Chương 29: Khát vọng tăng cao
Dấu hôn Thịnh Cẩn Thư lưu lại trên cơ thể chầm chậm nhạt đi từng vệt lại từng vệt, Mạnh Vãn Tế có thể cảm nhận được quan hệ của bản thân và Thịnh Cẩn Thư, cũng càng ngày càng nhạt đi.
Hai người vẫn giữ thể diện chu toàn cho đối phương trước mặt học sinh, thỉnh thoảng gặp nhau ở cầu thang, gật đầu chào hỏi.
Nhưng ở kí túc xá, dường như số lần gặp nhau cũng rất ít.
Thỉnh thoảng Mạnh Vãn Tế có tiết tối quay về, sẽ nghe thấy tiếng nói cười thấp thoáng truyền tới qua cánh cửa phòng đang đóng của Thịnh Cẩn Thư.
Cô ấy đang ghi âm, hoặc cũng có thể đang free talk trực tiếp với bạn bè trên mạng, Mạnh Vãn Tế có thể đoán được.
Thịnh Cẩn Thư có cuộc sống rất phong phú, quan hệ của hai người thế nào, dường như trước giờ không ảnh hưởng tới tâm trạng của Thịnh Cẩn Thư.
Mạnh Vãn Tế không bất ngờ, chỉ là có chút trào phúng.
Buổi sáng hôm đó, khi Thịnh Cẩn Thư hỏi ngược lại cô rằng "Em chắc chứ", đáy lòng Mạnh Vãn Tế đã tồn tại một tia mong chờ.
Nghĩ lại có lẽ chẳng qua là phẩm chất bạn giường của Thịnh Cẩn Thư tốt, quan tâm tới thể diện của cô, thuận đà giúp cô lên cầu.
Thứ ba trong mười ngày cuối cùng của tháng Mười Một, giáo viên mới Phương Khả Anh mừng sinh nhật, Trương Ấu Lâm ở chung phòng kí túc xá muốn giúp cô nàng tổ chức tiệc sinh nhật, mời một nhóm giáo viên có quan hệ thân thiết tới phòng ăn lẩu, vì lúc trước Mạnh Vãn Tế cùng đi bồi dưỡng chung, có chút qua lại với các giáo viên mới, nên cũng nằm trong danh sách mời tới dự tiệc, thịnh tình khó khước từ.
Chiều tối, Mạnh Vãn Tế có cuộc họp ngắn cho giáo viên chủ nhiệm, tan họp tới đó đã là sáu rưỡi.
Trương Ấu Lâm mở cửa, vừa nhìn thấy Mạnh Vãn Tế liền kéo lấy cô, cười tươi nói vào trong phòng: "Tới sớm không bằng tới đúng lúc, con đường ăn uống của cô Mạnh thật có phúc."
Ông thọ Phương Khả Anh tiếp lời: "Không cần thay giày đâu, cô Mạnh mau vào đi, lẩu vừa sôi, cô đến đúng lúc quá."
Mạnh Vãn Tế khách sáo: "Khiến mọi người đợi lâu rồi."
Cô liếc nhìn phòng khách một lượt, bên bàn ăn, Thịnh Cẩn Thư cũng có mặt.
Thịnh Cẩn Thư đã cởϊ áσ khoác, lộ ra chiếc áo len ngắn tay mỏng bó sát bên trong, ngồi trong nhóm người, vẫn bắt mắt như trước giờ.
Ánh mắt đã lâu không gặp giao cắt, trong khoảnh khắc chạm vào nhau, Thịnh Cẩn Thư liền làm như không nhìn thấy, di chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Mạnh Vãn Tế cũng làm như không nhìn thấy.
Cô không tặng quà, mà mang theo một chai rượu vang, Phương Khả Anh dùng hai tay nhận lấy, nói cảm ơn, kéo Mạnh Vãn Tế ngồi xuống vị trí bên cạnh mình, đối diện với Thịnh Cẩn Thư.
Mạnh Vãn Tế: "..."
