“Y Y nếm thử không? Đây là điểm tâm sáng nhiều dinh dưỡng tôi cố ý
dặn đầu bếp trong nhà làm…Nào, ăn thử đi.” Vừa ngồi xuống, cậu ta liền
rất ân cần đưa ra hộp cà mèn tinh xảo chứa thức
“ĂN… RỒI…!” Tôi
gằn từng tiếng, nghiến răng tiếp. “LÀ…BẠN…TRAI …TÔI…BUỔI…SÁNG…DẬY…SỚM..
LÀM…CHO…TÔI…ĂN!” Sợ cậu ta nghe không rõ, tôi nhả từng chữ mạch lạc rõ
ràng.
“Ồ! Không sao, cứ ăn thử của tôi đi.” Mặt Giang Mạnh Kì đỏ lên
nhưng nụ cười vẫn sáng như ngọc, giống như không để ý tin tức tôi có bạn trai ở cùng. Một bên đưa đồ ăn, một bên nói. “Y Y, tuy rằng người yêu
của cậu có vẻ hơi buồn nhưng đối với cậu thật tốt…Cho nên tôi quyết
định……”
Tôi lườm cậu ta một cái, biết rõ tiếp theo cậu ta sẽ nói cái gì……
“Về sau, tôi sẽ đối với cậu còn tốt hơn nữa…!” Quả nhiên là như vậy… Tôi
không quan tâm cậu ta, nhìn thẳng vào quyển sách của mình. Cậu ta cũng
thật biết điều, không quấy nhiễu tôi mà lấy tranh châm biếm của mình ra
xem.
Nhưng cậu ta ngồi bên cạnh tôi thôi cũng đã bắt đầu
xuất hiện lời đồn đãi…. Haizzz… Ai kêu người ta là vương tử đẹp trai,
nhiều tiền trong trường chứ!?
“Giang Mạnh Kì hả? Anh ấy thật đẹp trai….anh ấy đang theo đuổi Đồng Tử Y.”
“Đúng là như vậy, không hiểu tại sao, có nhiều người thích Đồng Tử Y! Tướng
mạo không phải đẹp lắm, khuôn mặt chỉ thanh thuần một chút, lại kiêu
ngạo phát ớn, sinh hoạt cá nhân lại không biết kiềm chế…Cũng chỉ biết
liếc mắt với đàn ông thôi…Hứ!!.. đúng là hồ ly tinh.”
Á.. Á.. Á…. Tiểu Lệ nghe được như vậy nhất định sẽ vui vẻ, cuối cùng cũng có người dùng cùng một danh từ với cô ta.
“Đúng vậy, thật ghê tởm, rõ ràng mỗi ngày đều có bạn trai đưa đón, lại còn có thể phân thân ra níu kéo Giang Mạnh Kì, thật làm cho người ta ngán ngẫm
Bắc Bắc, có người ghét anh vì anh đưa đón em nha!!!!
“Các cô ấy đang nói về tôi sao?” Người bên cạnh nghe thấy có người trước mắt nói đến mình, đẹp trai dễ nhìn, buông tranh châm biếm ra, nhíu mày hỏi.
“Đúng!” Tôi tức giận trả lời….Phải lạy cậu ta để thoát ra tôi cũng sẽ làm.
“Ồ, tôi đẹp trai mà !” Giang Mạnh Kì ngẩng đầu, nghiêm trang nói ra câu nói có thể làm người ta hộc máu!.
“Cậu thật ngu ngốc!” Tôi oán hận đem quyển từ điển dày đập trên đầu cậu ta.
“Còn không mau biến đi, bà cô này không khách sáo đâu.”
“Trời! Mưu sát chồng a—” Tiếng hét giống như con heo bị thọc tiết vang lên,
tiếng nói của nhóm “làn sóng nữ sinh” từ bốn phía càng thêm cuồng loạn,
chuẩn xác bắn vào lòng tôi.
Ô hô, tôi không từ chối! Câu nói giỡn ngu ngốc này cũng khá hay nha…
“Y Y thân yêu! Tại sao cậu không thể đối với tôi dịu dàng một chút? Cho dù một chút thôi cũng tốt!” Tên biến thái này, còn dám lộ ra vẻ mặt muốn
khóc!
“Trong cuốn từ điển của bổn tiểu thư không có hai chữ ‘Dịu Dàng’.”. Tôi đã không còn chút sức, cho dù nghiến răng cũng đã hết sức rồi.!!
Bắc Bắc, Em rất nhớ anh!!
Khi anh
ấy nghe nói Giang đại thiếu gia đang theo đuổi tôi, biểu hiện như nghe
tin đồn nhảm, không mn không nhạt làm cho người ta muốn phát điên.
“Lừa gạt! Sao lại chênh lệch nhiều như vậy, cậu đối người bạn trai tên
Bắc…gì đó…giọng nói rất dịu dàng…dịu dàng như nước chảy…Tôi cũng muốn
như vậy thì cậu hung dữ, thật bất công mà!”
“Tôi và cậu thân thiết lắm sao?” Cuối cùng chịu hết nổi, tôi lớn tiếng chất vấn.
“Thân thiết…dĩ nhiên là thân thiết….” Giang Mạnh Kì gật mạnh đầu…. “Chúng ta đã quen biết nhau hai năm rồi.”
Tôi vô lực ngã trên ghế…MY GOD! Đây là khắc tinh của tôi sao?
