Mấy chữ cuối cùng kia anh đặc biệt phát âm rõ ràng từng chữ, khiến mặt cô bất giác nóng lên.
Buổi trưa, tuyết rơi tĩnh lặng ngoài cửa sổ, cùng với tuyết lớn nổi lên giá rét của vài hôm trước thật là một trời một vực, cả thành phố bắt đầu ấm dần, trời trong ngàn dặm, trời nắng bình yên.
Dựa vào nhau thế này, trò chuyện trong hoàn cảnh yên tĩnh mà an toàn, với bọn họ đã từng đi trong bóng tối và gió bão mà nói, thật là lễ vật quý giá nhất.
“Qua hai tuần nữa em có thể chính thức xuất viện.” Kha Khinh Đằng nhìn cô, xoa tóc cô, thanh âm trở nên trầm lắng nhẹ nhàng vài phần, “Khi nãy bác sĩ cầm báo cáo sang đây, mấy ngày nay em dưỡng bệnh, kết quả tốt lắm.”
Sau khi cô nghe xong, trong lòng của buông lỏng, nhưng chợt nhớ tới gì đó, cô hỏi anh, “Bác sĩ có nói…?”
Trong lòng vẫn muốn hỏi vấn đề đã được chôn vùi ổn thoả, chạm một cái thì sẽ đau, nhưng cô vấn vương thật lâu, muốn biết đáp án khẩn cấp.
Anh cụp mắt, thanh sắc trầm ổn, “Muốn hỏi chuyện liên quan đến mang thai?”
“Ừm.” Cô hít sâu một hơi, quả quyết mà lại rõ ràng nhìn thẳng anh, “Em muốn biết.”
Từ nhỏ cô đã kiểm tra sức khoẻ vài lần ở bệnh viện, hơn nữa luôn đau đớn khi tới kỳ sinh lý, cô biết rằng thân thể của mình có tính hàn, sau khi trưởng thành bác sĩ từng nói với cô, đối với vấn đề mang thai đừng quá khắt khe, thuận theo tự nhiên là được.
Vì vậy, lúc trước khi biết mình mất đi đứa con, cô mới đau lòng như vậy, bởi vì cô biết rõ đứa bé này không dễ dàng có được.
Nhưng cô càng hiểu rõ tình trạng sức khoẻ của mình từng tí một, anh không thể nào rõ ràng, thà tiếp tục chôn sâu vấn đề này trong đáy lòng, chi bằng lúc này hai người cùng nhau đối mặt, dù sao tất cả tương lai của cô đều có liên quan đến anh, không phải sao?
“Với tình trạng sức khoẻ của em, tỷ lệ có thể thành công mang thai lần nữa là 50%.”
Sau một lúc lâu, anh gằn từng tiếng nói, “Phối hợp điều trị bồi dưỡng và thuốc Đông Y chính xác, tỷ lệ sẽ tăng lên.”
50%.
Cô nghe đáp án này, trong lòng chua xót, nhưng cũng may mắn, ít nhất cô không mất đi toàn bộ cơ hội, cô còn một nửa xác suất để cố gắng tranh thủ.
“Doãn Bích Giới, đây chỉ là một nửa đáp án mà em muốn biết.” Không đợi cô trả lời, anh đã nâng tay xoa nhẹ mặt mày cô, “Còn một nửa, em muốn nghe không?”
Anh nói mấy câu khiến cô ngẩn ra, rõ ràng bác sĩ đã đưa ra kết quả cuối cùng, anh làm sao còn một nửa đáp án khác chứ?
“Một trứng thụ thai, không chỉ có trứng đến từ cơ thể mẹ, còn có sự kết hợp cống hiến quan trọng của người cha,” anh nói lưu loát, mang theo vẻ mặt thách thức từ trước đến nay, “Mà với tố chất của cơ thể anh, tỷ lệ có thể cho em mang thai lần nữa là bách phát bách trúng.”