Một bữa lẩu, không gượng gạo, Mạnh Vãn Tế gần như không tham gia chủ đề nói chuyện.
Nhưng hứng thú của mọi người không hề giảm đi chút nào, càng nói càng cởi mở, nói từ vật giá tới giá nhà, nói từ xe cộ tới trẻ con, cuối cùng không thể tránh khỏi việc nói tới gia đình, đối tượng của từng người.
Người có bạn trai bị hóng hớt xem chuẩn bị bao giờ gặp phụ huynh, bao giờ kết hôn, người không có bạn trai, giống như Thịnh Cẩn Thư, bất ngờ bị Trương Ấu Lâm gạn hỏi: "Cô Thịnh, lần trước ở Hòa Thành, cô nói mình có người muốn theo đuổi, thế nào rồi, có kết quả chưa?"
Động tác cúi đầu chuẩn bị cắn cá viên của Mạnh Vãn Tế vô thức khựng lại.
Ánh mắt của Thịnh Cẩn Thư như có như không liếc nhìn Mạnh Vãn Tế một cái, cắn một miếng bánh tổ, hờ hững nói: "Thôi rồi."
Trương Ấu Lâm sửng sốt: "Thật hay giả thế? Là cô không theo đuổi được à?"
Thịnh Cẩn Thư cười cười, không tỏ thái độ.
Trương Ấu Lâm cảm khái: "Vậy nhãn quang của anh ta cũng cao quá rồi đấy."
Phương Khả Anh trêu đùa: "Không sao, trên đời nơi nào chẳng có hoa thơm! Giáo viên nam độc thân trong trường chúng ta chắc vui tới điên mất, cô không biết đấy, trước trước sau sau có vô số người nghe ngóng về cô từ tôi.
Lần trước bạn học tôi đi công tác đi qua trường chúng ta, ở cửa tây đợi tôi, không biết làm sao nhìn thấy cô Thịnh, lúc đi ăn cơm, liên tục bảo tôi giới thiệu cho cậu ta, tôi lừa cậu ta nói cô Thịnh là người địa phương, không yêu xa, lúc đó cậu ta mới nản lòng."
Mọi người cầm lòng chẳng đặng, lũ lượt đề cử, nói muốn giới thiệu đối tượng cho Thịnh Cẩn Thư.
Mạnh Vãn Tế yên lặng cắn cá viên, bị nước bên trong cá viên làm bỏng đầu lưỡi.
Khó khăn lắm, đồ ăn mới được diệt sạch, bữa lẩu có thể giải tán.
Mọi người mỗi người một tay một chân giúp Phương Khả Anh và Trương Ấu Lâm dọn dẹp bàn ăn cùng kí túc xá, sau đó ai về phòng người nấy.
Tầng tám chỉ có Mạnh Vãn Tế và Thịnh Cẩn Thư phải ra ngoài, thang máy mở ra, hai người tạm biệt giáo viên trong thang máy, một trước một sau đi ra ngoài.
Mạnh Vãn Tế đi phía trước, Thịnh Cẩn Thư vắt áo gió trên tay, thong thả đi theo phía sau.
Hành lang yên lặng tới nỗi chỉ có tiếng bước chân trập trùng của hai người lúc này.
Mạnh Vãn Tế đã lấy chìa khóa khỏi túi xách từ trước, vừa tới cửa phòng kí túc xá liền đưa chìa khóa ra, cắm vào ổ.
Xoay phải giống bình thường, điều khiến người ta ngạt thở chính là – chìa khóa không động đậy.
Bình thường thỉnh thoảng cũng có tình huống như thế, Mạnh Vãn Tế không để trong lòng.
Đồ dùng lâu rồi, khó tránh không dễ sử dụng như ban đầu, bình thường vặn nhiều thêm đôi cái là được.
Nhưng không biết hôm nay có phải quá sốt ruột, hay là khóa cửa muốn đối đầu với cô, Mạnh Vãn Tế có vặn thế nào cũng vô dụng.
Vành tai phiền muộn tới bắt đầu nóng lên.
