Chương 50: Áo giáp
Địa điểm nhảy bungee nằm ở khu du lịch Lộ Sơn cách hai thành phố, mất khoảng hai tiếng rưỡi đồng hồ di chuyển trên đường cao tốc, cũng không tính là quá xa.
Mạnh Vãn Tế thực sự rất buồn ngủ, nửa quãng đường đầu tiên còn cố chống đỡ tinh thần trò chuyện cùng Thịnh Cẩn Thư, sau đó chiếc xe di chuyển quá vững vàng, dáng vẻ Thịnh Cẩn Thư chuyên tâm lái xe không muốn nói chuyện, cô chầm chậm có cơn buồn ngủ, vô tri vô giác lại ngủ mất.
Con đường thênh thang thẳng tắp phía trước dường như dài vô tận, núi cùng biển hai bên đường cao tốc dần lui về sau, dường như giữa trời đất này chỉ còn lại Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế đang ngủ bên cạnh.
Thịnh Cẩn Thư vô thức cong khóe môi lên, bật nhiệt độ điều hòa cao lên một chút.
Chín giờ rưỡi, chiếc xe tới được bãi đỗ xe của khu du lịch.
Thịnh Cẩn Thư dừng xe vào chỗ đỗ xe, cởi dây an toàn, nhìn lông mi dài của Mạnh Vãn Tế rủ xuống, khuôn mặt lúc ngủ yên tĩnh, đột nhiên không nỡ gọi dậy.
Cô ấy dựa vào lưng ghế, yên lặng chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của cô.
Ánh mặt trời xuyên qua mây mù chiếu vào trong xe, ánh nắng vàng tươi chiếu lên người Mạnh Vãn Tế, tản đi vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt của cô, khiến cả người Mạnh Vãn Tế trở nên vô cùng dịu dàng.
Thịnh Cẩn Thư muốn giúp Mạnh Vãn Tế kéo tấm chắn nắng xuống, nhưng lông mi Mạnh Vãn Tế rung lên, mở mắt trước cô ấy một bước.
Chiếc xe hơi phía trước xếp thành hàng bất động, Mạnh Vãn Tế biết hai người đã tới bãi đỗ xe.
Cô nghiêng đầu nhìn Thịnh Cẩn Thư, Thịnh Cẩn Thư nghiêng đầu nhìn cô, ý cười nơi đáy mắt rạng rỡ.
"Sao không gọi em?" Âm thanh của Mạnh Vãn Tế mang theo chút khàn khàn vì vừa ngủ dậy.
Thịnh Cẩn Thư nghe mà mềm lòng.
"Chị thấy em ngủ ngon quá."
Mạnh Vãn Tế cắn môi.
Trách ai? Cô tháo dây an toàn của mình ra, chuyển chủ đề: "Lúc về để em lái cho."
Thịnh Cẩn Thư khẽ cười lên: "Không mệt à?"
Mạnh Vãn Tế muốn đáp lời, lập tức phản ứng ra ý tứ sâu xa của Thịnh Cẩn Thư, hai má nóng lên, nhăn mày lườm cô ấy.
Thịnh Cẩn Thư nuông chiều: "Chúng ta ngồi cáp treo lên trên nhé, có thể lên thẳng tới nơi nhảy bungee." Cô ấy vô thức phát hiện hôm nay bắt Mạnh Vãn Tế tới đây leo núi quả thật làm khó cho người kia quá thể.
Nhưng Mạnh Vãn Tế không cảm kích, cô suy tính: "Chỗ nhảy bungee ở đâu?"
Thịnh Cẩn Thư nói: "Ở lưng chừng núi, không cao lắm, đi bộ lên đó mất hơn mười phút." Ba năm trước Thịnh Cẩn Thư từng tới đây với em họ Phương Tiểu Chi một lần.
Lộ Sơn gọi là núi, trên thực tế đỉnh núi cao nhất cũng chỉ cao hơn ba trăm mét.
Mạnh Vãn Tế liền nói: "Chúng ta ngồi cáp treo lên thẳng đỉnh đi, sau đó đi bộ xuống, lúc xuống thì đi nhảy bungee."
