“Anh đến là muốn nói cho em biết, mẹ đã không có việc gì nữa rồi… em
không cần lo lắng.” Khóe môi Bắc Bắc vẫn cười dịu dàng như cũ.
“Em biết rồi, em có nói chuyện điện thoại với Tiểu Lệ.” Mặt của tôi cũng từ từ được che giấu trong lớp mặt nạ ngụy trang.
“Không phải trúng gió. Nhưng huyết áp hơi cao, ở bệnh viện điều dưỡng vài ngày.”
“Tiểu Lệ cũng đã nói cho em biết.” Tôi gật đầu mặt không chút thay đổi gật,
trên thực tế, tôi bị em chồng mắng đến muốn nhảy lầu..
Người làm vợ như tôi, mẹ chồng nằm bệnh viện ba ngày cũng không tới thăm thật là quá đáng..
“Muốn đi thăm mẹ không? Anh giúp em đi mua chút quà lấy lòng, buổi chiều xin
nghỉ được không?” Thì ra, đây chính là mục đích anh tìm tôi.
Muốn làm cho mẹ anh yên tâm, tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân giả dối! Đồng Tử Y, mày chờ đợi cái gì?
“Hôm nay không được, nếu rảnh em sẽ tự đi qua thăm.” Tôi lãnh đạm xoay
người, đã không muốn tiếp tục cùng anh nói chuyện…Cổ tay bị một bàn tay
to túm lấy.
Tôi quét mắt về phía bàn tay đang bị anh nắm,
cực kỳ lãnh đạm hỏi. “Còn có việc lặng im trong chốc lát, mới hỏi. “Rõ
ràng không phải em mang mẹ đi tới đó, tại sao lại nói những lời này?”
Tôi dùng sức rút về cánh tay về. “Có ý nghĩa sao?”
Không yêu, hiểu lầm gì cũng đều không có ý nghĩa…..Tôi lạnh lùng xoay người, vừa bước đi vài bước….
Bắc Bắc ở phía sau rốt cuộc hỏi. “Cậu ấy sẽ là hạnh phúc của em ư?”…..
Tôi cứng người lại, dừng bước…
“Anh nhìn thấy hai người hôn nhau.” Tiếng của Bắc Bắc thật bình tĩnh, không
có kích động, không có phẫn nộ, tựa như đang bàn luận chuyện thời tiết
trong ngày…..Bình tĩnh như vây, làm cho tôi một chút ý niệm giải thích
cuối cùng cũng bị trừ khử.
“Cho nên…….”
“Cho nên…… em….có thích ….người đó không? Nếu là…….anh….”
Tuy rằng, Bắc Bắc cũng chưa nói xong nhưng đã làm tôi lạnh đến tận xương tủy.
“Anh suy nghĩ, có lẽ ngay từ đầu chúng ta kết hôn đã là sai lầm. Anh nghĩ em yêu anh, nên anh đứng ở vị trí bên cạnh em, nhưng anh bắt đầu suy nghĩ, có phải quyết định đó là sai lầm hay không? Bởi vì anh không có tư cách làm người chồng mang đến cho em hạnh phúc? Cậu ấy là hạnh phúc của em
sao?…Nếu phải, anh đồng ý rút lui…”
Một cơn tức giận nảy
lên trong ngực, tôi xoay người, dùng ngữ điệu lạnh đến thấu xương nhìn
anh nói. “Đủ rồi! Trầm Dịch Bắc!..Tôi điên rồi nên mới muốn giải thích
cùng anh, nụ hôn kia chính là không phải chờ mong mà là ngoài ý muốn!
Tôi ên mới cho anh cứ như vậy giẫm đạp lên tình cảm của tôi. Yên tâm! Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ nổi điên như vậy nữa!”
Tình yêu không được đáp lại, trái tim đã dần dần hồi phục, lòng của tôi cũng giống như vậy. Tôi bối rối, không nghĩ lại đi thưởng thức vết thương
của chính mình….
Tình yêu chấp nhất chỉ biến thành một
truyện cười, tôi cảm thấy chúng bắt đầu chạy đến cuối đường…còn lại chỉ
là nước mắt…còn lại chỉ là trái tim lạnh giá…
Tôi bước nhanh rời đi, trong tình yêu tôi không thể nhanh chân bước đi, nhưng ít nhất, trước lòng tự trọng…tôi có thể.
Nhưng chưa đi được mấy bước, thắt lưng của tôi bị một cái ôm thật sâu kéo lại…
Bắc Bắc từ phía sau ôm lấy tôi, cằm anh kề sát giữa cổ tôi, cánh tay anh
thu lại thật nhanh, anh ôm thật chặt, giống như ôm một kiện đồ cực kì
quý hiếm.
Bắc Bắc không thể kìm chế, khẽ run lên….
“Xin lỗi em, anh sai rồi, thì ra mấy năm qua anh vẫn sai lầm quá mức như
vậy….Em có thể tiếp tục yêu anh không?…Anh không muốn rút lui…” Cuối
cùng tiếng nói của Bắc Bắc cũng bắt đầu mất đi bình tĩnh…
Không rút lui, là vì anh đã quen với sự tồn tại của tôi???
