Chương 23: Hôn
Tôi và Sơ Dương không giống nhau!
Khi Mạnh Sơ Dương còn chưa ra đời, Mạnh Vãn Tế nhìn thấy Lý Nguyên Thục dùng biểu cảm hiền từ yêu thương trước nay bản thân chưa từng thấy để vuốt ve bụng bầu, liền ý thức được hiện thực này.
Thứ gọi là thiên vị, trước giờ Mạnh Vãn Tế chưa từng có, cũng chưa từng chờ mong.
Nhưng lúc này Thịnh Cẩn Thư đứng thẳng tắp dưới ngọn đèn đường, nhìn cô, lại cho Mạnh Vãn Tế sự thiên vị không chút kiêng nể, như thể đó là lẽ đương nhiên.
Trái tim Mạnh Vãn Tế đột nhiên được dịu dàng ôm trọn lấy giống như có dòng nước ấm chảy qua.
Không cách nào không mềm mại.
"Lúc nào?" Mạnh Vãn Tế không kiên trì hỏi.
Ý cười trên khóe miệng Thịnh Cẩn Thư giây phút ấy càng thêm sâu: "Tối thứ năm?"
Thứ năm? Trái tim Mạnh Vãn Tế "tùng" một tiếng, sau đó lại cảm thấy chỉ là trùng hợp.
Cô nhắc nhở: "Thứ năm có tiết tối."
Thịnh Cẩn Thư không để tâm: "Ăn đêm không được à?"
Mạnh Vãn Tế chần chừ một giây, cuối cùng không từ chối, "Tùy cô."
Cô khẽ động đậy cổ tay.
Thịnh Cẩn Thư buông tay, đi bên cạnh Mạnh Vãn Tế.
Gió thu lành lạnh, hàng cây bên đường liên tục có lá khô rơi xuống.
Thịnh Cẩn Thư đưa tay ra đón lấy một chiếc lá, mở miệng vừa nói được một chữ "Cô...", sau đó đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt của Mạnh Vãn Tế không nhìn thấy vạt váy tung bay nữa.
Cô dừng chân lại, hiếu kì quay đầu, liền nhìn thấy Thịnh Cẩn Thư đứng bên nắp rãnh thoát nước, cúi đầu xuống, khẽ nhấc váy lên, một chân động đậy, giống như đứng không vững, lại dừng lại.
"Gót giày của tôi bị kẹt rồi." Thịnh Cẩn Thư ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạnh Vãn Tế, có chút đáng thương, lại có chút bất đắc dĩ.
Mạnh Vãn Tế ngây ra, nhìn tới đôi giày cao gót của Thịnh Cẩn Thư, đột nhiên có ý cười không thể khống chế được muốn trào ra ngoài.
Thịnh Cẩn Thư bất mãn: "Cô Tiểu Mạnh, cô đang thấy người gặp họa nên vui à?"
Mạnh Vãn Tế không giải thích.
Cô đi tới gần, giúp cô ấy: "Cô đỡ lấy tôi, thử xem."
Thịnh Cẩn Thư không khách sáo, đáp: "Được."
Một tay Thịnh Cẩn Thư vòng qua cổ Mạnh Vãn Tế, đặt lên một bên vai, cả người dựa rất gần Mạnh Vãn Tế, nơi mềm mại như ẩn như hiện trước ngực dính lên người Mạnh Vãn Tế theo động tác nhấc chân của Thịnh Cẩn Thư.
Hơi thở của Mạnh Vãn Tế vô thức chậm lại, cơ thể bắt đầu tăng nhiệt.
Cô ý thức được phải tìm chủ đề: "Ban nãy cô muốn nói gì?"
Thịnh Cẩn Thư chuyển động bàn chân, chầm chậm rút gót giày ra.
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Vãn Tế, muốn trả lời, nhưng phát hiện vành tai đỏ ửng của Mạnh Vãn Tế.
"Tôi quên rồi." Thịnh Cẩn Thư cố ý không nhấc gót giày chỉ còn bị kẹt một chút ra, dựa vào Mạnh Vãn Tế, nói: "Nhưng hiện tại tôi có một vấn đề khác muốn hỏi."
Mạnh Vãn Tế hỏi: "Chuyện gì?"
Thịnh Cẩn Thư nói: "Nếu ngày mai không mưa, có chạy thể dục buổi sáng không?"
Vừa là trưng cầu ý kiến, vừa là lời mời.
Buổi tối sau khi trở về từ chuyến du lịch Quốc khánh, Thịnh Cẩn Thư cũng từng hỏi cô.
Ngày đó, Mạnh Vãn Tế nói: "Không chạy."