Đột nhiên sau lưng có một bàn tay đưa ra, lòng bàn tay mềm mại ấm áp, ôm chặt lấy bàn tay cô không để lộ ra một khe hở.
Trong giây phút ấy, nhịp tim Mạnh Vãn Tế điên cuồng như hươu chạy loạn.
Dường như Thịnh Cẩn Thư thở dài một hơi, lại giống như không có.
Cô ấy không nói lời nào, dính lấy Mạnh Vãn Tế, năm ngón tay giữ lấy năm ngón tay cô, chuyển động chìa khóa lên phía trên.
Hương nước hoa ngọt ngào quện với một chút mùi lẩu, lay động thần kinh của Mạnh Vãn Tế.
Mạnh Vãn Tế cứng người không dám động đậy lung tung, đầu ngón tay nắm lấy chìa khóa càng thêm chặt.
Thịnh Cẩn Thư tìm được góc độ, khẽ chuyển động một cái, cửa chống trộm mở ra.
Hô hấp của Mạnh Vãn Tế không ổn định.
Dường như Thịnh Cẩn Thư có động tác dính lại gần.
Mạnh Vãn Tế thả lỏng năm ngón tay.
Thịnh Cẩn Thư chầm chậm buông tay ra.
Mạnh Vãn Tế không nhìn được biểu cảm của Thịnh Cẩn Thư, cũng không dám quay đầu nhìn biểu cảm của cô ấy.
Cô bình tĩnh lại, thở ra một hơi, rút chìa khóa ra, làm như không có chuyện gì, mở cửa bước vào trong.
Thịnh Cẩn Thư nhìn bóng lưng lạnh lùng mảnh mai của Mạnh Vãn Tế, năm ngón tay thõng bên váy khẽ nắm lại, khát vọng tăng cao, lồng ngực giống như bị thứ gì đó chặn lại.
Cô ấy không rõ tại sao một người lạnh lùng như vậy, mà đêm đó lại có dáng vẻ dịu dàng nhiệt tình tới thế.
Càng không hiểu, không phải mối tình này không thành thì không được, tại sao bản thân lại để tâm như thế.
Dường như Mạnh Vãn Tế không phát hiện, khom lưng thay giày.
Sau lưng vẫn không có tiếng bước chân, mãi tới khi cửa chống trộm "cạch" một tiếng phá vỡ im lặng.
Mạnh Vãn Tế nghiêng người, phát hiện Thịnh Cẩn Thư không vào trong.
Chị ấy đi rồi!
Mạnh Vãn Tế nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng chặt, vô tri vô giác, Thịnh Cẩn Thư giận rồi sao?
Suy đoán đó, thấp thoáng được chứng thực khi ngày hôm sau trường học công bố bảng danh sách phân tổ giáo viên cho chuyến du lịch nghiên cứu học tập của học sinh khối 11 vào tuần sau.
Giáo viên chủ nhiệm các lớp là người phụ trách số một, nhất định phải tham gia, những giáo viên bộ môn khác, tự tiến hành bàn bạc, tự nguyện báo danh, chỉ cần đảm bảo mỗi lớp có hai giáo viên dẫn đoàn là được.
Thịnh Cẩn Thư báo danh tham gia, trên danh sách, Thịnh Cẩn Thư được sắp xếp chung một tổ với ban 5 và Mạnh Vãn Tế.
Trưởng đoàn nói: "Giáo viên nào có ý kiến khác, có thể tới tìm gặp riêng tôi để bàn bạc."
Âm thanh vừa kết thúc không lâu, trưởng đoàn ra khỏi văn phòng, Thịnh Cẩn Thư liền đứng dậy đi theo ra ngoài.
Cuối cùng buổi tối danh sách phân tổ được gửi tới nhóm của khối 11, vị trí của Thịnh Cẩn Thư, được thay đổi với giáo viên Lịch sử vốn dĩ phụ trách ban 6.
Con chuột của Mạnh Vãn Tế vô thức chọn ba chữ "Thịnh Cẩn Thư" trong cột tiếng Trung, trong đầu hiện lên nụ cười vẫn luôn xinh đẹp tiêu sái của của Thịnh Cẩn Thư dành cho người khác trong những ngày qua, không hiểu tại sao đột nhiên cô ấy lại tức giận.