Doãn Bích Giới lắng nghe anh nói câu này, sau khi dùng thời gian vài giây tiêu hoá, cô rốt cục nhịn không được mà đỏ mặt muốn đánh lại anh, nhưng bị anh dễ dàng giữ chặt hai tay, rồi đặt sát môi anh, dịu dàng hôn lên, “Hãy tin anh.”
Hành động hết sức dịu dàng, nhưng cô lại rõ ràng thấy được vẻ xảo quyệt và ý cười trong đáy mắt anh, trong lòng suy nghĩ lời ngầm của anh hẳn là, “Hãy tin anh, anh có t*ng trùng mạnh nhất” mới đúng đấy…
“Cho dù thế nào,” Trong bầu không khí ấm áp lại mang theo chút màu sắc, trong đôi mắt sâu thẳm của anh có một tia kiên định nhất, cũng khiến cô tràn đầy sức mạnh tin tưởng, “Chúng ta nhất định nhanh chóng có đứa con thứ hai.”
***
Ngày đó Doãn Bích Giới xuất viện đúng lúc là ngày cuối cùng của năm, thành phố S rơi tuyết lớn mấy ngày liền rốt cuộc tạm thời dừng lại, tuy rằng thời tiết trở nên lạnh một chút, nhưng ánh nắng chiếu vào lòng người ấm áp vô cùng.
Sáng sớm thức dậy, Kha Khinh Đằng gần như bắt tay giúp cô rửa mặt, nhìn cô ăn xong bữa sáng, thậm chí giúp cô mặc vào áo khoác rất dày được đặc biệt làm ra, trong trong ngoài ngoài xác nhận mấy lần, anh mới dẫn cô rời khỏi phòng bệnh.
Nghiêm Thấm Huyên và Trần Uyên Sam phái người tới đón bọn họ, là Phong Trác Luân vừa từ Hồng Kông gấp gáp trở về.
Nhiệt độ dưới 0, hoa hồ điệp Phong đại thiếu gia nổi tiếng nhất trong ngành trang sức cũng không sợ lạnh mà chỉ mặc áo sơ mi và áo gió màu đen, cao gầy lại làm dáng đứng ở trước xe hướng về phía vườn hoa gần bệnh viện, phụ nữ tại bệnh viện gần như đều bị anh ta hấp dẫn.
Kha Khinh Đằng ôm Doãn Bích Giới từ bệnh viện đi ra, trên đường đi ngang qua vài cô gái có vẻ mặt kích động bao vây chụp ảnh hoa hồ điệp, sau đó bọn họ mới tới trước mặt hoa hồ điệp.
“Nhiều ngày không gặp, anh đổi giới tính à?” Doãn Bích Giới quan sát Phong Trác Luân từ trên xuống dưới một lượt, “Xem ra hiện tại chỉ có thể dùng thành ngữ để hình dung khuôn mặt xinh đẹp của anh, những tính từ khác hẳn là không đủ.”
Phong Trác Luân hít một hơi định nói, thì chợt nghe tiếng nói lạnh như băng của Kha Khinh Đằng ở bên cạnh bổ sung chính xác, “Bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn.”
Sau khi hai người nói xong thì trao đổi ánh mắt tán thưởng lại ăn ý với nhau, rồi ngồi vào trong xe.
Hai vợ chồng nhà họ Kha sau khi vết thương lành lại, tình cảm càng vững chắc hơn vàng mà cùng nhau liên hợp làm bẽ mặt Phong Trác Luân, anh ta ngại trên người của hai vị này đều là phần tử không hợp pháp, vũ khí có tính sát thương, anh ta chỉ có thể đem bực dọc phát tiết trên xe, dọc đường đi chạy xe gần như muốn bay.
Hầu như không bao lâu, xe đã dừng lại dưới lầu nhà Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên, ba người lên lầu ấn chuông cửa, lúc Nghiêm Thấm Huyên chạy ra mở cửa, mùi thơm tràn đầy trong nhà nhẹ nhàng bay ra.
“Đến rồi, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Hệ thống sưởi ấm trong nhà mở đầy đủ, trên tay Nghiêm Thấm Huyên còn đeo bao tay dùng để cầm bánh nướng, sau khi tiếp đón bọn họ cô lại chui vào phòng bếp, khi Doãn Bích Giới đi qua phòng bếp nhìn vào trong thì phát hiện trong đó không chỉ có mình Nghiêm Thấm Huyên.
