Tôi quẹt nước mắt thật nhanh, vui sướng bước ra mở của…cuối cùng Bắc Bắc vẫn không bỏ được Y Y?!!…
Cửa mở ra, nụ cười bỗng ngừng lại,
“Tiểu Đồng, cậu sao rồi? Trời bão, mình lo lắng cho cậu, buổi tối hôm nay mình ở với cậu!” Đại Đồng cầm dù, tóc có chút ẩm ướt…
Tôi thật khờ, anh có chìa khóa mở cửa, cần gì phải bấm chuông?
“Cám ơn, chúng ta cùng nhau ngủ sớm một chút đi, khi ngủ mình sẽ không sợ hãi nữa.” Tôi nghe tiếng nói của mình thật trống rỗng.
Nằm trong chăn, nhắm mắt lại, tôi không có để ý tới Đại Đồng, từ từ tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Thì ra, khi ngủ, thật sự sẽ không còn sợ hãi nữa…
……
Buổi sáng, khi mở mắt tỉnh dậy, ánh nắng đã chiếu bốn phía….Vì sao bão táp
có thể lặng lẽ quay lại, mà tôi cùng anh lại không thể?
Đại Đồng nhào ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì….
“Anh ấy đi rồi.” Đại Đồng thì thào.
“Ai đi rồi?” Tôi một bên mặc quần áo, một bên vô tình thuận miệng hỏi…
“Anh Bắc Bắc ấy!” Đại Đồng thản nhiên trả lời, hoàn toàn không cảm thấy đáp án này, biến tôi trở thành ngu ngốc.
“Cậu nói…… Ai, ai? Anh ấy, anh ấy……” Tôi bỗng nhiên nói lắp, cũng không biết mình muốn hỏi cái gì….
“Đêm qua anh ấy đến đón mình lại ngủ với cậu đấy! Anh ấy nói trong nhà cúp
điện, cậu sợ… Anh ấy nói buổi tối có việc nên không thể về nhà cùng cậu
cho nên chở mình lại đây ở với cậu!” Đại Đồng hoang mang nói tiếp. “Lạ
thật, rõ ràng anh ấy nói có việc, nhưng mình nhìn thấy xe anh ấy ở dưới
lầu cả đêm.”
“Tại sao cậu không nói sớm một chút!” Tôi chạy nhanh tìm bộ quần áo, tôi muốn đi ra ngoài….
“Đêm qua cậu có để ý đến mình đâu chứ, vừa nhìn thấy mình liền la lên buồn
ngủ, mình có cơ hội nào mà mở miệng đâu! Ê! anh ấy đã đi rồi….”
Tôi vọt xuống tới dưới lầu, quả nhiên, không thấy bóng dáng chiếc xe….
Tôi thấy ánh nắng độc ác chiếu trên người tôi, cuối cùng tôi chỉ cảm thấy lạnh thấu xương…
Bắc Bắc…. em sẽ chờ anh trở về.
……
Buổi tối, tôi ở nhà im lặng ăn mì gói….Từ ngày đó về sau, tôi không còn
ngược đãi bản thân mình nữa, ăn một ngày ba bữa, tuy rằng chất lượng
thức ăn kém cỏi, nhưng mà tốt xấu gì cũng làm no bụng của mình…..Tôi
muốn chờ anh về!…Cho nên, tôi không thể bệnh..
“Leng keng!” Chuông cửa vang lên.
Sẽ là ai đây? Đại Đồng sao? Gần đây cô ấy thường đến ngủ cùng tôi…Cửa vừa mở ra…Tôi sửng sốt.
“Mẹ.” Tôi chạy nhanh đến mời Trầm mẹ vào
Ánh mắt Trầm mẹ vẫn lạnh như băng nhìn quanh bốn phía, hai chữ bất mãn còn viết rõ ràng trên mặt.
“Dịch Bắc đâu?” Bà vừa vào cửa, đã hỏi ngay..
“Bắc…… anh ấy có việc đã đi ra ngoài, còn chưa có trở về ạ!” Tôi nuốt nước miếng, lựa chọn câu trả lời an toàn nhất…
“Cô ăn mì gói?” Ánh mắt lạnh lùng của bà đã đảo qua tô mì gói còn chưa hết nóng của tôi.
Tôi gật đầu, trong lòng bất an càng thêm trầm trọng.
Quả nhiên, tôi không kịp ngăn cản, bà bước một bước dài về phía nhà bếp, mở tủ lạnh ra…..Bên trong rỗng tuếch..
“Nói! Có phải Dịch Bắc đã thật lâu không có về nhà? Nó ở nơi nào?!” Bà đóng
sầm cửa tủ lạnh lại, giọng điệu lạnh lẽo mang theo thế tấn công cường
hãn ào ạt.
Tôi nghẹn lời, không biết nên giải thích như thế nào…..
“Có phải cô làm chuyện gì tổn thương trái tim nó, khiến nó ngay cả cha mẹ cũng không liên lạc?! Trả lời tôi!”
Trầm mẹ từng bước tiến tới gần, tôi từng bước lùi về phía sau….Tôi không thể giải thích, ánh mắt thiếu tự tin không thể nhìn bà.
“Tôi nghe nói gần đây cô hay lui tới cùng một nam sinh. Nói! Có phải cô đã làm chuyện gì có lỗi với
“Con không có!” Tôi lớn tiếng phản bác.
Nói xấu tôi cái gì cũng được, nhưng không thể nói xấu tôi quan hệ tình ái không rõ rang với người khác….
“Vậy tại sao đã một tháng rồi Dịch Bắc không về nhà?! Đừng phủ nhận, trước khi ấn chuông cửa, tôi đã hỏi qua hàng xóm rồi!”
“Đúng, anh ấy một tháng rồi không về nhà…..” Tôi dùng răng cắn môi dưới
lại…Thật sự không biết nên bắt đầu giải thích lý do vì sao anh không có
về nhà.
“Đừng có ý nghĩ gạt tôi, hai người chỉ là tranh cãi vặt vảnh. Con tôi sinh tôi còn không biết sao? Nó yêu thương cô giống
như sinh mệnh của mình, nếu nói là tranh cãi vặt vảnh, nó sẽ không bỏ cô một mình ở nhà ăn mì gói?!”
Trái tim của tôi đau đớn, tôi biết, Bắc Bắc luôn luôn đối với tôi vô cùng tốt, tôi không thể nào biện giải…..
“Y Y, làm người phải có lương tâm! Bắc Bắc sống nội tâm, không hướng ngoại giống như cô, nhưng nó vì cô mà trả giá nhiều, không phải sao? Gần đây
tôi vô tình biết được, một năm trước, giáo sư của nó vốn chuẩn bị cử nó
đi nước ngoài làm nhà nghiên cứu, nhưng nó không thèm cân nhắc suy nghĩ, liền lập tức cự tuyệt. Cô nói xem, nó là vì ai?!”
Hai mắt tôi mở lớn, thật sự cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe Bắc Bắc đề cập qua…
“Lúc hai đứa vừa mới kết hôn, Tiểu Lệ thường xuyên chạy tới tìm cô tra hỏi,
nó cho rằng cô không xứng với anh trai nó, nhưng tại sao sau đó, nó
không hề tới nữa? Ngày lễ, ngày tết mọi người họp mặt, nó cũng đối xử
với cô khách khách khí khí. Cô cho là nó thật sự chấp nhận cô sao? Là
Dịch Bắc nói với nó, nếu không tôn trọng chị dâu, thì đừng nhìn người
anh trai này.”
Tôi im lặng.
“Tôi biết cô còn
trẻ, thế giới bên ngoài đầy rẫy ong bướm dụ hoặc, cậu nam sinh theo đuổi cô cũng có điều kiện rất tốt, nhưng cô cũng không thể đối xử với Dịch
Bắc như vậy!” Xem ra bà đã điều tra chuyện của Giang Mạnh Kì rõ ràng,
hơn nữa còn nhận định tôi lăng nhăng bên ngoài, muốn bỏ rơi Bắc Bắc.
Tôi hoàn toàn vô lực giải thích. “Con không có! Mẹ…..”
Tôi vừa định nói thêm, thì điện thoại vang lên, lúc này ánh mắt Trầm mẹ
đang nghi ngờ nên tôi không thể không nhấc máy… “Đồng Tử Y, tôi là Tống
Huyên Oánh.”
Tôi nhíu mày một chút, có chút bất ngờ, giọng điệu cũng không khách sáo. “Có việc gì sao?”
“Cậu tới….” Cô ta nhanh chóng cho địa chỉ. “Có việc thương lượng cùng cậu!”
“Không có hứng thú!” Nghe giọng cô ta có điểm bất hảo, tôi từ chối ngay…
Tôi định cúp máy thì lời nói của cô ta làm tôi ngơ ngẩn cả người. “Đừng
lạnh lùng như thế, không nghĩ tới, bạn trai của cậu cùng bọn này là một
ruột với nhau, có cái gì thanh cao đâu….”
“Cậu có ý gì?” Tiếng của tôi run rẩy…
“Bạn trai cậu học ở trường y XX phải không? Nếu nửa tiếng sau mà cậu không
đến, ngày mai toàn bộ học viện y sẽ biết bạn trai của cậu là Gay, nếu họ không tin, tôi có thể cung cấp “chứng cớ
“Cậu không được làm vậy!” Tôi lớn tiếng chất vấn. “Cậu muốn cái gì? Cậu nói đi!”
Danh dự của Bắc Bắc là quan trọng nhất, ở Trung Quốc tràn ngập ánh mắt kì
thị, tôi không thể để cho anh chịu một chút tổn thương nào…
“Muốn tôi không dính vào, cậu cứ lại đây giúp tôi hết cô đơn, tôi sẽ tự nhiên không dính vào chuyện đó!” Cô ta đưa ra yêu cầu của mình..
“Được! Tôi lập tức qua đó!” Tôi chấp nhận không cần suy nghĩ.
Bị lợi dụng sờ mó một chút thì sao chứ? Chỉ cần bảo toàn Bắc Bắc, tôi làm cái gì cũng được.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng dùng ngữ khí dịu dàng ôn hòa nói với Trầm mẹ. “Mẹ, thật ngại quá, con có chuyện gấp phải ra ngoài một chút!”
……
Bởi vì quá mức lo âu, tôi không chú ý, phía sau có một chiếc taxi vẫn theo tôi…
………
Đó là một ngày, thay đổi hoàn toàn cuộc đời của tôi …..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...