mình…
……
Hôm nay là ngày tôi và Hải Kỳ đi chụp ảnh cưới.
Cả hai chúng tôi đều không ai nhắc lại chuyện cãi nhau đó, cả hai đều coi như chưa có việc gì xảy ra.
Nhưng sự thật là lừa mình, dối người, đã xảy ra thì chính là đã xảy ra….
Ngồi trong phòng trang điểm để cho người thợ tạo kiểu tóc cho tôi…Tôi mặc áo cưới mà hồn ngơ ngẩn tận chốn nào.
Đã từng thật sự… thật sự…muốn vì ai đó mà mặc vào chiếc áo cưới…..
……
Không hề có ý thức rằng tôi đang được trang điểm thật xinh đẹp nhưng sắc mặt tôi mờ mịt không chút vui vẻ.
Đối lập với tôi là một cô gái khác ngồi bên cạnh cũng mặc áo cưới. Diện mạo bình thường nhưng vẻ mặc thẹn thùng vui sướng của cô gái sắp làm cô
dâu.
“Hi.” Trong lúc người tranh điểm tránh qua một bên, cô gái nhìn tôi chào hỏi.
“Hi.” Tôi cũng gật đầu đáp lễ một cái, toàn thân mệt mỏi vô lực không có hưng phấn chào hỏi cô gái đó.
“Lát nữa nếu người trang điểm có muốn chị mua hoa để cho cô dâu cầm thì chị
đừng mua nha, em có mang đến một bó đây rồi. Dù sao cũng dùng không hết, chị và em có thể dùng chung.” Cô gái thật chân thành, có thể nhìn ra
được đây là một người con gái thiện lương và biết tiết kiệm.
“Cám ơn.” Tôi gượng cười nói lời cảm ơn cô ấy, tâm trạng tôi lúc này không có hứng thú muốn làm quen thêm bạn mới.
“Tướng mạo của chị thật dễ nhìn, ngũ quan lại xinh đẹp. Không giống như em,
tướng mạo bình thường lại còn không có sự tự tin vào bản thân mình …..”
Mặt cô gái ửng đỏ lên, ngại ngùng nói tiếp. “Em nói chị nghe nha, chồng
tương lai của em rất đẹp trai…ở cùng chỗ với anh ấy, em càng thêm thiếu
tự tin vào mình….”
Thật là một cô gái đơn thuần! Tôi mỉm
cười, tâm tình đã khôi phục lại một chút nên cất tiếng an ủi cô ấy. “Ai
nói đẹp trai phải xứng đôi với người đẹp? Em nói chồng tương lai của em
thật đẹp trai nhưng anh ta vẫn lựa chọn em, đây có nghĩa là trong lòng
anh ta, em vẫn là số một. Cho nên, vì sao lại thiếu tự tin chứ?”
Mặt cô gái ửng đỏ lên nói. “Anh ấy đối với em …thật sự tốt lắm! Bọn em quen nhau qua hình thức xem mắt, khi anh ấy đưa ra lời kết giao, em cũng
thật không dám tin. Anh ấy là có tượng mạo, có bằng cấp, có địa vị xã
hội có tài năng…sao lại coi trọng em chứ? Đến tận bây giờ em vẫn còn cảm thấy như mình đang nằm mơ.”
Cô gái thẹn thùng giống như ánh nắng buổi chiều tà của hoàng hôn…thật bình thường nhưng lại rất mỹ lệ.
“Em nhất định là rất yêu anh ta.” Tôi cười nói ra kết luận. Phụ nữ khi yêu
thật dẽ dàng nhận ra, bởi vì họ luôn lo được lo mất, lại luôn lo lắng
tất cả chỉ là mơ.
“Làm sao mà em lại không yêu anh ấy chứ? Em còn muốn hét lên cho toàn thế giới biết, em rất yêu anh ấy!”
Biểu hiện của cô gái thật đơn thuần, không một chút nào là ngụy tạo.
Tôi mỉm cười…..Yêu nhau thật là tốt!
Sau đó tôi cùng cô gái nói chuyện thêm một lúc nữa…
Nửa tiếng sau, cô ấy được tranh điểm trông rất xinh đẹp, khuôn mặt bình
thường đã lộ ra vẻ kiều diễm mười phần. Bàn tay của những người thợ
trang điểm luôn luôn có ma lực tốt nhất….có thể làm cho người phụ nữ ở
thời khắc hạnh phúc biến thành một công chúa xinh đẹp.
Tôi cũng sắp được trang điểm thành cô dâu đẹp nhưng trong ánh mắt của tôi thiếu mất thần thái của sắc màu hạnh phúc.
“Bà xã, đã xong chưa? Thợ chụp ảnh thúc giục rồi kìa.” Một người đàn ông
trong trang phục chú rể đi vào phòng trang điểm, nhẹ nhàng hối thúc.
Tiếng nói nhẹ nhàng vừa dứt, lại như tiếng sấm lớn dội xuống ngang đầu.
Nhìn qua tấm gương, tôi cùng người đàn ông đẹp đẽ kia đều kinh ngạc đến tột độ.
Tống Nhiếp Thần!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...