Hôm nay, ánh mắt của cô rơi trên đôi giày cao gót vừa thoát khỏi vây khốn trở lại tự do của Thịnh Cẩn Thư, đáy mắt thấp thoáng gợn sóng lăn tăn.
"Nếu cô không bắt tôi tiếp tục giải cứu giày giúp cô nữa." Mạnh Vãn Tế đáp.
Thịnh Cẩn Thư cười thành tiếng vui tai bên tai Mạnh Vãn Tế.
Ngày hôm sau không có mưa, Mạnh Vãn Tế dậy sớm tập thể dục như bình thường, Thịnh Cẩn Thư cũng đã thay quần áo thể thao xong xuôi, đang đánh răng rửa mặt trong nhà vệ sinh.
Trong lòng hai người sáng như gương, đánh răng rửa mặt xong liền cùng nhau ra ngoài.
Ngày thứ hai cũng thế, ngày thứ ba cũng vậy.
Khi chạy bộ, Thịnh Cẩn Thư cũng không nói nhiều, sức chịu đựng còn tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Mạnh Vãn Tế, từ đầu tới cuối đều có thể theo kịp tiết tấu của cô, thỉnh thoảng khi cô dừng lại nghỉ ngơi, còn quay đầu chạy giật lùi, mỉa mai cô: "Cô Tiểu Mạnh như thế là không được đâu nhé."
Chọc Mạnh Vãn Tế nghiến răng, cảm thấy còn có thể chạy thêm một trăm vòng nữa.
Sáng sớm thứ năm thức giấc, vừa mặt đối mặt với nhau, Mạnh Vãn Tế liền nghe ra âm thanh của Thịnh Cẩn Thư không ổn, cô hỏi cô ấy: "Cô bị cảm à?"
Thịnh Cẩn Thư nhận lấy nước nóng làm dịu họng: "Không phải.
Có lẽ là viêm amidan."
Gần đây thời tiết thay đổi nhanh, vốn dĩ cổ họng của Thịnh Cẩn Thư không thoải mái, buổi tối hai hôm nay còn nhận mấy bản lồng tiếng gấp, cổ họng nhanh chóng không ổn.
Mạnh Vãn Tế mím môi lại, không nói gì.
Buổi chiều đi dạy, chuông truy bài tiết đã vang lên, Thịnh Cẩn Thư đã đi tới trước cửa ban 5, đột nhiên mới nhớ ra bản thân quên mang bình giữ nhiệt.
Cô ấy liền quay lại văn phòng, sắp tới cửa, bất cẩn liếc một cái, lại nhìn thấy Mạnh Vãn Tế đang đứng trước bàn làm việc của bản thân qua cửa sổ.
Sắp tới giờ lên lớp, cả văn phòng chỉ còn lại một mình Mạnh Vãn Tế.
Mạnh Vãn Tế đặt một chiếc túi nhỏ có hai gói hình vuông bên trong vào chiếc hộp trên bàn làm việc, nơi chuyên dùng để đồ ăn, bánh ngọt cho học sinh, cũng là nơi để đồ ăn, kẹo mút mà học sinh cho Thịnh Cẩn Thư.
Thịnh Cẩn Thư ngẩn ra, bước chân không đi tiếp về phía trước, khẽ khàng quay về ban 5 như thể không nhìn thấy gì.
Lần duy nhất trong tuần, có hai tiết Tiếng Anh liền nhau vào buổi chiều.
Tan tiết đầu, Thịnh Cẩn Thư sốt ruột làm phiền đại diện môn Ô Linh tới văn phòng lấy nước giúp cô ấy, thuận thiện lấy hai viên kẹo sát khuẩn họng đặt trong hộp cho mình.
Không lâu sau, quả nhiên Ô Linh cầm cốc và kẹo sát khuẩn họng vốn dĩ không có quay lại, "Cô ơi, là cái này ạ?"
"Đúng rồi." Thịnh Cẩn Thư nhận lấy, chính là bao bì mà bản thân vừa nhìn thấy trong tay Mạnh Vãn Tế.
Thịnh Cẩn Thư mở ra, ngậm lấy một viên, mùi thuốc nam nhàn nhạt lan tràn vị giác, nhưng cảm giác ngọt ngào, trực tiếp chạy thẳng vào tim.
9 giờ 10 phút tối, đèn điện trong phòng học vẫn sáng như ban ngày, yên lặng như tờ, học sinh vùi đầu làm bài tập, Mạnh Vãn Tế cũng cúi đầu viết tài liệu.
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, hiển thị một chữ "Mẹ" từ người gọi tới vô cùng hiếm thấy, Mạnh Vãn Tế ngây ra mấy giây mới phản ứng lại, cầm điện thoại ra khỏi phòng học.
