Chương 39: Thỏa sức càn rỡ
"Chị phân biệt được tôi là ai không?" Mạnh Vãn Tế đứng thẳng tắp như cây tùng trong mùa đông lạnh giá, âm thanh cất lên có chút khàn khàn.
Hai tay vòng trên eo Mạnh Vãn Tế của Thịnh Cẩn Thư siết chặt lại một chút, khẽ nói: "Tiểu Tế..."
Nhè nhẹ, giống như tỉnh táo lại giống như say rượu.
Trái tim Mạnh Vãn Tế đánh trống, hai chân giống như đeo chì, không cách nào rời đi, nhưng lí trí giống như bị kích động không ngừng quất lên mặt người, lặp đi lặp lại một trình tự theo dạng trần thuật: Đừng tin tưởng, đừng mong chờ, đừng mềm lòng, đừng đi vào vết xe đổ.
Cô nặn ra âm thanh, nhẹ như khói, giống như đang nhắc nhở Thịnh Cẩn Thư lại như đang cảnh cáo bản thân: "Cô Thịnh, xin tự trọng."
Thịnh Cẩn Thư không phản ứng, chỉ lặng lẽ dính lên, dường như ngay cả hô hấp cũng đã biến mất.
Mạnh Vãn Tế không nhìn thấy được bên dưới mí mắt rũ xuống của Thịnh Cẩn Thư chứa đầy thất bại cùng thất vọng nồng đượm.
Kết quả kiểm tra sau một tháng của đàn chị hiển thị âm tính, cuối cùng hai người cũng có thể thở phào, có tâm trạng đồng ý cuộc hẹn của bạn bè tới quán bar đón Giáng sinh.
Tiệc rượu vào lúc cao trào, bạn đè đều ra sân khấu nhảy nhót, Thịnh Cẩn Thư nhìn dáng vẻ dính sát vào nhau, thành đôi thành cặp của mọi người, đột nhiên chẳng còn chút tâm trạng nào nữa.
Mượn cớ ở cùng đàn chị, Thịnh Cẩn Thư ngồi ở ghế uống hết cốc này tới cốc khác tìm say.
Đàn chị đoạt lấy rượu của cô ấy, hỏi lại Thịnh Cẩn Thư lần nữa: "Nói đi, rốt cuộc tại sao gần đây em lại buồn thiu vậy hả?"
Thịnh Cẩn Thư cướp rượu về, làm như không có chuyện gì: "Con mắt nào của chị nhìn thấy em buồn thiu thế?"
Thẩm Đình Hoa phì cười: "Hai con mắt." Sau đó làm tư thế "I'm watching you", suy đoán: "Có phải có liên quan tới cô giáo Tiểu Mạnh của em đúng không?"
Thịnh Cẩn Thư bị vạch trần, không kịp phòng bị, động tác uống rượu khựng lại.
Dáng vẻ của Thẩm Đình Hoa như đang rửa tai lắng nghe.
Thịnh Cẩn Thư nhìn Thẩm Đình Hoa đôi giây, cuối cùng thả lỏng, tâm sự với người kia.
Thật ra cũng không có gì để nói, chỉ là chuyện lúc trước của chính Thẩm Đình Hoa đã đủ tồi tệ, cô ấy không muốn Thẩm Đình Hoa phiền muộn theo.
"Lúc nóng lúc lạnh, thất thường liên tục, không sao hiểu được." Thịnh Cẩn Thư nhớ lại khuôn mặt lạnh lẽo của Mạnh Vãn Tế rồi định nghĩa, trong ngữ điệu mang theo sự thất vọng mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện.
Thẩm Đình Hoa bật cười: "Canh cánh trong lòng như thế, sao không hỏi cô ấy nguyên nhân."
Thịnh Cẩn Thư lắc viên đá trong cốc rượu Whisky, hờ hững nói: "Thôi bỏ đi.
Muốn yêu đương một phen mà thôi, không đến mức."
"Không đến mức cái gì?"
"Không đến mức tự ti như thế." Năm lần bảy lượt bị từ chối, Thịnh Cẩn Thư cũng nên biết ý.
Dáng vẻ Thẩm Đình Hoa nhìn Thịnh Cẩn Thư như nhìn một đứa trẻ, trêu đùa: "Nếu cứ kiêu ngạo, làm cao như thế, thì không yêu đương nổi đâu."
Thịnh Cẩn Thư phản bác: "Còn chưa yêu nữa mà."
Thẩm Đình Hoa mỉm cười, sau khi cười xong, cô nghĩ ngợi rồi nhắc nhở Thịnh Cẩn Thư: "Theo như em nói, thái độ của cô ấy thay đổi sau bữa cơm đó, em có từng nghĩ chuyện hôm đó khiến cô ấy không vui không?"
Thịnh Cẩn Thư nói: "Có nghĩ chứ.
Nhưng lúc em xin lỗi, biểu hiện của em ấy rất rộng lượng, rất bình thường mà."
"Cô ấy là người sẽ biểu hiện sự khác thường ra mặt à?"
Thịnh Cẩn Thư: "..."
Tuy Thẩm Đình Hoa không có quá nhiều mối tình, nhưng quen biết hơn cả tá phụ nữ so với Thịnh Cẩn Thư: "Có rất nhiều người khi ghen sẽ không nói thẳng."
Thịnh Cẩn Thư: "..."
Cô ấy không muốn lại cho bản thân hi vọng một cách vô ích, nhưng lại không thể thoát ra, những lời này của Thẩm Đình hoa giống như đốm lửa tàn không có lửa lặng lẽ âm thầm đốt cháy toàn bộ cơ thể của Thịnh Cẩn Thư.
Thịnh Cẩn Thư nhớ ra ngày bản thân đề nghị "thử một chút", khi bản thân nói đã từ chối thầy Đường, ngoài miệng Mạnh Vãn Tế nói "Liên quan gì tới tôi", nhưng ánh mắt lại là ý cười.
Rục rịch ngóc đầu dậy.
Bạn bè vô cùng phấn khích lại đi tới gọi: "Đi nào, ra nhảy một lúc đi."
Đột nhiên Thịnh Cẩn Thư uống cạn rượu trong cốc, cầm áo khoác lên, nói: "Em đi trước đây."
Bạn bè sửng sốt, Thẩm Đình Hoa ngạc nhiên: "Đi đâu đấy?"
Thịnh Cẩn Thư nói: "Kí túc xá."
Thẩm Đình Hoa nhanh chóng hiểu ra.
Sợ lại xảy ra hiểu lầm, cô cười nói: "Đi đi, chị gọi tài xế giúp em."
Thịnh Cẩn Thư mang theo hi vọng ấy, mượn ý say chưa nồng, muốn tranh thủ một lần cuối cùng.
Nhưng thái độ của Mạnh Vãn Tế khiến cô ấy cảm thấy, tối nay bản thân quay về, chẳng qua lại thêm một lần chà đạp tự tôn của chính mình.
Cô ấy muốn buông tay, đột nhiên Mạnh Vãn Tế nói: "Số điện thoại của bạn gái chị là gì? Tôi bảo cô ấy tới chăm sóc chị."
Thịnh Cẩn Thư rời mặt khỏi lưng Mạnh Vãn Tế, kì quái: "Bạn gái?"
"Hoặc là bạn gái cũ."
"Bạn gái cũ?"
Khớp tay của Mạnh Vãn Tế cuộn lại, không mang theo bất kì cảm xúc nào chỉ rõ: "Người mà ngày đó gặp bên dưới tòa nhà kí túc xá."
?
Thịnh Cẩn Thư nhanh chóng ngồi thẳng người, buông Mạnh Vãn Tế ra.
"Chị ấy không phải bạn gái chị." Thịnh Cẩn Thư vừa sửng sốt vừa vui mừng.
Mạnh Vãn Tế không có ý định tranh luận với một người say, chỉ nhàn nhạt lặp lại: "Số điện thoại của cô ấy là gì?" Cô mở giao diện cuộc gọi lên, Thịnh Cẩn Thư đưa cánh tay dài ra đoạt lấy điện thoại của cô.
Mạnh Vãn Tế không thể không quay đầu đối diện với cô ấy.
Hai gò má của Thịnh Cẩn Thư vẫn ửng hồng, trong đôi mắt câu hồn đoạt phách lại trào ra vẻ khó hiểu cùng buồn cười mà ban nãy không có.
"Chị ấy không phải là bạn gái chị, bản thân chị ấy có người để thích rồi."
Cho nên Thịnh Cẩn Thư lại thất tình rồi sao? Ánh mắt của Mạnh Vãn Tế toát lên vẻ trào phúng nhàn nhạt.
Thịnh Cẩn Thư nhìn ra sự không tin tưởng của Mạnh Vãn Tế, nhấn mạnh: "Chị chưa từng có bạn gái."
Mạnh Vãn Tế nhàn nhạt: "Tùy chị định nghĩa thế nào..."
Mạnh Vãn Tế còn chưa nói xong, Thịnh Cẩn Thư đã ngắt lời: "Mạnh Vãn Tế, tại sao em cứ nhất định phải nghĩ chị và chị ấy có mối quan hệ đó chứ?"
Âm thanh của cô ấy đè rất thấp, ấn đường nhăn lại, lộ ra dáng vẻ tức giận trước giờ chưa từng thấy trước mặt Mạnh Vãn Tế.
Mạnh Vãn Tế bị Thịnh Cẩn Thư hỏi tới chấn động, nhịp tim thành thật hơn, không biết phòng bị như suy nghĩ, nhanh chóng nhảy nhót.