Phòng bếp to lớn mà sáng sủa, đứng ở lò nướng bên này cùng đeo bao tay như Nghiêm Thấm Huyên là Trần Uyên Sam anh tuấn, hai người bưng bánh vừa nướng xong ra, còn thân mật đút cho nhau ăn; đứng cạnh bàn bếp là Đan Cảnh Xuyên mặc đồng phục cảnh sát, anh ta đang nấu ăn, còn phải luống cuống chăm sóc bạn gái loli Cố Linh Nhan quấy rối ở bên cạnh; gần bồn nước là một cô gái trẻ tuổi mặt mày điềm tĩnh đang đứng rửa chén, mà người đàn ông lạnh lùng đeo mắt kính mặc dù không ra tay giúp đỡ, nhưng vẫn đứng bên cạnh nhìn cô.
“Giới thiệu mọi người một chút.” Nghiêm Thấm Huyên thấy bọn họ đều ở phòng bếp, cười tủm tỉm nhìn hai người đứng cạnh bồn nước, “Hai vị này là Phó Chính và Thiệu Tây Bội, Thiệu Tây Bội là em họ của Đan Cảnh Xuyên.”
Tuy rằng Phó Chính nghiêm túc, toàn để gương mặt núi băng, nhưng Thiệu Tây Bội rất dễ ở chung, không khí trong phòng bếp hoà thuận, Phong Trác Luân cởi áo gió rồi đi sang đây tìm cảm giác tồn tại, anh ta khoanh tay thưởng thức cảnh tượng trước mặt, vừa cảm thán từ trong đáy lòng, “Thật sự là hiếm nha, có thể nhìn thấy một đám thê nô tụ tập cùng một chỗ…”
“Tránh ra.” Phong Trác Luân còn chưa nói xong thì đã bị Kha Khinh Đằng vô tình ngắt lời, anh đi vào, không có biểu cảm gì mà hỏi Trần Uyên Sam, “Có nước ấm không?”
Trần Uyên Sam chỉ phương hướng cho anh, anh đi qua, sau khi rót cốc nước thì chính miệng thử nhiệt độ của nước trước, rồi cầm cốc nước đến bên cạnh Doãn Bích Giới, để cô cầm miếng đệm của cái cốc.
“Tôi đã quên mất, ở đây còn có một người.” Phong Trác Luân thưởng thức nam thần làm tròn bổn phận hầu hạ nữ vương, anh ta tiếp tục tấm tắc cảm thán.
“Hàm Hàm có đến không?” Doãn Bích Giới uống ngụm trà, chầm chậm hỏi Nghiêm Thấm Huyên ở bên cạnh, “Tớ nhất định phải tìm một người thật giỏi để trừng trị ‘cô nàng xinh đẹp’ bế nguyệt tu hoa’ này.”
“Xem này tớ đã quên, vừa định nói với cậu.” Lúc này Nghiêm Thấm Huyên cởi bao tay ra, “Bởi vì có chuyện ở văn phòng luật sư, lúc giữa trưa Hàm Hàm đã quay về Hồng Kông rồi.”
“Haizz, xem ra tôi không có duyên phận với cô nàng này rồi?” Phong Trác Luân chìa hai tay ra nhún vai, “Các người có ý tốt muốn tác hợp chúng tôi, nhưng lần trước cô ấy đến, tôi lại quay về Hồng Kông, lần này tôi đến thì cô ấy quay về Hồng Kông.”
“Anh đừng nói quá sớm.”
Doãn Bích Giới nhìn độc thân quý tộc duy nhất ở đây, trong lời nói lại có thâm ý khác, “Sau này sẽ có lúc anh làm thê nô đến chết đi sống lại.”
Không lâu sau lời này đã được nghiệm chứng, nhưng hiển nhiên bây giờ Phong Trác Luân vẫn còn đắm chìm trong chơi đùa ngạo mạn mà hồn nhiên bất giác, chỉ cảm thấy không quan trọng mà nhún vai.