Đã có một khoảnh khắc Mạnh Vãn Tế dao động, nhưng lí trí của cô đã không cho phép bản thân ôm ấp thêm bất kì một tia hi vọng nào với Thịnh Cẩn Thư.
Sự thật cũng chứng minh, cô thật sự không nên ôm ấp hi vọng.
Buổi trưa thứ năm, Mạnh Vãn Tế, Sài Mộng và Lương Ninh cùng nhau tới nhà ăn ăn cơm, vừa ra khỏi tòa văn phòng liền nhìn thấy Thịnh Cẩn Thư ở xa xa trước mặt bọn họ đang đi cùng Trương Ấu Lâm, còn có cả Đường Dịch Thành, người từng được Trương Ấu Lâm điểm danh rõ ràng có thiện cảm với Thịnh Cẩn Thư.
Lương Ninh cũng nhìn thấy, không nhịn được hóng hớt: "Sao hai ngày nay cứ nhìn thấy Tiểu Đường đi cùng ăn cùng hai cô giáo kia nhỉ, cậu ta đang theo đuổi ai à?"
Sài Mộng mỉa mai: "Nhãn lực của cô không được tốt lắm nhỉ, đương nhiên là cô Thịnh rồi.
Sau khi Tiểu Trương lan truyền tin cô Thịnh thất tình, vô số giáo viên nam lập tức chà tay bẻ khớp chuẩn bị ra trận kia kìa.
Cũng không biết Tiểu Đường này mua chuộc cô Tiểu Trương bằng cách nào, khiến cô ấy tình nguyện làm máy bay yểm trợ, mỗi ngày đều hẹn cô Thịnh đi ăn chung."
Mạnh Vãn Tế rũ mắt, trong lòng không có biến động, chỉ là thấp thoáng cảm thấy, bọn họ rất ồn ào.
Bữa cơm trưa, Mạnh Vãn Tế ăn xong cũng không tiêu hóa nổi.
Tiết cuối cùng buổi chiều, một mình cô ngồi trong văn phòng sửa bài trắc nghiệm, Tịch Duy Đình đứng trước cửa gõ cửa.
"Cô ơi, em có thể vào trong không ạ?"
Có lẽ ban 5 đang học tiết Thể dục.
Mạnh Vãn Tế gật đầu.
Tịch Duy Đình đứng bên cạnh Mạnh Vãn Tế hỏi: "Cô ơi, cô có thể giúp em viết một tấm thiệp cho Tinh Tinh không ạ?" Cô bé đang thu thập lời chúc mừng sinh nhật cho Dư Tinh Sai, muốn cho cô bạn học kia một bất ngờ.
Đương nhiên Mạnh Vãn Tế không từ chối.
Dường như từ sau khi cùng nhau ăn bữa cơm đón tết Trung thu ở kí túc xá của cô và Thịnh Cẩn Thư, tình bạn của hai nữ sinh nhỏ này nhanh chóng tăng cao, rất nhanh liền như hình với bóng.
Ban đầu những giáo viên bộ môn khác còn biểu thị lo ngại với Mạnh Vãn Tế, bảo cô lưu tâm một chút, nhắc nhở Dư Tinh Sai, có thể làm bạn, nhưng tâm tư vẫn phải chuyên tâm cho việc học hành.
Bọn họ đều luyến tiếc người tài, lo lắng Dư Tinh Sai suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ, chưa chín chắn, chơi chung với Tịch Duy Đình, thành tích dễ bị kéo xuống.
Cuộc đời của Tịch Duy Đình cho dù nằm xuống cũng có thể chiến thắng, Dư Tinh Sai thì khác, cô bé phải dựa vào thành tích mới có thể thay đổi số mệnh.
Sau khi Mạnh Vãn Tế được giáo viên bộ môn nhắc nhở, cũng lo lắng suốt một thời gian.
