Mười năm đã trôi qua rất nhanh…..
Cô càng lớn càng xinh đẹp, tựa như nụ hoa Bách Hợp được nuôi trong ở trong nhà kính.
Còn hắn trưởng thành trong nghịch cảnh gian khổ…Nhà cô luôn mong muốn giúp
đỡ thì hắn không một chút nể nang đẩy ra. Hắn dựa vào đánh võ, nuôi sống bản thân mình và người cha say xỉn.
Cô, là một cô gái đẹp tựa trăng sao trên thành người tình trong mộng của các nam sinh.
Hắn, lưu manh với nụ cười bất cần….làm điên đảo các nữ sinh trong trường.
Cô, tránh ở một chỗ tối….cứ cách một thời gian lại vụng trộm đi nhìn hắn…
Lo lắng, sợ hãi hắn vẫn còn bị ngược đãi….Sợ hắn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Phát hiện được cô rình nhìn mình, hắn luôn dùng ánh mắt lạnh như băng đá trừng cô…
Sự dịu dàng của hắn, vui vẻ trêu đùa của hắn…. Chưa bao giờ từng phô bày ra với cô.
……
Cho đến khi cô quen biết được một nam sinh viên trong trẻo như nước mặt hồ…
……
Cô chú ý đến nam sinh đó là vì ban cán bộ trường mượn nhà cô để làm điểm
dự cuộc họp bí mật….Trong lúc nghỉ ngơi, các nam sinh đều vây quanh cô,
không ngừng hỏi han ân cần…làm cô căng thẳng đến thở không nổi.
Chỉ có nam sinh đó không chịu được ồn ào đi khỏi phòng khách, im lặng ra
ngoài sân, ngồi ở trên bậc lẳng lặng nhìn hoa tàn, hoa nở.
Một cơn gió đến, hoa quế hương rụng đầy…
Nhiều cánh hoa màu cam rơi xuống trên bộ quần áo trắng tinh của anh, anh vươn những ngón tay xinh đẹp thon dài ra hứng những cánh hoa…Im lặng nhìn
những cánh hoa màu da cam trong lòng bàn tay……Cảnh tượng trước mặt đẹp
như trong một bức họa.
Anh sạch sẽ đến nỗi có thể rửa hết tiếng ồn ào xung quanh mình.
Cô đã nhận ra, anh tên là Trầm Dịch Bắc. Anh là một nhân vật nổi tiếng như mây như gió trong trường, anh làm cho bao nhiêu cô gái say mê xúc động, rõ ràng rất có vốn liếng về tình trường…nhưng anh lại luôn xa cách cự
tuyệt, làm cho rất nhiều cô gái tan nát cõi lòng.
Rất nhiều người nói anh kiêu ngạo, nhưng cô lại cho rằng anh chỉ là không thường nói chuyện mà thôi.
……
Sau nửa tiếng nghỉ ngơi, cuộc họp tiếp tục…cô chuẩn bị đi ra sân gọi anh,
đã kinh ngạc phát hiện…Anh vẫn còn ngồi bên hoa viên cùng với ông nội
tính tình quái gở của cô.
Khó thấy được, ông nội của luôn nghiêm túc trên mặt đang tươi cười hoà ái.
Khó thấy được, khoé môi anh lộ nụ cười nhẹ, nụ cười thư thái từ đáy lòng.
Thật là một kì tích, một người già tính tình quái gở, một người trẻ rất tiết kiệm lời…lại tán gẫu thật sự vui vẻ.
Anh đúng là một nam sinh tài ba.
★……★……★
Ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm……
Một chàng thiếu niên trong trẻo như nước mặt hồ lại đến gõ cửa nhà cô…Dĩ nhiên, anh không phải tìm cô.
Lần đầu tiên, có người không nhìn đến dung mạo của cô, loại cảm nhận này làm cho cô vui thích vạn phần.
Vì thế, khi anh cùng ông nội cô nói chuyện phiếm, cô vì bọn họ mà pha trà, cũng vui vẻ ngồi một bên nghe chuyện.
Thì ra, trong tương lai anh muốn làm một bác sĩ.