Bước chân của cô hư vô, trong lòng tràn ra chút chờ mong không rõ ràng, tới ngã rẽ cầu thang nghe máy.
"Là tôi." Âm thanh của Lý Nguyên Thục nhàn nhạt.
Bà vào thẳng vấn đề, hỏi Mạnh Vãn Tế cảm thấy thế nào khi Trì Diệp tới Ngoại ngữ Ninh Thành dạy học.
Trước khi Trì Diệp trở về Ninh Thành, là giáo viên Lịch sử cấp hai ở một rường công lập, nơi thành phố cô ấy sinh ra và lớn lên, nếu xét về tư cách dạy học, tuy không hoàn toàn đạt chuẩn theo yêu cầu tuyển dụng của Ngoại ngữ Ninh Thành, nhưng cũng không phải không được.
Cảm xúc của Mạnh Vãn Tế nhạt đi, trả lời Lý Nguyên Thục: "Rất thích hợp ạ."
Lý Nguyên Thục rất hài lòng với đáp án này.
Bà nói: "Nhưng nói thế nào bố cô cũng không thông suốt."
Mạnh Vãn Tế biết cuộc điện thoại của Lý Nguyên Thục có mục đích gì.
Cô tự giác đáp lại yêu cầu không hề nói rõ của bà: "Chút nữa con sẽ nói chuyện với bố."
Lý Nguyên Thục đáp: "Ừm." Im lặng mấy giây, không có một câu dư thừa, Lý Nguyên Thục cúp điện thoại.
Mạnh Vãn Tế nhìn màn hình cuộc gọi kết thúc rồi mất hồn.
Không biết tiếng chuông tan học đã vang lên từ bao giờ.
"Cô xong chưa?" Thịnh Cẩn Thư đi lên trên, ngược dòng với đám học trò tan học ào ào đi xuống cầu thang, mang theo nụ cười hỏi Mạnh Vãn Tế.
Ánh mắt của Mạnh Vãn Tế nhìn theo sự chuyển động của cô ấy.
Nhìn có vẻ Thịnh Cẩn Thư còn đặc biệt về kí túc xá sửa sang một phen rồi mới tới đây.
Tóc buộc lên, thay bằng chiếc áo sơ mi màu xanh thẫm, hai cúc áo trên cổ áo không đóng, rất lỏng lẻo, lộ ra chiếc cổ trắng trẻo cùng xương quai xanh lung linh bên trong, trong vẻ thành thục tùy hứng lại lộ ra chút ma mị.
Đột nhiên Mạnh Vãn Tế cảm nhận được chút thoải mái nhàn nhạt.
Cô khóa màn hình điện thoại lại, đáp: "Ừm, tôi quay lại lớp học thu dọn đồ chút đã."
Thịnh Cẩn Thư dựa vào lan can cầu thang, dáng vẻ rất chân thành: "Vậy tôi ở đây đợi cô."
Học sinh đi ngang qua không ngừng chào hỏi Thịnh Cẩn Thư, sửng sốt với dáng vẻ xinh đẹp hôm nay của cô ấy, có phải mới trở về từ cuộc hẹn hò nào đó, Thịnh Cẩn Thư trả lời, cũng không phủ nhận.
Mạnh Vãn Tế cảm thấy có chút may mắn, hôm nay bản thân mặc một bộ đồ mới, tuy vẫn đứng đắn, nhưng cũng không quá thất lễ.
Hai người cùng nhau quay về văn phòng một chuyến, Thịnh Cẩn Thư xuống dưới tầng, dẫn Mạnh Vãn Tế tới cửa phía đông, nơi gần với tòa nhà dạy học nhất.
Mạnh Vãn Tế tưởng rằng Thịnh Cẩn Thư muốn dẫn mình tới chợ đêm gần trường ăn đêm, không ngờ vừa ra tới cửa đông, liền nhìn thấy chiếc Jeep Wrangler khoa trương của Thịnh Cẩn Thư đỗ ở vị trí đỗ xe tạm thời.
"Xa lắm à?" Mạnh Vãn Tế hỏi.
Thịnh Cẩn Thư trêu đùa: "Sợ tôi bán cô à?"
Mạnh Vãn Tế nhìn cô ấy đôi giây, đáy mắt lướt qua ý nghiền ngẫm, không tiếp tục lên tiếng, vòng qua đầu xe, đi thẳng lên xe.
Thịnh Cẩn Thư vô thanh cười lên.
Cô ấy đi theo mở cửa xe ra, xoay vô lăng, lái xe ra khỏi khu vực của Ngoại ngữ Ninh Thành.