“Nhìn xem, hai người lại liếc mắt đưa tình, quả thật chịu không nổi!”
Lại nữa….. lời đồn đãi bắt đầu …..
“Cho nên mình nói, cô ta giả làm thiên thần thật chịu không nổi. Các cậu
coi, cô ta có cái gì hấp dẫn đàn ông? Không phải là bộ ngực so với người khác to hơn một chút sao?”
Giang đại thiếu gia nghe người
ta nói vậy, đôi mắt mèo hướng về ngực của tôi, sau đó hưng phấn hét to
như phát hiện được địa lục mới. “Wow, Y Y, tôi lần đầu tiên phát giác….
thì ra cậu rất “BỐC” nha ! Mau nói tôi nghe ngực size bao nhiêu?”
“Giang Mạnh Kì, cậu còn dám nhìn, cậu chết chắc rồi!” Tôi oán hận lấy tay ôm
ngực, cả người nhào trên mặt bàn, ngăn cản ánh mắt nghiên cứu của cậu
ta.
Tôi nhắc nhở bản thân mình, cho dù loài người có tuyệt
chủng trong vòng một phút, đầu lưỡi và các cơ quan cuối cùng cũng ngừng
hoạt động, thì tôi cũng tuyệt không thể tức giận.
“Các cậu xem quần áo cô ta mặc kìa, quả thật muốn đem mình trở thành công chúa mà.”
Điều này tôi có thể giải thích.
Quần áo của tôi đều ảnh hưởng từ gu* ăn mặc của Trầm Dịch Lệ. Bởi vì tôi
không ngoan ngoãn, lúc Bắc Bắc cùng tôi đi ra ngoài mua quần áo, tôi cứ
luôn miệng nói cái này không cần, cái kia không cần. Thật ra, chính là
đau lòng vì anh kiếm tiền không dễ dàng. Dịch Bắc bất đắc dĩ đành mua
quần áo giống em gái ruột của anh cho tôi (*nguyên tác : taste: có nghĩa là thị hiếu, khiếu thẫm mĩ,.. ect)
Dịch Bắc mua từng bộ, từng bộ quần áo giống như em gái mình…Nói thật, không có cái nào tôi thích.
Nhưng tôi không có dũng khí ngăn anh đem tôi ra làm một con búp bê vải. Anh
nói một câu. “Y Y, anh mãi mãi nhớ kỹ ngày đó kết hôn, trên người em còn mặc đồng phục học sinh, em nói….không có một bộ quần áo nào là của
riêng mình.”
“Đúng rồi, lần trước mình còn nhìn thấy cô ta được người ta “Bao” nữa đó!”
Cái gì? Tại sao tôi lại hoàn toàn không biết?! Ngay cả Giang Mạnh Kì cũng lộ ra vẻ mặt suy tư.
“Đúng vậy, mình cũng tận mắt thấy một người đàn ông trung niên đi xe đắt
tiền, tay cầm tờ chi phiếu đưa ba trăm vạn năn nỉ cô ta nhận lấy!”
À, thì ra là thế… là cha của Bắc Bắc, là cha chồng của tôi!
“Cô ta làm bộ từ chối, thành khẩn cự tuyệt, bộ dạng rõ ràng là rất luyến tiế thật quá sức thủ đoạn nha!”
Điều đó tôi thừa nhận, lúc từ chối, vẻ mặt của tôi thật giãy dụa….Thật ra
tôi rất giống cha mẹ của Bắc Bắc, thật sự không muốn trông thấy Bắc Bắc
chịu khổ…Số tiền kia, có thể cho hai người mua nhà, đóng hết tiền học
phí đại học…Nhưng không có sự đồng ý của Bắc Bắc, tôi làm sao dám nhận?
“Chiếc xe đắt tiền của người đàn ông trung niên kia và ngay cả xe máy của
Giang Mạnh Kì đều nghe nói đến ba mươi mấy bốn mươi vạn….Xem ra, bạn
trai hiện tại của cô ta, điều kiện thật bình thường há.”
“Nhưng bạn trai của cô ta bây giờ có tướng mạo vô cùng hấp dẫn và có hương vị nha!”
“Ngay cả hotboy Giang Mạnh Kì cũng thích cô ta, ughh…. Thật là ông trời không có mắt mà.” Cuối cùng bọn họ rút ra kết luận. “Cô ta rất giống chiếc
taxi.”* (* ở đây ý nói Y Y ai cũng leo lên được LOL )
Tôi
nhún nhún vai, không để ý. Miệng lưỡi thế gian, nói như thế nào là tự do của họ. Giang Mạnh Kì cũng không có ý kiến gì, tiếp tục cúi đầu xem
tranh châm biếm.
Lúc này, đột nhiên……
“Các cậu bà tám như vậy đủ chưa hả? Các cậu dám đem Y Y ra bàn tán nữa, tôi đem
tay chân của các cậu chặt hết rồi ném cho chó ăn!”
Một giọng nói hung hãn phát ra, tiếp theo tiếng rên la, chửi bậy của trận đánh nhau…tiếp theo nữa là tiếng của giáo sư …….
Là……Vu Huyên Oánh …
Tôi cùng Giang Mạnh Kì đồng thời run lên một chút….
“Y Y thân yêu! Cậu đúng là sát hại cả nam lẫn nữ mà!” Đó là giọng nói châm chọc không thiện ý của Giang Mạnh Kì.
Buồn bực quá đi mất….Tuổi thanh xuân của tôi thật là buồn bực!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...