Có lẽ vì hôm qua cô không nghỉ ngơi nên Mộ Thi Hàm cảm giác mình ngủ rất say, lúc cô tỉnh lại thì trời đã tối, cô giật mình, vội vàng đứng dậy rửa mặt, xong rồi vội vã chạy đến thăm Lãnh Tử Sâm.
Cô vừa vào phòng bệnh thì thấy một y tá nhỏ cầm quả táo, nhìn Lãnh Tử Sâm bằng vẻ mặt ân cần: “Anh Lãnh, anh muốn ăn táo không? Tôi gọt táo cho anh ăn nhé?”
Lãnh Tử Sâm nằm ở đó, lười mở mắt: “Không ăn.”
“Thế anh có chán không? Hay là tôi kể chuyện cho anh nghe nha?” Y tá nhỏ nhìn gương mặt điển trai của anh chằm chằm, hai mắt tỏa sáng.
“Tôi không phải trẻ con, cô kể chuyện làm gì?” Lãnh Tử Sâm suy nghĩ một lúc: “Nếu có thể, cô hãy tấu nói hai màn cho ông đây nghe đi.”
“Tấu nói ư?” Gương mặt của y tá nhỏ ửng đỏ, khẽ nói: “Nhưng người ta không biết tấu nói.”
“Vậy cô biết làm gì?” Lãnh Tử Sâm lười biếng hỏi.
“Tôi biết ca hát, biết khiêu vũ, biết kể chuyện cười, còn biết…”
Y tá nhỏ chưa nói hết thì Lãnh Tử Sâm đã lên tiếng: “Được rồi, ông hỏi cô, cô biết viết thư pháp không?”
“Thư pháp? Tôi đã từng luyện đôi chút.”
“Vậy cô viết cho ông hai chữ, viết một trăm tám mươi lần là được.”
Hai mắt y tá sáng lên: “Anh Lãnh muốn tôi viết chữ gì?”
“Dè dặt.”
Y tá nhỏ: …
Lãnh Tử Sâm thấy cuối cùng y tá đã lúng túng không thể nói thành lời thì lòng cũng thoải mái hẳn ra.
Anh cảm thấy ba anh nói sai rồi, anh có trêu ghẹo mấy y tá nhỏ đâu, toàn mấy y tá nhỏ đến trêu ghẹo anh thì có mà? Hiện giờ nhớ lại ý định muốn tuyển mấy y tá nam của ba, lại cảm thấy rất đáng tin cậy.
Y tá nhỏ bị Lãnh Tử Sâm âm thầm mỉa mai thì gương mặt nóng như lửa đốt.
Cô ta tự làm mình bẽ mặt nên chỉ đành xoay người rời đi, nhưng cô ta vừa xoay lại thì thấy Mộ Thi Hàm đang lười biếng đứng ở cửa.
Cô ta giật mình lắp bắp: “Cô… cô đến thăm bệnh sao? Đến từ lúc nào?”
Mộ Thi Hàm hờ hững nhìn cô ta, cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải trả lời cô ta nên đã lướt qua y tá nhỏ và đi thẳng đến chỗ Lãnh Tử Sâm.
Lãnh Tử Sâm nghe giọng điệu hoảng hốt của y tá nhỏ thì cuối cùng cũng mở mắt ra, anh thấy Mộ Thi Hàm đến gần bèn vội vàng giải thích: “Nhóc con, là do y tá đó cứ khăng khăng ở lại với anh, anh không để ý đến cô ta.”
Y tá nhỏ nghe anh nói thế thì xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, mặt xám xịt rời đi.
Mộ Thi Hàm ngồi bên cạnh Lãnh Tử Sâm, nhìn sắc mặt của anh một chút, phát hiện sắc mặt của anh đã khá hơn buổi sáng rồi nên cuối cùng cô cũng yên tâm.
Cô không đáp lại câu nói vừa rồi của Lãnh Tử Sâm mà hỏi lại: “Anh cảm thấy thế nào rồi?”
“Anh cảm thấy rất đau, cả người đều đau, đặc biệt là chân, đau nhất luôn.” Lãnh Tử Sâm nhìn cô và nói bằng giọng đáng thương.
Mộ Thi Hàm khẽ nhíu mày: “Anh có muốn gọi bác sĩ đến cho anh dùng thuốc giảm đau không?”
“Không cần đâu bé, em chính là thuốc giảm đau tốt nhất, hay là em giúp anh chút đi.”
Biểu cảm của Mộ Thi Hàm trở nên ngơ ngác: “Em? Thuốc giảm đau?”
“Ừm, em hôn anh một cái, anh sẽ hết đau ngay.”
Mộ Thi Hàm: …
Sao tự dưng cô muốn tát anh thế nhỉ?
Lãnh Tử Sâm biết cô hay xấu hổ nên không chọc cô nữa, anh chuyển chủ đề: “Anh muốn ăn táo, em gọt cho anh được không?”
Mộ Thi Hàm gật đầu và cầm quả táo với dao gọt trái cây lên, bắt đầu gọt táo cho anh, vừa gọt được một nửa, cô bỗng nhìn anh và hỏi: “Không phải vừa rồi y tá nhỏ đó muốn gọt táo cho anh sao? Tại sao anh nói không ăn?”
Lãnh Tử Sâm nhìn cô bằng gương mặt vô tội: “Anh là người đã có vợ chưa cưới, sao có thể ăn táo do người khác gọt được chứ?”