“Cái người ngu ngốc này! Tôi không yêu anh, không yêu anh…không yêu
anh!”…Tôi giãy dụa ở trong lòng anh, giãy dụa đến nước mắt sắp rơi như
vỡ đê.
Bắc Bắc không để ý tôi giãy dụa, xoay bả vai tôi lại, tôi chưa kịp phản ứng gì….một nụ hôn đè xuống
Tôi hoàn toàn há hốc miệng, không thể động đậy!… Hai mươi năm qua tiễn nụ
hôn đầu tiên mà nó không ra đi, chỉ trong nửa ngày bị hai người đàn ông, một không tiếp đón, một cưỡng ép lấy đi…
Bắc Bắc luôn tao
nhã, nụ hôn của anh rất ấm, anh hôn thật sự rất thâm rất sâu, tình cảm
giống như mãnh thú sổng chuồng, kịch liệt nghênh hướng tôi. Anh nâng ót
tôi lên, cố ý tách hàm răng đang cắn chặt của tôi…tùy ý xâm nhập như
chốn không người.
Môi Bắc Bắc thật mềm mại, đầu lưỡi của
anh mang theo hương vị tươi mát ….Chậm rãi, tôi bị hơi thở của anh từng
chút từng chút chinh phục, bỏ qua kiên cường, buông tha giãy dụa, nhấc
tay đầu hàng, gắt gao níu tay anh. Bắc Bắc là trụ cột duy nhất của tôi,
nắm tay chậm rãi buông ra, đặt trên lồng ngực vững chắc của anh, sau đó
vòng lên cổ anh.
Chúng tôi hôn nhau lâu, thật lâu…đến khi
lưỡi người này đã che kín hơi thở của người kia, đến khi hai người làm
nụ hôn càng nồng nhiệt đến độ không thể hô hấp…Bắc Bắc buông lỏng tôi
ra…tôi xụi lơ ở trong lòng anh…
Tôi cùng Bắc Bắc……hôn môi……hơn nữa là anh chủ động
……
Bắc Bắc vẫn ôm tôi như cũ, cằm đặt trên bả vai của tôi…Hô hấp dồn dập của
anh từ từ vững vàng lại…..Ở trong lòng anh, tôi cũng điều chỉnh hơi thở
của mình.
Bắc Bắc ôm tôi, không muốn buông tay, có chút rầu rĩ không vui….Tôi không biết, nỗi buồn của anh từ đâu mà đến, hẳn nên
từ đó mà đi?
Tôi chỉ có thể nói ra đúng lời nói trong lòng
mình. “Bắc Bắc, hạnh phúc của em luôn nằm trong tay anh. Nắm chặt, hay
thả ra, tất cả đều là do anh quyết định
Bắc Bắc ôm tôi càng chặt hơn, tựa đầu vào bả vai tôi, anh mơ hồ nói một câu gì đó nghe không rõ lắm….
Tôi không nghe được rõ ràng nên đành hỏi lại anh. “Anh nói cái gì? Nói lại lần nữa xem.”
Bắc Bắc im lặng một lát, mới không cam lòng nói. “Anh đang nói, đưa em đi
thăm mẹ, đừng làm cái gì cho mẹ tức giận, anh bị ép ở giữa rất khó xử!”
“OK, OK! Bây giờ đi qua đó thăm mẹ!” Tôi có chút áy náy, tức giận làm tôi thành như vậy…có hơi quá đáng.
Bắc Bắc tự nhiên nắm lấy tay của tôi, đi đến bên xe, sau đó đau lòng chỉ
trích. “Mắt của em tại sao lại thâm đen như vậy? Mấy ngày nay không có
ngủ à? ….Em gầy đi hết mấy cân?….Có phải ăn cơm không ngon?…Xem ra anh
phải canh chừng em tùng chút mới được….Còn nữa, sau khi thăm mẹ xong,
phải tìm một bác sĩ giúp em điều dưỡng một chút….”
……
Tình yêu của tôi đã đi đến vách núi quanh co…..
Tôi không ngừng suy nghĩ, quanh co như vậy, đời người có bao nhiêu lần?
Tình yêu cần có độ ấm, mà tình yêu của tôi đã dần dần mệt mỏi, bắt đầu nguội lạnh.
……
Rất nhiều năm về sau, bên cạnh tôi đã có một người khác, tương lai có thể
dựa vào. Một buổi chiều nọ, chúng tôi ngồi cùng nhau trên sân thể dục,
tâm tình thật bình tĩnh, vì anh đã quyết định làm anh trai của tôi, anh
cười nhẹ nói cho tôi biết, thật ra, ngày đó tựa trên vai tôi, anh đã nói là. “Hạnh phúc của anh cũng luôn nằm trong bàn tay em.”
……
Đó chính là duyên phận, cuối cùng đã làm cho tôi bỏ lỡ câu nói đó.
Vì thế, đã bắt đầu đi sai đường…
Sai đến mức, cho tới nay cả hai chúng tôi chỉ lướt qua nhau……..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...