Trói Buộc Nhân Tình

Tiêu Ân Tuấn hời hợt trả lời cho có, đôi mắt y nhanh chóng nhìn ngó khắp xung quanh:

- Cuộc họp kết thúc nhanh hơn dự kiến, con tới đón vợ con về, cô ấy đang ở đâu rồi ạ.

Sau một hồi quan sát nhưng không nhìn thấy bóng dáng người con gái mảnh mai ấy, hắn nóng ruột trực tiếp hỏi thẳng ba mẹ vợ.

Trong gian bếp rộng rãi, sa hoa hiện đại.

Ninh Gia Tuệ ngồi ngả lưng dựa vào thành ghế, vẻ mặt mệt mỏi xen chút ưu tư. Cô biết y đã tới đây rồi, nhưng cô cũng chẳng còn muốn bận tâm về y nữa. Cô đưa tay nhón lấy một miếng táo trong chiếc đĩa nhỏ đặt trên mặt bàn, bỏ vào miệng nhai hết sức thô bạo. Không còn nhìn ra được dáng vẻ thục nữ mọi ngày đâu nữa.

Cô vểnh tai nghe thấy âm thanh ngoài phòng khách vọng vào tiếng của y và ba mẹ cô đang nói chuyện.

- Con bé đang dọn dẹp ở trong bếp, con ngồi xuống đây nhẩn nha, nhâm nhi cùng ba chén trà đã.

Đoạn vừa nói Ninh Gia Trạch vừa đưa lòng bàn tay hướng về chiếc ghế đối diện. Thân thể ông cũng nhanh chóng yên vị ngồi xuống.

- Con gái trong đấy xong chưa! Bưng ra cho ba xin ấm trà để ba tiếp con rể nào.

Bà Trương Mẫn cũng nhanh nhanh đi vào trong phòng bếp, thấy con gái còn đang ngồi bên bàn ăn.


- Sao con còn ngồi đây mà ăn táo thế này, thật tình cái con bé này! Chồng con đang ở ngoài kia kìa không mau đi ra đi.

Nói rồi bà vỗ vào vai cô, hối cô mau mau đứng dậy.

- Đứng lên đi, rồi bưng ra cho ba ấm trà này nữa này.

Bà nhanh chóng hãm một ấm trà Tân Cương mới đưa cho cô.

Ninh Gia Tuệ gương mặt cau có, miễn cưỡng đứng lên.

Cả tuần vừa rồi y biến mất tăm mất dạng, vậy mà giờ lại nhằm vào cái ngày cô đi chữa lành mà tới đây phá đám. Đúng là kẻ ác thường sống thảnh thơi.

Tiêu Ân Tuấn hay tin cô về ba mẹ chơi một mình mà lòng y bỗng vui lạ thường, khuôn mặt y cũng vui vẻ chuyện trò với Ninh Gia Trạch. Nghe tiếng bước chân, đoán trừng là của cô, y ngước mắt lên đầy vui sướng, giống như đứa trẻ lâu ngày nhìn thấy mẹ đi công tác về.

- Vợ ơi, lại đây ngồi đi em.

Ninh Gia Tuệ tay bưng ấm trà nóng còn đang nghi ngút khói, nghe tiếng y gọi mà cô bỗng giật mình thót tim, suýt thì xơ xẩy làm rớt ấm trà. Ninh Gia Tuệ lạnh hết hai bên sống lưng, mới mấy ngày không gặp, chẳng lẽ hắn ta lại rớt đâu mất não rồi hay sao? Nghe hắn gọi cô như này cô cứ thấy kinh kinh, sao sao…

- Con gái lại qua ngồi cạnh chồng con đi.

Ninh Gia Trạch nom thấy con rể thương yêu con gái ông như này ông vui lắm, lúc đầu gả cô đi chỉ sợ con gái phải chịu thiệt thòi, giờ thấy cảnh này ông cũng yên tâm rồi.

Ninh Gia Tuệ thì bởi vì không muốn ba mẹ nhìn ra sự khác thường giữa hai người họ mà thêm phần lo lắng, cô đành cố gắng tươi cười thuận theo hắn.

- Công việc ở công ty đã nhiều vậy rồi, anh không tranh thủ nghỉ ngơi, còn cất công tới đón em làm gì?

Diễn thì cũng phải cho giống, Ninh Gia Tuệ giả vờ quan tâm hắn.

Tiêu Ân Tuấn thì lại không suy nghĩ gì nhiều, mấy hôm nay không được gặp cô, hắn rất nhớ, gần như có thể dùng từ sắp phát điên để hình dung được rồi.

- Anh nhớ em, xong việc chỉ muốn nhanh chóng được gặp em.


Một câu nói, người nghe chết sặc.

Ninh Gia Trạch tay vỗ ngực, nén cơn ho. Ông nào ngờ cái thằng con rể vẻ mặt sắc lạnh không khác nào thú dữ trên thương trường kia lại có ngày thốt ra cả những lời như này mà mặt còn không mảy may một chút biến sắc. Đột nhiên ông cảm thấy người ngại lại là mình chứ không phải cái người nói ra kia.

Ninh Gia Tuệ thì không nghĩ hắn lại trơ trẽn đến độ thốt ra được lời như vậy. Phải chăng y thật sự bị rớt não rồi?

- Anh tự trọng chút, ba mẹ còn đang ngồi đây.

Cô nhắc nhở hắn nên giữ ý một chút khi có người lớn bên cạnh.

Ninh Gia Trạch khua tay.

- Không sao cả, hai vợ chồng nên thể hiện tình cảm với nhau như vậy. Ba ủng hộ con rể, cố gắng phát huy.

Nói rồi ông cũng nhanh chóng đứng dậy nhường lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng trẻ.

- Ba vào trong phòng đọc sách đây, hai đứa cứ ngồi chơi đi nhé.

- Ba…

Ninh Gia Tuệ đứng phất dậy gọi với theo ông, chân cũng tính bước đi nhưng tay thì lại bị bàn tay y giữ chặt lại.


- Đau…

Cô nói rất nhỏ, hắn ở bên đủ để nghe thấy.

- Em đừng đi.

Tiêu Ân Tuấn hắn mà lại đi năn nỉ cô sao? Mới ngày nào còn thích hăm doạ cô, bứt tóc, tạt tai combo đủ cả cơ mà. Thôi! đừng làm cô sợ, hôm nay cô đã đủ kinh hãi lắm rồi.

Ninh Gia Tuệ lặng im không hề nhúc nhích, xem xem hắn sẽ làm gì tiếp theo.

Tiêu Ân Tuấn đột nhiên cũng không biết nói gì thêm nữa, lòng y hiện tại cũng đang rất rối bời.

Hai người cứ như vậy yên lặng một hồi, bốn mắt nhìn nhau…

- Về nhà với anh.

Hết chương 38.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận