Trói Buộc Nhân Tình


Tiêu Ân Tuấn đã trở về.

Anh xuống xe bước nhanh vào trong nhà.
- Thưa cậu chủ, mợ Tiêu đang đợi cậu trên lầu.

Tôi đã cho người chuẩn bị nước tắm cho cậu mợ.
Bà Lâm chính là quản gia của nhà họ Tiêu, bà đã làm việc cho Tiêu gia hơn hai chục năm rồi, từ khi Tiêu Ân Tuấn còn là cậu bé thiếu niên.
- Cảm ơn dì Lâm.

Tôi lên lầu đây.
Tiêu Ân Tuấn đứng lại một lúc như đang suy nghĩ điều gì, sau đó quay lại nói với dì Lâm.
- Nhờ dì chuẩn bị cho tôi nồi súp.

Lúc nữa tôi sẽ xuống ăn, không cần bưng lên.
- Vâng thưa cậu.
Cảm thấy đã rặn rò xong, Tiêu Ân Tuấn đi thẳng lên lầu.
Ninh Gia Tuệ sảng khoái bước ra từ nhà tắm.

Trên người chỉ khoác tạm áo choàng tắm.
Ngâm người một lúc trong nước ấm cô đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi.

Còn đang định sấy tóc thì cửa đột nhiên bị đẩy vào.
Là Tiêu Ân Tuấn.

Cô còn đang nghĩ anh chắc còn lâu mới về không ngờ lại nhanh như vậy.
Tiêu Ân Tuấn nhìn thấy cô đã tắm rửa sạch sẽ, trong lòng có chút không hài lòng.
Cô ta vậy mà lại không chờ anh.

Chưa gì cô ta đã tự cho mình là chủ Tiêu gia rồi sao?
Anh phải dậy cho cô ta một bài học, để cô nhớ kĩ ai mới là chủ.
Tiêu Ân Tuấn khẽ khép hờ đôi mắt, hàng chân mày co lại.

Dáng vẻ cũng trở lên vô cùng đáng sợ, anh tiến lại gần Ninh Gia Tuệ.
Một tay đưa tới bóp mạnh lấy cằm của cô.
Ninh Gia Tuệ bị hành động này của Tiêu Ân Tuấn làm cho hoảng sợ.
Cô "A" lên một tiếng, chân không tự chủ mà lùi lại phía sau.

Cằm của cô bị Tiêu Ân Tuấn bóp mạnh, truyền tới một cơn đau đớn.
- Ninh Gia Tuệ.

Nhớ kĩ.

Cô tới đây không phải để hưởng thụ mà là cô đã bị bán cho Tiêu Ân Tuấn này.
Tiêu Ân Tuấn gằn mạnh từng tiếng cho cô nghe.

Sau đó không chút kiêng dè, dùng lực hất mạnh cô xuống sàn.
Ninh Gia Tuệ ngã nhào ra, đầu gối đập xuống sàn nhà mà đau điếng.
Ninh Gia Tuệ còn chưa hiểu chuyện gì đang xẩy ra.

Sao anh ta lại vô duyên vô cớ mà tức giận với cô như vậy.
Lúc này Tiêu Ân Tuấn bước lại gần cô, Ninh Gia Tuệ còn đang tưởng rằng anh ta đi tới đỡ mình đứng dậy.
Nhưng không, Tiêu Ân Tuấn dừng lại một lúc, sau đó anh ta trực tiếp đưa chân dẫm mạnh xuống 5 đầu ngón tay cô, còn không ngừng nghiến xuống.
- A ....Aaaaaa.

Ninh Gia Tuệ không chịu được cơn đau truyền tới mà thất thanh hét toáng lên.

Cô rút mạnh tay thu về.
Con người này sao lại đối xử với cô như vậy? Anh ta muốn cô tới Tiêu gia là để hành hạ cô sao? Trước đây cô đâu có từng đắc tội với anh ta...

Ninh Gia Tuệ lùi lại phía sau, trong đầu cô hiện ra hàng vạn câu hỏi.

Cô bắt đầu thấy vô cùng sợ hãi người đàn ông trước mắt này.
Ninh Gia Tuệ cuộc đời sau này của mày phải chịu bất hạnh rồi.
- Sao anh lại làm như vậy với tôi?
Ninh Gia Tuệ không kìm lòng được mà lên tiếng hỏi.
Tiêu Ân Tuấn cúi người ngồi xuống, tay hắn đưa ra vân vê mấy lọn tóc trước mặt của cô, sau đó lại vuốt ve gò má cô.
Hắn cất giọng, ngữ điệu trở lên nhẹ nhàng, lạ thường.
- Bởi vì.

Cô chỉ là thứ đồ rẻ tiền mà tôi mới mua về.

Ninh Gia Tuệ, cô phải nhớ rõ.
Nói rồi hắn đưa tay túm lấy đuôi tóc cô mà nhấc mạnh cô lên, lôi cô ném mạnh lên giường.
Ninh Gia Tuệ vốn là cô gái nhỏ lễ phép, ngoan hiền, là cành vàng lá ngọc khi còn ở Ninh gia.

Trước giờ cô luôn được mọi người yêu quý.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô bị người ta dẫm đạp, bị hành hạ năng mạ nhục nhã như thế này.

Ninh Gia Tuệ không khỏi cảm thấy ủy khuất, khuân mặt mếu máo, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra.
Tiêu Ân Tuấn nhìn thấy cô khóc thì trở lên mất hứng.

Hắn không thích nước mắt.

Hắn vô cùng chán ghét những giọt nước mắt vô dụng, đã rất nhiều năm rồi, hắn không cho phép bản thân rơi lệ, cũng không muốn nhìn thấy ai khóc trước mặt mình.
- Thu nước mắt của cô về đi.


Nếu như cô không muốn nhìn thấy tôi điên lên.
Tiêu Ân Tuấn gằn lên từng tiếng.

Khuân mặt y nộ rõ vẻ chán ghét khi nhìn thấy cô chỉ biết khóc như vậy.
Ninh Gia Tuệ vội vàng lấy tay lau khô những giọt nước mắt của mình.
Hiện giờ cô không thể làm gì, cô phải cố gắng mà chịu đựng hắn.

Ninh gia rất nhanh sẽ nhận được khoản tiền lớn từ Tiêu Ân Tuấn, chỉ cần công ty thoát khỏi nguy cơ, cô thiệt thòi một chút cũng không sao hết.
Suy nghĩ một lúc Ninh Gia Tuệ cũng lấy lại bình tĩnh, cô đưa tay chỉnh lại mái tóc của mình.
Tiêu Ân Tuấn nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt cũng dịu đi vài phần.

Hắn đưa tay vào trong túi quần, rút ra một bao thuốc.

Hắn lấy ra một điếu, đưa nhẹ lên môi.

Tay kia đưa cho cô chiếc bật lửa.
Ninh Gia Tuệ hiểu ý, cô nhanh tay cầm lấy chiếc bật lửa từ tay hắn, sau đó châm thuốc.
Hắn như tỏ vẻ hài lòng, hút nhẹ một hơi.
- Mau đi chuẩn bị nước tắm cho tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận