Thương Thu Lạc này vẫn rất biết điều, tuy nói là chuyển qua đây ở cùng Tô Hữu Hữu, nhưng chỉ là ở trong căn nhà thuê cùng tòa nhà, cũng không ở Tô gia, chỉ có lúc đi làm mới phụ trách lái xe đưa đón, một chút cũng không quấy nhiễu cuộc sống của đôi vợ chồng nhỏ.
Anh không sợ Tô Sở biết chuyện chút nào, hiện tại căn nhà Tô Hữu Hữu đang ở, là do Tô Sở thuê khi còn nghèo túng, có thể nói là khoảng thời gian không suông sẻ nhất trong cuộc đời bị ông ta coi là nỗi nhục trong tuổi trẻ của mình, đời này sẽ không thể có lần thứ hai, mà Kiều phu nhân cũng rất nhớ nhung nơi tân hôn của họ, sau đó đã mua lại nơi này, sau khi qua đời thì cho Tô Hữu Hữu, đây cũng là nguyên nhân mà Tô Hữu Hữu đám để Chung Dực ở trong nhà, ngoại trừ Thương Thu Lạc thì không có ai đến.
Đã nói là kết hôn rồi thì sẽ đãi tiệc, nhưng ngay cả thời gian nghỉ kết hôn Tô Hữu Hữu cũng không có, nhận giấy chứng nhận xong thì ai bận việc nấy, mà còn bận đến sứt đầu mẻ trán, cũng chỉ có buổi tối mới có thời gian ở bên cạnh Chung Dực.
Hơn nữa Tô Hữu Hữu cũng không biết vì sao mà khi mình mang thai lại có phản ứng lớn như vậy, nôn nghén thật sự rất kịch liệt, khiến cho tinh thần của cô không thể tập trung, tính cách cũng trở nên nóng nảy.
Bình thường sau khi ăn cơm xong sẽ là thời gian xem TV, nhưng Chung Dực không có thời gian để xem, chỉ cầm Ipad chọt tới chọt lui, thỉnh thoảng lại lục lọi đống tư liệu chất dày trong tay, một câu cũng không nói với cô.
Tô Hữu Hữu đến gần nhìn một cái, phát hiện ra anh đang làm PPT, hình như là phải dùng cho hội nghị ngày mai.
“Anh không có trợ lý à? Ngay cả PPT dùng trong hội nghị cũng phải tự làm?”
Còn hơn một nửa chưa viết xong, Chung Dực bận bịu đến đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Có, nhưng cậu lớn nói hiện tại những gì anh biết quá ít, mọi việc phải tự tay làm lấy thì mới có thể học được nhiều hơn.”
Cậu lớn của cô cô còn không hiểu sao? Rõ ràng là cố ý làm khó Chung Dực, tám chín phần mười là vì chuyện cô mang thai mà không vui, xem ra ngày mai cô phải đến Kiều thị một chuyến rồi!
Hôm sau Tô Hữu Hữu tìm Thương Thu Lạc để xin nghỉ, cô mặc váy yếm jean hồng vừa mới mua, cột tóc thắt bím, mang khẩu trang, thanh xuân tươi tắn mà xuất phát.
Lúc nhỏ cô thường xuyên được dẫn đến Kiều thị chơi, nhưng khi trưởng thành rồi thì không còn đến nữa, lúc đến dưới lầu công ty, cô gọi điện cho cậu nh ỏ nhàn rỗi xuống đón, một lát nữa cô phải nhìn trộm tình hình công việc của Chung Dực một chút, cho nên cô không định cho Chung Dực biết là cô đến.
Bảo vệ của Kiều thị cũng rất nghiêm ngặt, cô nghỉ ngơi ở trong khu chờ, đa số người lui tới đều mặc trang phục nghiêm chỉnh, nên một thân yếm váy của phụ nữ có thai màu hồng phấn của Tô Hữu Hữu vẫn rất chói mắt.
Không lâu sau thì cậu nh ỏ đã xuống, vừa thấy cô là đã làm ra dáng vẻ nhức đầu: “Tiểu tổ tông à, cháu còn dám tới à? Để cho cậu lớn của cháu thấy được còn không lột da cháu à?”
Tô Hữu Hữu vòng tay trước ngực nói: “Cháu tới chính là để gặp cậu lớn.”
Cậu nh ỏ nghe vậy thì dáng vẻ trở thành “Thật sự là chê thiên hạ không loạn” mà: “Bây giờ cháu thật là có gan, gần đây cậu lớn của cháu rất nóng nảy, ngay cả cậu còn bị anh ấy tra tấn đến chết, chính là vì chuyện của cháu mà nhìn cậu không thuận mắt.”
Đến cả cậu nh ỏ cũng như vậy thì thời gian Chung Dực ở công ty phải có bao nhiêu thê thảm chứ?
Tô Hữu Hữu đứng dậy, dáng vẻ đấu tranh anh dũng: “Dẫn cháu lên lầu tìm cậu lớn.”
Cậu nh ỏ thở dài: “Dẫn cháu lên thì có thể, nhưng tự cháu đi tìm đi, cậu không đi với cháu đâu.”
Vì thế nên cậu nh ỏ dẫn cô đến cửa phòng của Phó tổng xong liền trốn mất, giống như là có lang sói mãnh thú đuổi theo vậy.
Tô Hữu Hữu gõ cửa phòng “Phó tổng” mà trong lòng vẫn có một tí xíu run sợ, tuy rằng là Phó tổng nhưng hiện tại mọi quyền sinh sát đều nằm trong tay cậu lớn, có đôi khi ngay cả ông ngoại cũng không thể chi phối cậu lớn, có thể thấy được là hùng mạnh đến cỡ nào.
Cộc cộc cộc.
Trong phòng truyền đến giọng nói trầm thấp áp bách của cậu lớn: “Vào đi.”
Tô Hữu Hữu tự mình tăng thêm lòng can đảm, cẩn thận đẩy cửa đi vào, thấy cậu lớn vùi đầu vào hồ sơ làm việc thì nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cậu lớn.”
Cậu lớn nghe thấy thì ngẩng đầu, hai đầu lông mày nhăn lại theo thói quen, làm cho tim gan nhỏ bé của Tô Hữu Hữu run lên: “Sao cháu lại tới đây?”
“Cháu đến để nhận lỗi.” Dáng vẻ Tô Hữu Hữu tội nghiệp đi vào: “Cậu lớn, cháu sai rồi, là do cháu không biết chừng mực, bây giờ mới tạo nên cục diện này….”
Cậu lớn nghe vậy thì liếc cô một cái: “Biết sai là được rồi.” Nói xong lại tiếp tục cúi đầu làm việc, không để ý đến cô nữa.
Tô Hữu Hữu còn đang chờ ông giáo huấn một trận đấy, đứng thật lâu cũng không thấy cậu lớn nói chuyện, cô cắn cắn môi nói: “Cậu lớn, thật là Chung Dực là một người đơn giản, bởi vì hoàn cảnh lớn lên của anh ấy mà có rất nhiều chuyện anh ấy không hiểu giống như chúng ta, thật ra chuyện này đều do cháu….. Cậu có thể đừng giận chó đánh mèo lên anh ấy được không? Bây giờ mỗi ngày anh ấy đều làm việc đến khuya, nói chuyện với cháu chẳng được mấy câu, còn có 6 ngày phải đi ghi hình chương trình….”
Cuối cùng cậu lớn cũng ngẩng đầu lến: “Nó phàn nàn với cháu à?”
Tô Hữu Hữu vội lắc đầu: “Không, anh ấy ngay cả một câu than phiền cũng không có, là cháu thấy anh ấy vất vả, cho nên muốn đến nói với cậu.”
Cậu lớn buông bút trong tay ra, dựa ra sau, nhìn thật kỹ cô rồi nói: “Hữu Hữu, cậu quả thật rất không vừa lòng với người bạn trai do cháu chọn này, tuy rằng bây giờ là chồng cháu, nhưng cậu vẫn không đồng ý nó, chuyện này cũng không phải cho phẩm chất tính cách của nó, mà là vì năng lực của nó.” Ông nói xong đứng lên, nói Tô Hữu Hữu theo ông ngồi xuống sô pha.