Thì ra, ông nội cô luôn ít lời, nghiêm khắc lại dĩ nhiên có tri trức uyên bác sâu sắc về y học cổ như vậy….
Thì ra, khi ông nội cô còn sống là một người vĩ đại như thế…
Từ từ về sau cô cũng bị lôi cuốn theo…
Ông nội cô giảng dạy cho hai chữ “Nhân tâm” thật rung động, được nghe từ
miệng của ông nội cô nói…cái bệnh uốn ván nhỏ nho kia, đều có thể đoạt
đi sinh mạng rất nhiều người ở những quốc gia mà y tế còn lạc hậu làm
cho cô rung động…..Cô cũng giống như chàng thiếu niên kia đã thấy được
lý tưởng cần phải thực hiện.
Khi ông nội đem tay cô và tay
chàng thiếu niên cùng đặt một chỗ…..thì tâm linh của cô cùng chàng thiếu niên đó cũng đã được giao hoà tiếp cận.
Bọn họ chính thức trở thành bạn tốt.
★……★……★
“Sao em lại nhìn chăm chăm vào nam sinh kia vậy?” Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, không chút để ý vang lên.
“Không……” Cô ổn định lại tâm trạng, cô mặc chiếc váy trắng noãn, không chút kiêng kị nào ngồi ở bên cạnh chàng thiếu niên trong trẻo đang nằm dưới đám cỏ xanh.
Xung quanh có rất nhiều, rất nhiều ánh mắt hâm mộ chiếu lại đây.
Sau khi cô cùng anh kết làm bạn tốt, bởi vậy thường gặp nhau..cho nên chặt
đứt được rất nhiều hy vọng của cả nam lẫn nữ…Giảm bớt phiền não cho nhau rất nhiều.
Chàng thiếu niên tiếp tục nhìn sách của mình,
cũng không hỏi thêm nhiều. Anh vốn không phải là người hiếu kì, vì vậy
câu hỏi vừa rồi chỉ là thuận miệng mà thôi.
Một lúc sau,
anh khép sách lại, phát hiện ánh mắt của cô lại vẫn nhìn vào một nam
sinh cách đó không xa, đang thân mật đang ôm lấy một nữ sinh.
Anh nghiêng đầu suy nghĩ, khuôn mặt bất cần của nam sinh này rất quen
thuộc…Hình như là cùng trường với hai người em gái của anh.
Theo bản năng…. Anh đối với người nam sinh phong lưu này có chút ác cảm.
“Cậu ta là ai vậy?” Chàng thiếu niên khẽ nhíu mày hỏi. Vẻ mặt Thôi Nhược Hàm biểu hiện như biết nhiều về nam sinh kia, hơn nữa anh cũng thường nhìn
thấy nam sinh đó xuất hiện cách chỗ bọn họ không xa. Có vài lần còn vô
tình bắt gặp ánh mắt hận thù của nam
“Cậu ấy là Nghệ…..là con trai chồng trước của nẹ nhỏ…..”
“Cậu ta dường như rất hận em.” Thiếu niên 19 tuổi này, sức phán đoán thật chính xác kinh người.
“Vâng……dường như vậy……” Cô nhẹ nhàng cúi đầu, che giấu đáy lòng khó chịu.
“Đừng nên khổ sở.” Anh chỉ có thể an ủi cô bằng bốn chữ đơn giản đó. Thật ra, anh còn có rất nhiều vấn đề hoang mang chưa có lời giải đáp…ví dụ như
vì sao nam sinh kia cố tình ôm hết cô gái này tới cô gái khác, rồi lại
hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mắt cô.
Nam sinh kia luôn có nụ cười bất cần, giống như cố ý gây tổn thương….
“Có muốn làm bạn gái anh không?” Một câu nói ngọt ngào từ trong miệng anh thốt ra.
Tuy rằng sớm đã có chút rung động của tuổi mới lớn, nhưng sau khi hỏi ra
miệng, anh vẫn cảm thấy có chút ảo não. Trước đó không lâu, anh còn
khuyên bảo Y Y rằng không nên tuỳ tiện nói chuyện yêu đương.