Chiếc xe lên đường Tam Hoàn, tiếng ồn ào từ dòng xe nườm nượp trong thành phố dần dần lùi đi, lượng xe trên đường càng ngày càng thưa thớt, kiến trúc hai bên đường càng ngày càng lác đác, cuối cùng, ngay cả đèn đường cũng càng ngày càng tối.
Thịnh Cẩn Thư lái xe tới đường Bàn Sơn.
Vô số những khúc cua gấp khúc, giống như không có điểm cuối.
Không nhìn rõ đường phía trước, chỉ có tiếng gió gào thét, kíƈɦ ŧɦíƈɦ adenosine bài tiết trong thận Mạnh Vãn Tế.
Lần đầu tiên cô đi đường núi như thế này, có mấy lần bị dọa tới quên thở khi bóng cây trước mặt đột nhiên bị đèn pha chiếu sáng.
Nhưng Mạnh Vãn Tế vẫn không hỏi ra miệng những câu hỏi như "Đây là đâu", "Cô muốn dẫn tôi đi đâu?"
Cô hạ cửa kính xuống, hít thở không khí tươi mát của cỏ cây trong rừng, cảm giác căng thẳng, mới mẻ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lại có chút tự do lạ lùng, làm nhạt đi nỗi phiền muộn bao ngày qua của cô.
Thịnh Cẩn Thư cảm nhận được sự hưởng thụ của Mạnh Vãn Tế, môi đỏ khẽ cong lên.
Cuối cùng xe dừng lại ở một nơi bằng phẳng trên đỉnh núi, Thịnh Cẩn Thư mở cửa xe, nói: "Tới rồi."
Mạnh Vãn Tế theo xuống xe.
Nhìn quanh bốn phía, một vùng ngoại ô hoang vu, lọt vào mắt là rừng cây xanh thẳm, không thấy cửa hàng cửa hiệu ở trước mắt, ngay cả ánh đèn cũng rất đỗi xa xôi.
Mạnh Vãn Tế mang theo ý cười mà ngay tới bản thân cũng không phát hiện, hỏi: "Đồ ăn đêm đâu?"
Thịnh Cẩn Thư cong môi, chỉ lên bầu trời, nói: "Không có đồ ăn đêm, dùng cái này chống đỡ được không?"
Mạnh Vãn Tế ngẩng đầu nhìn theo ngón tay của Thịnh Cẩn Thư, lúc này mới nhìn thấy, bầu trời màu xanh thẫm cách rất xa đèn điện của thành phố, sao trời như biển, dày đặc không thôi, chiếu sáng lấp lánh, giống như một giấc mộng đẹp mà thành phố bê tông cốt thép không dám làm phiền.
Thịnh Cẩn Thư nhẹ nhàng thành thục trèo lên nóc xe, đưa tay ra mời Mạnh Vãn Tế.
Mạnh Vãn Tế ngẩn ra, khó lòng kháng cự mê hoặc, nắm lấy bàn tay đưa ra của Thịnh Cẩn Thư.
Hai người ngồi sánh vai trên nóc xe, ngẩng lên nhìn bầu trời.
Thịnh Cẩn Thư hỏi: "Từng tới ngọn núi này chưa?"
Mạnh Vãn Tế đáp: "Chưa."
Thịnh Cẩn Thư cười: "Trước khi ra nước ngoài, tôi từng tới đây đạp xe cùng bạn, vô tình phát hiện.
Lúc nhỏ thường xuyên đi dã ngoại, từng thấy rất nhiều sao trời thế này, nhưng ở thành phố này, chỉ có thể ngắm nhìn được từ đây."
Cô ấy gác lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn Mạnh Vãn Tế, nói: "Nơi đây là căn cứ bí mật của tôi."
Trái tim Mạnh Vãn Tế động đậy theo ngôi sao trên trời.
Cô hỏi: "Căn cứ bí mật, vậy sao lại đưa tôi tới đây?"
Thịnh Cẩn Thư không lên tiếng.
Mạnh Vãn Tế quay đầu sang, chạm vào đáy mắt của Thịnh Cẩn Thư.
Cơn gió giữa rừng, lay động đáy mắt chứa một biển ngân hà của Thịnh Cẩn Thư.
Tiếng kêu của côn trùng chim chóc, dường như đột ngột dừng lại, duy chỉ có sự chuyển động của nhịp tim, là có thể nghe thấy rõ ràng.
Thịnh Cẩn Thư ngồi thẳng nửa thân trên lên, nhích lại gần Mạnh Vãn Tế, đặt một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước lên môi Mạnh Vãn Tế.
"Chúc mừng sinh nhật." Cô ấy khẽ nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...