Tô Hữu Hữu đã sớm đứng mệt rồi, tuy rằng ngồi xuống rồi thì có hơi thoải mái một chút, nhưng một giây thôi cô cũng không dám thả lỏng, thẳng người nói: “Thật ra Chung Dực đã rất cố gắng rồi, anh ấy có hơi kém hơn người bình thường, không phải một sớm một chiều là có thể bồi dưỡng tốt lên được…..”
Ngay từ đầu Chung Dực còn không nhận biết được đa số chữ, bây giờ có thể làm PPT, sự vất vả khó khăn và cố gắng cũng chỉ có Tô Hữu Hữu biết.
Cậu lớn ngắt lời cô: “Kém hơn thì càng phải cố gắng gấp đôi, cháu cho rằng các cháu gạt cậu thì cậu không biết gì sao? Không phải là cháu dự định tiếp nhận Bách Minh sao? Không phải là cậu xem thường cháu, với năng lực của cháu sau khi tiếp nhận Bách Minh thì có thể làm tốt hơn Tô Sở sao? Cháu cho rằng có thể tuyệt đối tin tưởng Thương Thu Lạc à? Dựa vào năng lực của nó, nếu tương lai nó muốn khống chế cháu khống chế Bách Minh, chuyện này không phải là chuyện cháu có thể đối phó.”
“Không phải bởi vì cháu là con gái nên cậu không tin cháu, là bởi vì biết cháu không có hứng thú cũng không có thiên phú trong kinh doanh, mà giờ phút này chồng cháu phải thể hiện tầm quan trọng của mình ra, nếu nó có thể vì cháu mà một mình đảm đương thì cuộc sống của cháu mới yên ổn hơn.”
Quả thật, cô chính là không có thiên phú trong kinh doanh, Bách Minh ở trong tay cô không thể tốt như ở trong tay Tô Sở, cho nên cô định sau khi tiếp nhận thì sẽ từ từ sẽ đưa Bách Minh cho Kiều thị kinh doanh, theo gốc rễ mà nói thì Bách Minh vốn là của Kiều thị, chỉ là dần dần bị Tô Sở cướp mất quyền lợi.
“Cháu biết, cho nên sau này cháu muốn sát nhập Bách Minh vào Kiều thị…..”
Một lần nữa cậu lớn ngắt lời cô, nói: “Hữu Hữu, cháu có biết chuyện cậu hối hận cả đời này là gì không? Chính là quá nuông chiều mẹ cháu, nó thích là gả nó cho Tô Sở, ông ngoại cháu không biết, nhưng cậu biết Tô Sở là loại người thế nào, mẹ cháu vì sao mà chết cậu cũng đã sớm biết rồi.”
“Lúc còn nhỏ, ông bà ngoại cháu đều đi ra ngoài làm việc, mẹ cháu từ nhỏ đã theo cậu, chỉ một ánh mắt thôi cậu cũng biết em gái mình suy nghĩ điều gì, cho nên bây giờ cậu hối hận lúc nó còn sống đã không khuyên nó ly hôn, có lẽ nếu ly hôn thì đến bây giờ nó vẫn còn sống, nhưng tất cả những chuyện này đã không thể cứu vãn nữa rồi, mà hiện tại cậu cần phải chăm sóc cháu thật tốt.”
Ông đưa tay rót nước, rót cho Tô Hữu Hữu một ly trước rồi mới rót cho mình, nhưng không uống, nhìn Tô Hữu Hữu nói: “Bách Minh vốn là của hồi môn mà ông ngoại và cậu tặng cho mẹ cháu, chúng ta vốn dĩ không để ý đến sự thịnh suy của nó, càng không nghĩ đến việc sẽ chiếm lấy nó, chỉ là hiện tại cậu không muốn lễ vật tốt đẹp như vậy lại ở trong tay Tô Sở, cho nên khi biết cháu muốn đoạt lại Bách Minh cậu mới ra tay giúp đỡ cháu, không phải là muốn cháu mang Bách Minh về cho chúng ta, hiểu không?”
Tô Hữu Hữu cũng đã ở công ty một khoảng thời gian rồi, biết bản thân mình chỉ là một bộ đội nhảy dù, ở công ty cũng có nghi ngờ ít nhiều, chính là vì phát huy tác dụng của người được Kiều thị xếp vào, nhưng lại không nghĩ tới người thật sự đứng đằng sau không phải là ông ngoại mà là cậu lớn.
“Nhưng mà cháu….. cháu làm không tốt thì Bách Minh….”
“Cho nên chúng ta đều sẽ giúp cháu, tuy rằng hiện tại cậu không vừa lòng với năng lực của chồng cháu, nhưng không phủ nhận sự cố gắng của nó, cũng rất có tư chất, quan trọng hơn là tình cảm đối với cháu rất đơn thuần, nếu không thì cho dù bây giờ cháu có thai thì cậu cũng sẽ không cho phép cháu kết hôn với nó, cũng không phải là Kiều gia không nuôi nổi một đứa trẻ.”
Hiện tại Tô Hữu Hữu mới cảm nhận được, những người khôn vặt như bọn họ liên minh với nhau thật sự là đánh không lại một mình cậu lớn….. Cái gì cậu cũng nhìn thấu….
“Hữu Hữu, hiện tại cháu đã kết hôn rồi, đã không còn là lúc yêu đương nữa, hiện tại hai đứa đều có trách nhiệm, mà một người đàn ông, nó phải có đủ năng lực để bảo vệ gia đình, bảo vệ cho vợ và con của nó, cậu có thể nhìn thấy được bản thân Chung Dực có một loại gấp gáp, vội vàng muốn nâng cao năng lực của mình, để chứng minh là nó có thể bảo vệ cháu thật tốt, cho nên cậu cũng thấy vui mừng.”
Nói xong cậu lớn rất nghiêm túc nhìn cô: “Mà cháu, phải tin tưởng vào năng lực của chồng cháu, ủng hộ và cổ vũ nó, giúp nó chia sẻ, nhưng mà cách cháu giúp nó chia sẻ không phải là nên tìm cậu, cháu sắp làm mẹ rồi, không thể giống như trẻ con nữa, cháu cũng phải hiểu được làm thế nào mới có thể duy trì một gia đình.”
Tô Hữu Hữu nghe vậy thì có hơi hiểu ra, Chung Dực luôn cố gắng để theo kịp với thế giới này, trái lại cô vẫn giậm chân tại chỗ, thậm chí là lui bước, cô sắp làm mẹ rồi, sau khi đứa trẻ sinh ra, cô không thể giống như một cô gái nhỏ chỉ học tập và làm việc như trước nữa, cô phải học cách làm mẹ làm vợ mới được.
“Cậu lớn, cháu biết rồi, là do cháu không hiểu chuyện.” Lần này Tô Hữu Hữu thật sự ăn năn rồi.
Cậu lớn vỗ vỗ vai cô: “Được rồi, dù sao thì cháu còn nhỏ, cháu đi ra ngoài tìm nó đi, sau này cậu sẽ điều chỉnh cường độ công việc thích hợp.”
Sau khi Tô Hữu Hữu đi ra từ chỗ cậu lớn liền đi tìm Chung Dực, hiện Chung Dực đang quản lý bộ phận Marketing, đang ở trong phòng họp mở hội nghị, cửa sổ phòng họp làm bằng thủy tinh, đứng ở bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong.
Anh mặc áo sơ mi trắng thuần, nút áo được cài lại, không có một chút cẩu thả nào, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc mà cô chưa từng nhìn thấy, anh đã có thể sử dụng kỹ thuật công nghệ hiện đại để nói chuyện rồi, hình như là cô đã đánh giá thấp Chung Dực rồi, tuy rằng thời gian anh tới đây ngắn ngủi, nhưng anh đã dựa vào chính mình để cố gắng thích ứng với cuộc sống nơi này, thậm chí là đã có thể làm rất xuất sắc.