Thịnh Cẩn Thư chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, trịnh trọng nói ra từng chữ một: "Chị chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng có quan hệ với người khác, em là đầu tiên, cũng là duy nhất.
Nhất định phải bắt chị nói rõ ràng như thế sao?"
Mạnh Vãn Tế ngẩn ra trong ánh nhìn của Thịnh Cẩn Thư.
Là giấc mơ?
Hay là ảo giác?
Nhịp tim của Mạnh Vãn Tế đập kịch liệt giống như cả trăm con hươu đang chạy loạn, nhưng mừng vui bị thói quen thận trọng kìm nén lại.
Cô không lên tiếng, chần chừ, chăm chú nhìn Thịnh Cẩn Thư.
Thịnh Cẩn Thư tức giận lại buồn cười: "Biểu cảm đó của em là sao hả?"
Cổ họng Mạnh Vãn Tế động đậy, đôi môi đang đắn đo giữa việc cong lên theo bản năng hay duy trì ở nguyên trạng.
Ánh mắt cô vô thức dịu lại, nhưng vẫn không cách nào bỏ qua tiếng chuông cảnh tỉnh trong đầu.
Rất không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: "Hôm đó chị...!rất thành thục."
Mạnh Vãn Tế nói rất khẽ, nhưng Thịnh Cẩn Thư nghe rất rõ ràng.
Cô ấy sửng sốt nhìn Mạnh Vãn Tế đôi giây, sắc đỏ trên gò má càng thêm diễm lệ, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Chị là người trưởng thành." Thịnh Cẩn Thư bất lực đáp: "Hơn nữa, dáng vẻ của em tin tưởng chị như thế, sao chị nỡ để em khó chịu được chứ."
Cho dù là giả vờ, cô ấy cũng phải giả vờ trấn tĩnh.
Gương mặt Mạnh Vãn Tế cũng đỏ lên, hơi nóng đốt cháy cả cơ thể.
Nhưng đã nói tới bước này, cô quyết tâm nói rõ một lần: "Một ngày trước khi khai giảng, tôi nhìn thấy bạn gái cũ của người đó cãi nhau với hai người trong quán bar."
"Đối phương chỉ trích chị chen chân."
"..." Cho dù Thịnh Cẩn Thư tu dưỡng có tốt tới đâu cũng muốn mắng người.
Thì ra nguyên nhân mấu chốt là ở đây, chẳng trách từ lúc mới đầu đã lạnh lùng với cô ấy như thế.
Thịnh Cẩn Thư giải thích: "Đó không phải là bạn gái cũ của chị ấy, chỉ là bạn giường cố định mà thôi, ngay từ ban đầu đã nói rõ không yêu đương.
Đột nhiên đối phương có hành vi vượt giới hạn, đàn chị đã nói chuyện với cô gái đó, sau khi xác định thứ hai bên cần đã không còn đồng nhất, nên cắt đứt quan hệ với cô gái ấy.
Nhưng đối phương vẫn cứ dây dưa, bám riết không buông, nên đàn chị mới đưa ra hạ sách như thế, bảo chị diễn kịch giúp."
Cảm giác được biểu cảm của Mạnh Vãn Tế có biến động khi nghe thấy bốn chữ "bạn giường cố định", Thịnh Cẩn Thư bổ sung: "Mỗi người đều có cách sống riêng, chị tôn trọng cuộc sống riêng tư của đàn chị.
Nhưng quả thật chị và chị ấy chỉ là bạn bè, hoặc cũng có thể là, chị coi chị ấy như chị ruột mà thôi."
Mạnh Vãn Tế dao động, lí trí và tình cảm trong nội tâm đã nghiêng quá nửa về phía Thịnh Cẩn Thư.
Thịnh Cẩn Thư dứt khoát nói rõ một lần: "Em còn nhớ chị từng nói với em về cô giáo rất tốt mà chị gặp được không?"
Mạnh Vãn Tế gật đầu.
Thịnh Cẩn Thư nói: "Đó là mẹ của đàn chị.
Có thể nói là không có cô giáo, cũng sẽ không có chị ngày hôm nay."
Ánh mắt của Mạnh Vãn Tế ngưng trệ chờ đợi.
Thịnh Cẩn Thư tiếp tục nói: "Cô giáo là giáo viên bộ môn dạy chị lớp 11 và lớp 12.
Chị là học sinh cá biệt trong lớp, tất cả giáo viên đều không ôm theo hi vọng gì về chị, là cô giáo hết lần này tới lần khác tới thăm nhà chị, hết lòng khuyên bảo chị, quan tâm chị, để con gái dạy dỗ chị.
Nửa cuối năm lớp 12, cô giáo mắc bệnh nên đã qua đời.