Mộ Thi Hàm: …
Nói rất có lý, cô không cách nào phản bác được.
Mộ Thi Hàm gọt táo xong bèn đưa quả táo đến trước mặt Lãnh Tử Sâm, anh giơ bàn tay đầy băng gạc của mình lên: “Tay anh không tiện, em đút anh ăn đi.”
Mộ Thi Hàm bất đắc dĩ, chỉ đành đưa táo đến bên miệng anh, Lãnh Tử Sâm nhìn cô: “Bé à, khi ở nhà, em ăn táo cũng gặm nguyên trái như thế này sao?”
Mộ Thi Hàm cảm thấy tách thành từng miếng nhỏ quá phiền phức, cộng thêm ở đây không có đĩa đựng thức ăn nên tính đưa cả quả cho anh gặm.
Ai ngờ người này lại khác người, không thèm nể mặt cô.
Mộ Thi Hàm bất đắc dĩ, chỉ đành cẩn thận cắt táo thành từng miếng nhỏ, sau đó lấy tăm găm vào và đưa đến bên miệng anh: “Ăn đi.”
Lúc này Lãnh Tử Sâm mới thỏa mãn há mồm và cắn miếng táo, Mộ Thi Hàm lẳng lặng nhìn anh, thấy anh nuốt táo xuống rồi, cô mới găm một miếng táo khác và tiếp tục đưa đến miệng anh, Lãnh Tử Sâm đẩy miếng táo đó đến bên miệng cô: “Bé con, em cũng ăn đi.”
Mộ Thi Hàm không tiện từ chối nên cũng ăn táo.
Hai người anh một miếng em một miếng, cho đến khi ăn hết quả táo, Mộ Thi Hàm mới hạ giọng hỏi Lãnh Tử Sâm: “Tử Sâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại đột nhiên bị tai nạn xe vậy?”
Nghe Mộ Thi Hàm hỏi thế, đôi mắt anh khẽ lạnh lùng và nhỏ giọng nói: “Anh nghi ngờ có người ra tay với xe của anh.”
Trong lòng Mộ Thi Hàm khẽ giật thót, nói vậy Lãnh Tử Sâm bị tai nạn xe không phải sự cố bất ngờ, điều này càng xác minh suy đoán của mình.
Lãnh Tử Sâm thấy sắc mặt cô thay đổi thì vội vàng vỗ mu bàn tay của cô để an ủi: “Đừng lo, anh đã sai người điều tra chuyện này rồi, anh sẽ tra rõ mọi chuyện.”
“Ừm, anh dưỡng thương cho tốt, sớm ngày đứng dậy.”
Đột nhiên Lãnh Tử Sâm nhìn cô và nói nhỏ: “Thật ra anh không muốn khỏe nhanh đâu, vì như vậy anh có thể thường xuyên gặp em rồi đúng không?”
Mộ Thi Hàm nghe thế thì dở khóc dở cười: “Anh khỏe lại mới có thể gặp em thường xuyên, bây giờ anh bị tai nạn xe nên hôn lễ của chúng ta cũng phải dời lại.”
Lãnh Tử Sâm nghe thế lập tức rên lên: “Bé à, sao em không nói chuyện hay mà cứ nói chuyện xui thế? Có lẽ đây là hậu quả xấu nhất của tai nạn xe lần này đấy.”
Trong lúc hai người trò chuyện, cửa phòng bệnh bị mở ra, Mộ Thi Hàm nâng mắt thì thấy Bạch Ngọc Lan ôm một bó hoa hồng và đứng ở cửa.
Bạch Ngọc Lan không ngờ Mộ Thi Hàm lại đang ở đây, cô ta khẽ nhíu mày, sau đó làm như không thấy Mộ Thi Hàm và bước đến trước mặt Lãnh Tử Sâm, bày ra vẻ mặt đau lòng và nói: “Tử Sâm, nghe nói anh bị tai nạn xe khiến em lo lắng muốn chết, em vội vàng chạy đến đây để được gặp anh càng sớm càng tốt, bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi?”
Lãnh Tử Sâm thấy Bạch Ngọc Lan thì khẽ nhíu mày: “Sao cô lại tới đây?”
“Tử Sâm, chẳng phải chúng ta là bạn bè ư? Anh gặp chuyện như vậy, em tới chăm sóc cho anh là chuyện nên làm.” Bạch Ngọc Lan nói xong, đưa bó hoa hồng tới trước mặt anh: “Tử Sâm, đây là hoa em mua cho anh, hy vọng anh sẽ thích.”
“Tôi không thích.” Lãnh Tử mở miệng mà không thèm nể nang gì.
Bạch Ngọc Lan cắn môi dưới, nói bằng giọng đáng thương: “Tử Sâm, em biết lần trước em đã nói sai, anh vẫn còn giận em, nhưng em thật lòng muốn tốt cho anh mà thôi.”
Bạch Ngọc Lan nhìn Mộ Thi Hàm rồi lại nhìn sang Lãnh Tử Sâm, nói tiếp: “Tử Sâm, anh hãy nghe em nói, anh đừng qua lại với cô ta nữa.
Anh và cô ta vừa quyết định ngày kết hôn thì anh đã xảy ra tai nạn xe, cô ta là người mang vận xui.
Anh biết không? Bây giờ tất cả mọi người đến nói rằng cô gái này mang mệnh khắc, từ nhỏ cô ta đã khắc chết ba mẹ, sau đó lại khắc chết ông ngoại, bây giờ đến lượt anh, em rất lo…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...