Không ngờ không lâu sau tới kì thi cuối tháng, thành tích của Dư Tinh Sai không những không giảm sút, mà ngược lại thành tích của Tịch Duy Đình còn tăng lên rất nhiều.
Mấy giáo viên khác cũng yên tâm hơn.
Giao lưu lành mạnh, Mạnh Vãn Tế cũng vui vẻ khi nhìn thấy điều này.
Cô viết thiệp, nhớ ra rồi nhắc nhở: "Có thể làm tiệc chúc mừng sinh nhật, nhưng đừng chơi quá muộn đấy nhé."
Sinh nhật của mỗi học sinh, Mạnh Vãn Tế đều ghi trong mục ghi chú, sau tiết tự học tối, sẽ tặng một chiếc bánh sinh nhật nhỏ.
Hai ngày trước sinh nhật của Dư Tinh Sai, Mạnh Vãn Tế đã nhìn thấy thông báo, biết ngày hôm sau đám trẻ vẫn phải đi học.
Tịch Duy Đình ngoan ngoãn đáp ứng: "Không đâu ạ, hôm đó chỉ chuẩn bị hát chúc mừng sinh nhật cho cậu ấy ở kí túc xá, thổi nến ăn bánh mà thôi.
Cuối tuần bọn em mới ra ngoài tổ chức sinh nhật."
Mạnh Vãn Tế dặn dò: "Phải chú ý an toàn."
Tịch Duy Đình nghịch ngợm kính lễ: "Tuân mệnh!"
Đáy mắt Mạnh Vãn Tế trào lên nụ cười khẽ.
Đang định viết một dòng, không biết Thịnh Cẩn Thư từ đâu xuất hiện, một tay cầm ô, một tay xách theo túi đồ ăn vặt xuất hiện trước cửa văn phòng.
Ánh mắt Tịch Duy Đình vừa nhìn thấy Thịnh Cẩn Thư liền nhiệt tình chào hỏi: "Thịnh Thịnh, cô tới vừa đúng lúc, giúp em viết thiệp đi."
Quan hệ của Thịnh Cẩn Thư và học sinh rất thân thiết, có một số học sinh nói chuyện với cô ấy không biết lớn nhỏ.
Ánh mắt của Thịnh Cẩn Thư liếc qua hai người một đứng một ngồi, không dừng lại, thoải mái thản nhiên đi tới bàn làm việc của bản thân: "Đây là thái độ nhờ vả người khác của em à?"
Tịch Duy Đình lập tức ăn năn sám hối, cầm một tấm thiệp trống đi tới bên Thịnh Cẩn Thư, dùng hai tay dâng lên, cung kính kính cẩn: "Cầu xin cô giáo Tiểu Thịnh xinh đẹp với trái tim đẹp đẽ lương thiện giúp tiểu nhân viết một tấm thiệp, được không ạ?"
Thịnh Cẩn Thư nhướng mày, cười một tiếng, đưa tay ra nhận lấy.
Mạnh Vãn Tế chuyên tâm viết thiệp của bản thân.
Viết xong, cô đứng dậy đi rót nước, đột nhiên nghe thấy Tịch Duy Đình cười hi hi hỏi: "Thịnh Thịnh của chúng ta lấy hộp sô-cô-la Ferrero này từ đâu thế? Bạn cùng bàn của em nói, thầy Tiểu Đường ban 3 đang theo đuổi cô, có phải thật không cô?"
Thịnh Cẩn Thư không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ dùng đầu bút gõ lên trán Tịch Duy Đình: "Lúc các em học thuộc từ đơn mà nhiệt tình được như nghiên cứu hóng hớt chuyện thì tốt biết bao."
Tịch Duy Đình "ôi chao" một tiếng, lấy lòng: "Nếu từ đơn mà thú vị như việc hóng hớt, nhất định bọn em cũng nhiệt tình như thế."
Thịnh Cẩn Thư khẽ cười thành tiếng.
Mạnh Vãn Tế bỏ viên sủi vào trong cốc giữ nhiệt, nhìn bọt khí vỡ ra hết lần này tới lần khác rồi mất hồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...