Lộ Sơn được coi là khu du lịch cấp 5A tương đối nổi tiếng trong tỉnh, lần này không chỉ là lần đầu tiên cô và Thịnh Cẩn Thư đón lễ Tình nhân cùng nhau, mà còn là chuyến du lịch chung chân chính đầu tiên của cô và Thịnh Cẩn Thư, Mạnh Vãn Tế không muốn cưỡi ngựa xem hoa, lướt qua mọi thứ như thế.
Thịnh Cẩn Thư nghi hoặc: "Em xác định chứ?"
Tuy xuống núi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút so với lên núi, nhưng suy cho cùng vẫn cần thể lực, cô ấy sợ Mạnh Vãn Tế cậy mạnh.
Mạnh Vãn Tế nhướng mày: "Chị không đi được à?"
Thịnh Cẩn Thư: "..." Cô ấy khẽ cười: "Xem thường ai đấy?"
Mạnh Vãn Tế cúi đầu cười lên, không để ý tới cô ấy, đưa tay ra mở cửa xuống xe.
Thịnh Cẩn Thư thật sự hết cách với tính cách không chịu khuất phục của Mạnh Vãn Tế.
Nhưng, tính cách ngang ngạnh ấy cũng khiến Thịnh Cẩn Thư cảm thấy thưởng thức cùng rung động.
Thịnh Cẩn Thư xuống xe theo, mua vé cùng Mạnh Vãn Tế lên xe di chuyển lên cáp treo tham quan Lộ Sơn.
Vẫn còn đang trong kì nghỉ đoàn tụ gia đình ngày xuân, khu du lịch Lộ Sơn không quá đông đúc, phần đông là những cặp tình nhân ra ngoài đón lễ, thỉnh thoảng có một hai người rải rác đi một mình.
Không tới hai mươi phút, cáp treo tới dưới chân cung Sùng Hư trên đỉnh núi Lộ Sơn.
Cung Sùng Hư là đạo quán nổi tiếng ở nơi này, nằm giữa khu rừng núi rậm rạp, hương khói bay lượn, du khách cùng khách dâng dương không ngừng đi tham quan bên lư hương tại điện Quan Âm.
Trùng hợp vào lễ Tình nhân, khách tham quan dường như muốn bước lên bậc thềm lên trời, nam nam nữ nữ cũng tới lui không ngớt.
Đây là nấc thang thiên đường thông với đỉnh Tây Lâm.
Lúc mua vé tham quan được tặng kèm tấm bản đồ nhỏ giới thiệu, đây là một trong những địa điểm mà các cặp tình nhân nhất định phải đi.
Tương truyền vào thời cổ đại, nơi đây từng tồn tại một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ kiên trì, tình nhân cùng nhau đi hết những nấc thang thiên đường này, treo khóa đồng tâm lên cây Tam Sinh ở trên nấc thang thiên đường, có thể có được tình yêu sống chết bên nhau, tới chết không xa lìa.
Mạnh Vãn Tế không có ý đi lên, chỉ chắp tay chữ thập trước tượng Quan Âm, lặng lẽ vái một vái, sau đó đặt chút tiền hương khói tại khu quản lí bên cạnh.
Thịnh Cẩn Thư không có tín ngưỡng, nhưng trong lòng vẫn kính trọng, nguyện tin tưởng một điều tốt đẹp.
Cô ấy cũng đặt tiền hương khói theo Mạnh Vãn Tế, vừa đăng kí xong ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mạnh Vãn Tế đang chọn khóa đồng tâm ở sạp hàng bên cạnh.
Thịnh Cẩn Thư không khỏi buồn cười: "Em tin cái này à?"
Nhưng năm gần đây, nơi nào cũng có những truyền thuyết tình yêu tương tự, phát triển những phương thức cầu nguyện tương tự, ngay cả những địa điểm du lịch ở nước ngoài không tin thần thoại phương đông cũng có xu hướng tương tự.
Thịnh Cẩn Thư nghi ngờ đây là phương pháp kinh doanh đã phổ biến tại khắp các địa điểm du lịch trên toàn thế giới.
Nhìn dáng vẻ Mạnh Vãn Tế cũng không quá tin tưởng, chỉ nói: "Dù sao cũng đã tới rồi."
Thịnh Cẩn Thư liền đáp lại: "Vậy treo một cái đi."
Dù sao cũng là một trong những chuyện tình nhân nên làm, cô ấy không tin cũng phải tin.
Nhưng khi nắm tay đi lên nấc thang thiên đường, tới được bên cây Tam Sinh đã treo đầy khóa đồng tâm, Thịnh Cẩn Thư cúi đầu nhìn Mạnh Vãn Tế mở khóa đồng tâm ra giơ tay treo lên, vuốt ve dòng chữ "Trọn Đời Trọn Kiếp" khắc đơn giản trên thân khóa, ánh mắt chân thành, đột nhiên liền rung động.
Mạnh Vãn Tế rất nghiêm túc.
Em ấy thật sự hướng về điều này.
Bàn tay đưa ra của Thịnh Cẩn Thư khựng lại trong khoảnh khắc, Mạnh Vãn Tế ngẩng mặt lên nhìn cô ấy.
Thịnh Cẩn Thư cong lên nụ cười, phủ tay lên tay Mạnh Vãn Tế, cùng Mạnh Vãn Tế dùng sức ấn xuống khóa đồng tâm.
Treo khóa xong, tham quan một vòng quanh cung Sùng Hư, hai người đi dọc theo con đường bê tông đã được quy hoạch ngay ngắn xuống núi.
Đi không bao lâu liền tới được bia đá cột mốc ở lưng chừng núi khắc hai chữ Lộ Sơn.
Rất nhiều du khách chụp ảnh lưu niệm tại nơi này, Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế cũng muốn chụp một bức.
Hai người đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng có chỗ trống.
Thịnh Cẩn Thư tranh thủ thời gian, chuẩn bị hỏi một cặp tình nhân đi qua có tiện chụp giúp hai người một tấm hay không, thì có một người đàn ông đeo máy ảnh kĩ thuật số chủ động vẫy tay với hai người: "Muốn chụp ảnh giúp đúng không?"
Anh chàng giơ máy ảnh trước người lên.
Ánh mắt Thịnh Cẩn Thư nghi ngờ.
Dáng vẻ người đàn ông kia rất lịch thiệp: "Không lấy tiền, tôi là nhiếp ảnh gia du lịch cho tạp chí, giúp chụp ảnh, chẳng qua là tiện tay giúp sức mà thôi.
Hiệu quả của máy ảnh kĩ thuật số tốt hơn nhiều, chụp xong tới tối tôi sẽ gửi ảnh qua Wechat cho hai cô."
Thịnh Cẩn Thư hiểu ra.
Phương pháp bắt chuyện như thế Thịnh Cẩn Thư sớm không còn lạ lẫm, nhưng nếu là nhiếp ảnh gia, kĩ thuật chụp ảnh ít nhiều cũng tốt hơn chút dúng không?
Cô ấy cong môi, đưa điện thoại tới: "Không cần phiền phức thế.
Dùng điện thoại của tôi, được không?"
Phương pháp làm quen của người đàn ông kia không có tác dụng, cũng không ngạc nhiên, rất lịch sự nhận lấy: "Đương nhiên là được rồi."
Anh chàng lùi về sau, Thịnh Cẩn Thư quay về bên cạnh Mạnh Vãn Tế, nắm lấy tay Mạnh Vãn Tế, đứng sánh vai bên cô.
Biết da mặt Mạnh Vãn Tế mỏng, có lẽ không thích tạo kiểu ở nơi người qua người lại thế này, Thịnh Cẩn Thư cũng không cố ý yêu cầu tạo dáng, chỉ có bản thân hơi nghiêng đầu, khuôn mặt mang theo nụ cười chăm chú nhìn Mạnh Vãn Tế.
Hai người một nóng một lạnh, xinh đẹp có nét duyên dáng riêng, không nói không rằng, tổng thể bức ảnh cũng ngập tràn không khí.
Người đàn ông vô cùng hài lòng.
Anh chàng tiến lên phía trước trả lại điện thoại cho Thịnh Cẩn Thư, cố tình khiêm tốn: "Ổn chứ hả?"
Thịnh Cẩn Thư đặt điện thoại tới giữa, để Mạnh Vãn Tế xem chung.
Mạnh Vãn Tế mím môi khẽ cười một cái.
Thịnh Cẩn Thư đã biết đáp án của cô.
Cô ấy giơ điện thoại lên chuẩn bị cảm ơn, vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt đột nhiên nhạt đi.
Ánh mắt đối phương nhìn Mạnh Vãn Tế quá thẳng thừng.
"Không ổn lắm, nhưng cũng được, vẫn phải cảm ơn anh." Thịnh Cẩn Thư nhíu mày, dáng vẻ rất miễn cưỡng.
Người đàn ông kia ngạc nhiên, câu nói chúng ta có thể đi chung đã tính toán trong lòng chỉ chờ cất lên đột nhiên nghẹn trong cổ họng.
Anh chàng không tin: "Không tốt chỗ nào thế? Tôi có thể chụp lại lần nữa?"
Thịnh Cẩn Thư đưa tay ra đặt lên vai Mạnh Vãn Tế, như cười như không: "Nhãn lực của anh không tốt lắm."
Người đàn ông kia: "?"
Sau đó, anh chàng đột nhiên phản ứng lại, lập tức ngẩn tò te.
Ánh mắt Thịnh Cẩn Thư không thân thiện, người đàn ông kia cũng không quá ngốc, làm dáng vẻ thả lỏng, ngón trỏ cùng ngón giữa đặt lên đầu, làm thư thế xin lỗi giống như hành lễ: "Mạo phạm rồi, mạo phạm rồi, hai vị rất xứng đôi, trăm năm hòa hợp."
Thịnh Cẩn Thư phì cười một tiếng, không tỏ thái độ, nắm tay Mạnh Vãn Tế đi thẳng xuống núi.
Mạnh Vãn Tế liếc mắt nhìn sắc mặt Thịnh Cẩn Thư, ý cười nơi đáy mắt lăn tăn.
Cô tưởng rằng tính cách của Thịnh Cẩn Thư sẽ không ghen tuông, dù sao dường như trước giờ dáng vẻ người kia đều rất chắc chắn tự tin, không quá để tâm tới chuyện gì.
Thịnh Cẩn Thư trầm ngâm: "Hối hận rồi."
"Ừm?"
"Tối qua nên đóng hai chiếc dấu thật rõ."
Mạnh Vãn Tế: "..." Cô nhớ lại buổi tối lần đầu tiên, cô không nỡ từ chối bất kì điều gì, chuyện gì cũng để mặc Thịnh Cẩn Thư, kết quả bị dán băng dán cá nhân gần một tuần lễ.
"Chị nghiêm túc à?" Ngữ điệu mang tính cảnh cáo.
Thịnh Cẩn Thư làm dáng vẻ nghiêm túc bàn bạc với cô, trêu đùa cô: "Vậy ngộ nhỡ lần sau có người muốn xin Wechat của em, em cho người ta Wechat của chị, chị giúp em ứng phó nhé?"
Mạnh Vãn Tế: "..."
Cố ý chọc tức cô đúng không? Mạnh Vãn Tế rút tay khỏi Thịnh Cẩn Thư, mặt không cảm xúc: "Mua vé cáp treo xuống núi ở chỗ nào? Về thôi."
Quả nhiên Thịnh Cẩn Thư cười lớn, vội vàng kéo lấy tay cô: "Chị sai rồi."
"Không cho của em, cũng không cho của chị."
Mạnh Vãn Tế không đáp lời, nhưng khóe môi cong lên làm lộ tâm trạng tốt của bản thân.
Thịnh Cẩn Thư liền thuận đà ôm lấy eo cô, dựa lên vai cô, không kịp phòng bị dùng camera trước chụp bức ảnh chung cho hai người.
"Cười trộm này, bị chị chụp được rồi nhé."
Vành tai Mạnh Vãn Tế trở nên nóng hổi, đưa tay ra cướp lấy điện thoại của Thịnh Cẩn Thư, Thịnh Cẩn Thư trở tay ôm điện thoại chạy đi.
Mạnh Vãn Tế bật cười.
"Chị cẩn thận chút đi." Cô đưa tay ra kéo lấy cánh tay cô ấy, cuối cùng vẫn dung túng người kia.
Cảm giác sự ngốc nghếch chưa từng dính vào trong hơn hai mươi năm qua đều bị Thịnh Cẩn Thư điều động ra ngoài.
Hai người vừa đi vừa nghỉ, cười nói vui vẻ, cuối cùng tới trưa cũng đến được nơi nhảy bungee.
Bục nhảy bungee nằm ở lưng chừng núi, núi xanh nước biếc, không khí thoáng đãng, thu trọn phong cảnh nửa khu du lịch Lộ Sơn vào trong tầm mắt.
Mạnh Vãn Tế và Thịnh Cẩn Thư cân xong, đo huyết áp và nhịp tim, tới trước quầy hướng dẫn điền vào bảng đăng kí.
Hai người ngồi xếp thành hàng, Thịnh Cẩn Thư kí tên mình xong, nghiêng đầu nhìn góc nghiêng thanh tú trịnh trọng của Mạnh Vãn Tế, đột nhiên có một loại cảm giác rất kì diệu.
Thịnh Cẩn Thư vô thức cong khóe môi..
Mạnh Vãn Tế đóng nắp bút lại, hỏi cô ấy: "Chị cười gì thế?"
Thịnh Cẩn Thư lừa cô: "Cười em hiện tại hối hận vẫn còn kịp."
Cô ấy không nói cho cô biết, bản thân cười là vì đang nghĩ, khi con người ta kí tên kết hôn có phải cũng có dáng vẻ này.
Chỉ là đây là một chủ đề quá trang trọng, cũng rất có ý nghĩa ám thị, cô ấy không thể khởi động.
Mạnh Vãn Tế tin là thật, lườm Thịnh Cẩn Thư, khẽ cười một tiếng.
Thịnh Cẩn Thư biết cô đã quyết tâm.
Có lúc Thịnh Cẩn Thư cảm thấy Mạnh Vãn Tế thật sự cho bản thân quá nhiều bất ngờ.
Giống như cô ấy tưởng rằng Mạnh Vãn Tế rất thận trọng, không dám cùng cô yêu đương, kết quả Mạnh Vãn Tế không như thế; cô ấy tưởng rằng Mạnh Vãn Tế sẽ lùi lại, không dám đấu tranh cùng người thân, kết quả Mạnh Vãn Tế không như thế.
Rõ ràng lúc ngồi cáp treo có chút sợ độ cao, nhưng khi tới bục nhảy bungee, Mạnh Vãn Tế vẫn không hề có ý nhát gan sợ hãi.
Mạnh Vãn Tế dũng cảm hơn nhiều so với dự đoán của cô ấy, cũng chân thành hơn, mê người hơn rất nhiều.
Hai người cùng nhau đứng trên bục nhảy, nhân viên an toàn giúp họ thắt dây an toàn, lần đầu tiên Thịnh Cẩn Thư để tâm tới thế, sau khi nhân viên an toàn thắt dây an toàn phía sau cho hai người, bản thân còn cẩn thận kiểm tra một lượt.
Nhân viên an toàn bất ngờ trêu đùa: "Sao đột nhiên em lại nhát gan thế?"
Thịnh Cẩn Thư thấy lạ.
Nhân viên an toàn: "Không phải hai ba năm trước em từng tới đây một lần rồi à? Lần đầu tiên nhảy chọn buộc chân, bảo anh không cần đẩy em, bản thân nhảy vọt một cái xuống dưới còn gì."
Vì quá xinh đẹp, cũng quá bình tĩnh, khiến anh chàng có ấn tượng sâu sắc.
Thịnh Cẩn Thư: "..." Là thật.
Lúc đó trò nhảy bungee mới khai trương ở địa điểm du lịch này.
Từng nhảy từ độ cao mấy nghìn mét, bục nhảy mấy chục mét này quả thật không đáng nhắc tới với Thịnh Cẩn Thư.
Cô ấy ngẩn ra, ôm lấy Mạnh Vãn Tế điều chỉnh tư thế, rất lâu sau, nhẹ bẫng thốt lên một câu: "Vì có điểm yếu rồi."
Dường như cô ấy bắt đầu sợ chết.
Tiếng gió quá to, tiếng người quá ồn, nhân viên an toàn không nghe thấy, nhưng Mạnh Vãn Tế lại nghe thấy.
Hai người cùng nhau đứng bên bục nhảy, chuẩn bị nhảy xuống.
Thịnh Cẩn Thư hỏi cô: "Có sợ không?"
Mạnh Vãn Tế bật cười.
Hai chân cô đã nhũn ra theo phản xạ tâm lí, nhưng ôm lấy Thịnh Cẩn Thư, dán lên nhịp tim và hô hấp của cô ấy, trái tim cũng bình tĩnh hơn.
Cô đáp: "Không sợ."
Bởi vì cô đã có áo giáp.
Nhún người nhảy xuống, hai người hôn nhau trong tiếng gió gào thét trong khe núi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...