Tất cả mọi người ở tại phòng bếp trò chuyện sôi nổi, đồng thời bận làm việc, đồ ăn và bánh ngọt nóng hổi đều mới ra lò, lúc mọi người ngồi vây quanh bàn cơm, Kha Khinh Đằng vì cú điện thoại mà đi ra ban công.
Doãn Bích Giới ăn dĩa rau cải, thấy anh vẫn chưa trở về, cô có phần không yên, suy nghĩ một chút, cô buông đũa, lén đến ban công tìm anh.
Ban đêm tĩnh lặng, anh đưa lưng về phía cô đứng bên cửa sổ, bóng lưng anh tuấn vô song, cô vừa đi vừa thưởng thức, cảm thấy dường như chỉ cần ở chỗ có anh, tất cả đều bình thản.
“Sao em lại ở đây?” Khi cô còn chưa đến bên người anh thì đã bị thính giác nhạy bén của anh phát hiện, vừa lúc anh cúp điện thoại, liền kéo cô đến trước người mình.
Cô lẳng lặng kề sát ngực anh, thấp giọng hỏi, “Anh không phải đang an bài gì đó chứ?”
Sau khi nhập viện, cô kỳ thật biết rằng anh và Trịnh Đình cùng với Arthur hình như luôn nói chuyện bàn bạc gì đó, một trận ở Somalia, liên bang thiếu nợ máu của bọn họ, anh nhất định sẽ bày ra bố cục tốt nhất, hoàn trả lại gấp bội.
Cô chẳng sợ lại cùng anh bắt đầu trải qua cuộc sống bấp bênh, cô chỉ là không muốn như trước bị anh giấu giếm mọi việc.
Kha Khinh Đằng ôm chặt cô vào trong ngực, cằm gác trên đỉnh đầu cô, trầm ngâm một lát, anh mới trả lời, “Phải.”
Cô buộc chặt vòng tay bên hông anh, “Vậy anh sẽ nói cho em biết toàn bộ kế hoạch của anh chứ?”
Anh lại trầm mặc, một lát sau mới nói, “Anh sẽ nói với em tất cả những điều em muốn biết, nhưng anh không muốn để em theo anh cùng vào trong bố cục này.”
Bố cục anh sắp đặt hai năm trời mạo hiểm như thế rồi lại kiếm tẩu thiên phong*, tuy rằng đưa cô trở lại bên cạnh anh lần nữa, nhưng cũng làm cho anh nếm trải sự trả giá lớn của nỗi đau xót xa, anh thật sự không dám để cô trải qua bất cứ trắc trở nào nữa.
Kiếm tẩu thiên phong là một chiêu kiếm pháp, nghĩa bóng chỉ việc tìm kiếm những phương pháp bất bình thường để giải quyết vấn đề.
Phải, anh sợ hãi, chỉ có chuyện liên quan đến cô khiến anh cảm thấy sợ hãi, anh thật sự rất sợ cô như trước đó vì anh mà chịu tổn thương, nếu tình huống như thế xảy ra lần thứ hai, anh hoàn toàn không biết mình sẽ làm ra những gì.
Cô là người duy nhất trên thế giới này có thể tác động đến anh, thậm chí điều khiển tất cả cảm xúc và hành động của anh, cô là cốt trung chi cốt của anh, là mạng sống của anh.
“Kha Khinh Đằng,” cô nghe xong lời nói của anh, từ trước ngực anh ngẩng đầu lên, “Nhớ rõ, em đứng ở cạnh anh, sẽ không vắng mặt bất cứ khoảnh khắc nào trong cuộc sống của anh.”
Trong bóng đêm, vẻ mặt của cô sắc sảo mà cương quyết, hoàn toàn không giống phụ nữ bình thường yếu đuối, “Bất luận là thời khắc tốt, hoặc là núi đao biển lửa, em phải ở bên cạnh anh, cùng anh hoàn thành.”
Anh nhìn cô, nhất thời cũng không biết nên nói những gì.
“Cho dù bố cục của anh có bao nhiêu nguy hiểm, sẽ bị thương thậm chí mất mạng, những điều đó em đều không sợ, chỉ cần cho em hiểu rõ bố cục của anh, để em ở bên cạnh anh, làm hậu thuẫn của anh.”
Nhược điểm yếu ớt nhất ở sau lưng anh sẽ có em bảo vệ, thiên đường địa ngục, em cùng anh đi vào.
Trên thế giới này chỉ có em xứng đôi với anh, cùng anh tay nắm tay trải qua tất cả sóng gió gian nguy của cả đời.
“Kha Khinh Đằng,” cô nhìn anh, đột nhiên cong lên một nụ cười kiêu ngạo, “Có nhớ lúc ở Las Vegas anh từng nói, hoan nghênh em trở lại thế giới của anh lần nữa không?”
“Thế thì bây giờ, hoan nghênh anh tiến vào thế giới của em.”
Cô cười đến tinh thần phấn khởi, “Em sẽ cho anh biết, tài năng của em ở trong bố cục của anh, cho anh bao nhiêu sức mạnh, cũng sẽ cho anh biết, có Doãn Bích Giới, đủ để khiến anh mỉm cười suốt đời.”
Một người phụ nữ kiêu ngạo lại tự tin như vậy, nhưng có được sức hấp dẫn trí mạng nhất.
Anh nhìn cô, biết rằng lời nói của cô là lời hứa đáng giá nghìn vàng, mặc dù anh sợ mất đi cô, nhưng càng tin tưởng cô có thể theo anh hoàn thành tất cả kế hoạch.
Thật lâu sau, anh nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, nhìn cô chăm chú, trịnh trọng nói, “Được.”
“Chờ năm sau, anh sẽ nói với em bố cục của anh, sau đó mời em cùng đi theo giúp anh hoàn thành.”
…
Sau bữa tối, tất cả mọi người ngồi vây quanh sofa tán gẫu, bởi vì cá tính của Nghiêm Thấm Huyên yêu thích lãng mạn, trong nhà còn cố ý trang hoàng lò sưởi trong tường kiểu Châu Âu, tô điểm cả phòng khách đặc biệt có không khí.
Lúc này Trần Uyên Sam ngồi trên sofa vừa bóc vỏ quýt cho Nghiêm Thấm Huyên, vừa chậm rãi mở miệng nói, “Kha Khinh Đằng, tôi nghe nói cậu dùng giá trên trời mua một thứ?”
“Cái gì vậy? Giá cả bao nhiêu?” Bạn gái nhỏ Cố Linh Nhan của Đan Cảnh Xuyên lập tức tò mò hỏi han.
“Bạn học thỏ con, đề tài cấm mười tám tuổi, xin trẻ vị thành niên đừng tham dự a ~” Phong Trác Luân lười biếng uống rượu, có ý tốt nhắc nhở.
“Đừng náo loạn, bà đây chưa từng thấy qua nội dung cấm mười tám sao? Bà đây tuyệt đối là công!” Cố Linh Nhan khí phách uy vũ vỗ vai Đan Cảnh Xuyên, “Đúng không? Oa tử?”
Cảnh sát mặt than trong nháy mắt đen mặt, suy nghĩ phải dạy dỗ bạn gái nhỏ đàng hoàng.
Tất cả mọi người lẳng lặng chờ đáp án chính thức, mà Kha Khinh Đằng ôm Doãn Bích Giới ngồi trên thảm, qua hồi lâu sau mới thản nhiên trả lời, “Xuân cung đồ.”
“Xuân cung đồ?!” Cố Linh Nhan kinh ngạc, hơi nói cà lăm, “Sách…sách tranh cổ đại A*?!”
A: nội dung khiêu dâm
“Thật là lưu truyền từ thời cổ đại đến nay sao?” Nghiêm Thấm Huyên rất hiếu kỳ, “Bích Giới, cậu xem qua chưa?”
“Tạm thời còn chưa.” Doãn Bích Giới vô cùng bình tĩnh, “Nhưng mà đã từng thử rồi.”