Không biết anh làm như vậy có phải là “chỉ cho phép quan gia phóng hỏa nhưng không cho dân chúng đốt đèn” không?
“Anh… thích em à?” Biểu hiện của cô nhìn như bị hù dọa.
“Thích ư? À..ừ….có lẽ vậy……”
Ở gần với cô thật thoải mái, anh đồng ý để loại tình cảm đó xâm nhập vào lòng… Đây chắc hẳn là thích!
“Ngay cả thích cũng không thể xác định được, làm sao kết giao với em được
chứ?” Khóe môi của cô đang cười, không có ngại ngùng, chỉ có tò mò.
Anh suy tư một lúc sau đó nói với cô đáp án của mình. “Chúng ta có chung lý tưởng, chung khát vọng. Sau này tốt nghiệp trường Y xong, đi làm tích
lũy vài năm kinh nghiệm…..Sau đó anh muốn giống như ông nội em, đi đến
các nước y tế còn lạc hậu, anh nghĩ em sẽ đồng ý theo giúp anh. Nếu cùng kết giao với những cô gái khác mà bất đồng lý tưởng thì tình yêu sẽ có
xung đột.”
“Anh muốn đi qua các nước y tế còn lạc hậu? Những nơi này rất nguy hiểm, em nghe nói bà nội em lúc trẻ đã chết ở nơi đó.”
“Em sợ sao?”
Cô lắc đầu kiên định nói. “Em không sợ! Chỉ cần có cơ hội, em nhất định đi.”
Chàng thiếu niên trong trẻo cười nhẹ, anh biết anh đã tìm được người cùng chí hướng.
“Chúng ta thật thích hợp.” Anh nhẹ giọng chắc chắn.
“Anh nói thử xem chúng ta thích hợp về những phương diện nào?” Cô nhẹ nhàng
hỏi, trong lòng thật sự tự hỏi hai người kết giao sẽ có kết quả sao.
Kết quả là anh thản nhiên cho cô một đáp án làm cô thiếu chút nữa đã ngã
sấp xuống đất. “Em rất yêu sạch sẽ, phòng ốc lúc nào cũng sạch sẽ, anh
cũng như vậy.”
Rất yêu sạch sẽ, phòng ốc lúc nào cũng sạch sẽ ????
“Yêu cầu của anh thật quá thấp đi……” Có ai nghĩ đến, Hoàng tử kén vợ lại đưa ra yêu cầu rẻ tiền như vậy không? ((*_*))
“Rất thấp à? Vậy được rồi, còn một điều nữa, em nấu nướng rất giỏi.”
Cô không biết nên khóc hay nên cười, tò mò hỏi. “Còn gì nữa.”
Vì sao anh không giống như những thanh niên khác cho rằng ưu điểm lớn nhất của cô là xinh đẹp và dịu dàng?
“Em rất đơn giản, không có phức tạp.” Anh lại cho một đáp án không đồng dạng.
“Anh thường suy nghĩ rằng, con gái có phải đều phức tạp, gian xảo, trong
ngực chứa trái tim giống động vật?” Anh lại nằm trên đám cỏ xanh một lần nữa, ánh mắt nhìn những đám mây trắng đang trôi….
“Nói nghe xem.” Cô cổ vũ anh.
“Em ruột của anh ở bất cứ nơi nào cũng cố ý chơi xấu một người em khác của
anh, mà mẹ anh nói sẽ xử lý công bằng nhưng lạidùng ánh mắt uy hiếp bắt Y Y phải nhận sai. Còn Y Y thì ngoài mặt nhận sai nhưng tiếp theo sau đó
cô ấy sẽ dùng nhiều chiêu ác hơn đối phó với Tiểu Lệ. Ở trong nhà anh,
chiến tranh của phụ nữ thật là khủng bố quá đi..”
“Vậy anh giúp ai?”
“Anh không giúp ai cả, nếu anh giúp Y Y thì chỉ làm cho cô ấy mang thêm tai nạn lớn thôi.”
“Anh không phải nói Y Y sẽ dùng nhiều chiêu ác hơn đối phó với Tiểu Lệ sao?