Trước khi qua đời, kì vọng của cô giáo chính là chị có thể thi đỗ vào một trường đại học tốt, không cần dùng lỗi lầm của người khác để trừng phạt bản thân.
Thế là chị liền ra sức học tập.
Tiếc là, muộn quá rồi, năm đó chị không thi đỗ, không thể để cô giáo yên tâm ra đi."
"Đàn chị là con gái duy nhất của cô giáo, trong những năm qua hai bọn chị vẫn không cắt đứt liên hệ.
Chị ấy xem chị như em gái ruột, chị xem chị ấy như chị gái ruột."
Vui vẻ điên cuồng tới muộn của Mạnh Vãn Tế dâng trào lan tràn trong lồng ngực, nuốt trọn toàn bộ lí trí của cô.
Cô tin cô ấy.
Thịnh Cẩn Thư hỏi: "Em còn gì muốn hỏi nữa không?"
Mạnh Vãn Tế cắn môi, đôi môi chầm chậm cong lên, cúi đầu cười một tiếng, không nói năng.
Thịnh Cẩn Thư biết Mạnh Vãn Tế đã tin.
Trong lòng cô ấy có chút giận hờn, nhưng mềm lòng cùng vui vẻ khi mất đi mà có lại, hai bên cùng yêu thích nhau chiếm phần nhiều.
Thịnh Cẩn Thư đưa tay ra kéo lấy hai tay của Mạnh Vãn Tế, để Mạnh Vãn Tế ôm lấy bản thân vào lòng, ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "Em có nhiều câu hỏi như thế, tại sao không thể hỏi chị nhiều thêm một câu chứ?"
Mạnh Vãn Tế nhìn khuôn mặt mê người của Thịnh Cẩn Thư, trong tim ngập tràn cảm giác chứa chan trước giờ chưa từng có.
Cô buông xuống lớp phòng bị, thốt lên tiếng lòng: "Nếu chị để ý, tại sao không thể níu giữ em nhiều thêm một câu?"
Mỗi lần cô rút lui, câu trả lời nhẹ bẫng của Thịnh Cẩn Thư khiến cô cảm thấy, đối với Thịnh Cẩn Thư mà nói, có lẽ bản thân xác thực chỉ là một liều thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong cuộc sống nhàm chán của cô ấy, một con cá nhỏ trong biển cả mênh mông, có chút rung động, nhưng suy cho cùng không đáng kể, không đau không ngứa.
Từ chỗ của Thịnh Cẩn Thư, cô chưa từng tìm thấy sự để tâm cùng phản hồi, cho dù chỉ một chút.
Thịnh Cẩn Thư bị Mạnh Vãn Tế hỏi tới nghẹn.
Cô ấy chớp chớp đôi mắt hoa đào, thở dài: "Được rồi, chúng ta hòa nhau."
Mạnh Vãn Tế vuốt ve khuôn mặt nồng nàn cảm xúc của Thịnh Cẩn Thư, im lặng cười lên.
Trái tim Thịnh Cẩn Thư mềm nhũn, nũng nịu nói: "Chị rất giận, nên không chuẩn bị quà Giáng sinh cho em."
Mí mắt của Mạnh Vãn Tế rung lên, nói: "Không sao, em cũng không có."
Cô mím môi lại, đột nhiên tiến sát gần, cúi đầu xuống, đè đôi môi mềm mại lên chiếc trán mịn màng của Thịnh Cẩn Thư.
"Dùng cái này đền bù được không?" Mạnh Vãn Tế khẽ hỏi.
Thịnh Cẩn Thư cảm nhận được hơi nóng trên trán, cảm thấy đáy lòng giống như có vô số đóa hoa đang nở rộ.
Cô ấy ngẩng đầu chăm chú nhìn Mạnh Vãn Tế.
Dường như Mạnh Vãn Tế xấu hổ, mang theo nụ cười, ánh mắt trốn tránh nhìn lên bức tường phía sau lưng Thịnh Cẩn Thư, vành tai đỏ như muốn rỉ máu.
Trong trẻo như sen lại mang theo vẻ ngượng ngùng.
Du͙ƈ vọиɠ đè nén hết lần này tới lần khác đang bùng cháy trong lồng ngực của Thịnh Cẩn Thư.
"Vậy thì lợi cho em quá." Âm thanh của cô ấy khàn khàn nỉ non.
Thịnh Cẩn Thư quỳ dậy, đưa tay ra vòng lấy cổ của Mạnh Vãn Tế, cô ấy kéo Mạnh Vãn Tế xuống, ngậm lấy môi cô, rồi hôn thật sâu.
Hô hấp của Mạnh Vãn Tế gấp gáp, nhắm mắt lại, ôm lấy Thịnh Cẩn Thư, thỏa sức càn rỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...