“Cái này…có phải khẩu vị nặng không…” Thiệu Tây Bội thoáng đỏ mặt.
Nhà gái trả lời đủ loại, nhưng tất cả đàn ông lại đều rơi vào im lặng.
Thật lâu sau, Trần Uyên Sam nhìn Nghiêm Thấm Huyên bên cạnh, rồi nhìn về phía Kha Khinh Đằng, lời nói nghiêm túc, “Giúp tôi sao chép một bản.”
“Cũng cho tôi một bản.” Phong Trác Luân búng ngón tay, nói theo sau, “Tuy rằng trên người tôi đã có đủ loại tuyệt kỹ, nhưng tôi cũng không phản đối hấp thụ càng nhiều tinh tuý hơn đâu ~”
Đan Cảnh Xuyên trầm lặng hướng nội không nói gì, nhưng lại hướng đến Kha Khinh Đằng ném một ánh mắt “Tôi cũng không để ý sao chép một bản”.
Về phần mĩ nam núi băng Phó Chính, lúc này bình tĩnh đẩy mắt kính, mặt không thay đổi nhìn về phía chủ nhà Trần Uyên Sam, “Có phòng trống không?”
“Có.” Trần Uyên Sam cười mập mờ, rất hiếu khách mà ôm Nghiêm Thấm Huyên đứng lên, anh ta nói với Phó Chính đang kéo Thiệu Tây Bội đỏ mặt, “Tôi đưa hai người lên lầu.”
Hai cặp đôi nhanh chóng biến mất ở cầu thang cùng “Hưởng thụ buổi tối tốt đẹp”, Cố Linh Nhan lại quậy muốn xuống dưới lầu bắn pháo hoa, Đan Cảnh Xuyên dẫn tiểu loli xuống lầu, Doãn Bích Giới có lòng tốt nói với Phong Trác Luân, người duy nhất đơn độc, “Chúc anh trải qua một buổi tối vui vẻ, hoa cô nương xinh đẹp.”
Trong tiếng kêu gào thảm thiết ai oán của Phong Trác Luân, Kha Khinh Đằng và Doãn Bích Giới cũng rời khỏi phòng khách.
Hai người đi theo Đan Cảnh Xuyên và Cố Linh Nhan cùng nhau xuống lầu, Đan Cảnh Xuyên dẫn theo tiểu loli đi mua pháo hoa, mà bọn họ thì đi dạo ở vườn hoa trong tiểu khu.
“Xuân cung đồ của nhà họ Kha tạo phúc cho toàn bộ nhân loại.” Doãn Bích Giới dựa vào cánh tay Kha Khinh Đằng, cười thản nhiên, “Các anh em của anh muốn sao chép, anh hãy nhớ mỗi bản sao chép phải thu bọn họ một giá trên trời, sau này dùng làm tiền sữa bột cho con mình.”
“Đó là đương nhiên.” Thương nhân đen tối khôn khéo nhất cho đáp án khẳng định, một lát sau, anh lại nói, “Còn có một phút đồng hồ.”
“Sao? Còn một phút đồng hồ gì?” Cô có chút nghi ngờ.
Nhưng anh không trả lời, hai người chậm rãi đi trên đường tới chỗ sâu nhất của vườn hoa, trăng trên bầu trời sáng tỏ, thời khắc đoàn tụ sum vầy, anh đột nhiên kéo cô đến trước người.
Tiếng chuông 12 giờ đêm nhanh chóng vang bên tai, mà bên kia pháo hoa do Đan Cảnh Xuyên và Cố Linh Nhan bắn lên cũng đang bùng nổ, nở rộ trên không trung.
Giây thứ nhất ngày đầu tiên của năm mới, cô nhìn người đàn ông có đôi mắt xinh đẹp nhất, nhìn ánh mắt chuyên chú và thâm tình nhất của anh.
Tựa hồ trọn đời trọn kiếp đã cất chứa trong đôi mắt này của anh.
“Chúc mừng năm mới.” Anh cúi xuống, dùng chóp mũi mình cọ cọ mũi cô, trầm thấp mà dịu dàng nói, “Kha phu nhân của anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...