Sao anh lại đau lòng vì Y Y nhiều hơn so với em ruột mình nhỉ?” Cô đã
bắt được vấn đề chính.
Anh cứng họng, một lúc lâu sau mới
lên tiếng. “Dĩ nhiên là khác rồi, cô ấy là em nuôi.” Đáp án của anh thật mâu thuẫn nhưng cô cũng không muốn đào sâu thêm.
“Hai người em gái của anh không thích dọn dẹp phòng ốc à?” Cô không quên nhắc anh nhớ điều kiện kén vợ “thứ nhất”.
“Ừ, ví dụ như Tiểu Lệ, bề ngoại sạch sẽ như một cô công chúa nhỏ, thật ra
ngay cả khăn tay nó cũng không giặt, quần áo bẩn quăng đầy trong phòng.
Nếu không có người giúp nó quét dọn, có lẽ nó sẽ bị chôn trong đống đồ
dùng của mình mà đi ra không được. Dĩ nhiên, đừng hy vọng nó hứa hẹn
điều gì.”
Cô cười một tiếng. “Vậy còn người em gái khác thì sao?” Cô thích nghe anh kể về em út của mình, đặc biệt là người em nuôi.
“Y Y hả? Cô ấy lười lắm, nếu có thời gian rảnh rỗi, cô ấy tuyệt đối ngủ
lười cả ngày…nhưng sợ sắc mặt của người trong nhà, cho nên đem tất cả
quần áo bẩn nhét xuống gầm giường.”
“Làm sao anh biết cô ấy đem quần áo nhét xuống gầm giường?” Chỗ này không dễ bị người phát hiện nha…!
“Có một lần ghé vào phòng cô ấy lấy đồ, phát hiện có mùi hôi……” Vẻ mặt của
anh thật bất đắc dĩ. “Đành nhận mệnh đi giúp cô ấy dọn dẹp phòng.”
((*_*))
“Sau này thì sao.”
“Sau đó mỗi khi anh giặt quần áo của mình, anh thuận tiện lôi quần áo của cô ấy dưới gầm giường lên, đem ra máy giặt.((*_*))
“Vậy có giúp Tiểu Lệ dọn dẹp phòng ốc hay không?” Nghĩ đến anh ưa thích sạch sẽ lại bất đắc dĩ ôm một đống quấn áo bẩn, cô muốn bật cười.
“Không có ….Tiểu Lệ có người giúp việc lo rồi…..Y Y thì khác.”
“Anh thật sự chán ghét những cô gái không có năng lực tự gách vác công việc.” Cho nên anh muốn yêu người thích dọn dẹp.
“Ừ, rất chán ghét…..anh nói cô ấy lười……” Cô ấy này, chắc là ám chỉ Y Y!
“Có nói với cô ấy hay là không nói? Anh xác định thật sự chỉ xem cô ấy là
em gái thôi chứ? Cô ấy dường như mới 8 tuổi đã làm em gái của anh, khi
đó anh chỉ mới 12 thôi nha.” Có đôi khi, cô thích trêu chọc anh, đặc
biệt là lúc nói về cô em gái tên Y Y.
“Không lấy chuyện này ra nói giỡn nha……” Anh nằm đó, mí mắt bắt đầu mệt mỏi nặng nề.
“Có lẽ, anh thích cô ấy mà ngay cản bản thân mình cũng không biết.”
“Anh chậm tiêu như vậy sao?…..Anh chỉ coi cô ấy như em gái…. anh khẳng định chắc chắn………”
Anh lên tiếng khẳng định như vậy, cô cũng không tiện trêu chọc thêm.
Màu vàng của ánh mặt trời chiếu xuống người thiêu niên đang buồn ngủ, anh
từ từ khép mắt lại, sạch sẽ, trầm tĩnh như vậy làm cho người ta cảm thấy thoải mái…..Cô ôm hai đầu gối, ngây ngốc nhìn ở chân trời xa
Được rồi! Chúng ta kết giao đi, có lẽ anh có thể trở thành người cứu giúp em…..
Đây là điều kiện kén chồng duy nhất của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...