Không hổ là người đàn ông mà cô vừa ý, Tô Hữu Hữu yên lặng bội phục ánh mắt của mình.
“Chính là anh ấy, thật là không nghĩ tới anh ấy sẽ tới công ty chúng ta làm quản lý, lúc tôi nhìn thấy anh ấy trên TV là đã thấy cực kỳ thích rồi!”
“Ôi ôi ~ sơ mi trắng thật là cấm dục mà ~”
Tô Hữu Hữu ngồi ở đây một lát, thường xuyên có các cô gái đi ngang qua nơi này nhìn lén vào phòng họp, lúc này lại có hai người gan dạ dám đứng ở đây chụp hình, hừ, chụp đi, chụp rồi thì cũng là của tôi.
“Trên chương trình anh ấy nói là có bạn gái rồi, cũng không biết là thật hay không, tôi lên mạng thì không tìm được tư liệu của anh ấy, chắc là không lớn lắm nhỉ?”
“Chắc chắn là không có! Không phải là người chủ trì đã nói rồi sao, fan nữ đều là bạn gái của anh ấy!”
Phải phải phải, mấy người là bạn gái của anh ấy, còn tôi là bà xã của anh ấy!
Có thể là vì hai cô gái này đứng bên ngoài chụp hình quá lâu, ánh mắt của Chung Dực lướt qua, đương nhiên cũng thấy được Tô Hữu Hữu đang ngồi trên ghế cách đó không xa, tuy rằng Tô Hữu Hữu đeo khẩu trang nhưng anh liếc mắt một cái là có thể nhận ra, hơn nữa cô còn mặc quần áo chống bức xạ do anh mua.
Chung Dực nói vài câu rồi đứng lên, hình như là tạm dừng hội nghị, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Hai cô gái đứng bên ngoài kích động.
“A a a! Làm sao bây giờ, anh ấy đi ra rồi!”
“Sẽ không phải là anh ấy mắng chúng ta chứ…. Hay là chúng ta đi……”
“Cô không thấy là anh ấy đang cười sao, không phải là anh ấy nhìn trúng tôi chứ!”
Chung Dực đi ngang qua bọn họ, bước về phía Tô Hữu Hữu: “Hữu Hữu, sao em lại tới đây?”
Mặc dù đeo khẩu trang nhưng Tô Hữu Hữu vẫn gọi rõ một tiếng: “Ông xã, anh họp xong rồi à?” Nói xong còn cố ý ưỡn cái bụng bằng phẳng của mình ra, lấy tay sờ sờ.
Thấy chưa! Không chỉ có bạn gái mà còn kết hôn, có con luôn rồi!
Chung Dực nhìn thấy động tác kỳ lạ của cô thì có hơi khó hiểu: “Còn chưa họp xong, em làm sao vậy? Không thoải mái à?”
Tô Hữu Hữu cười nheo mắt với anh: “Không có, chỉ là nhớ anh nên đến xem, anh đi họp đi, em đến văn phòng của anh chờ.”
Chung Dực nhìn đồng hồ: “Được, sẽ không để em đợi quá lâu đâu, em đến văn phòng trước đi.” Nói xong thì sờ sờ bụng Tô Hữu Hữu, tuy rằng hiện tại sờ không ra cái gì, nhưng cũng tính là chào hỏi cục cưng.
Tô Hữu Hữu không ngại khó chịu mà cong cong môi, hiện tại Chung Dực đã được dạy dỗ đến lão luyện rồi, biết cô nghĩ gì, mặc dù ở đây có hơi không thích hợp nhưng dù sao anh cũng đã trở thành người sủng vợ đến điên rồi, vì thế mà anh cúi đầu hôn cô một cái.
“Mau đi đi, ghế ở đây lạnh, đến văn phòng ngồi đi.”
Tô Hữu Hữu “Ừ” một tiếng, kéo khẩu trang, hết sức phấn khởi mà quét mắt qua hai cô gái đang kinh ngạc rồi đi mất.
Hừ hừ, sau này toàn bộ công ty sẽ biết Chung Dực đã có vợ rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...