Trói Buộc Nhân Tình


Hắn giữ chặt tay cô ngồi im lặng hồi lâu, Ninh Gia Tuệ cũng ngây ngốc không dám rút tay về nữa, mặc cho y giữ cô như vậy.

Qua một lúc hắn lưu luyến mà rời tay của cô ra, lên tiếng thành công phá tan bầu không khí trầm mặc giữa hai người lúc này.
- Đi ngủ đi.

Tôi muốn ngủ rồi.
Ninh Gia Tuệ " Ừm " nhẹ một tiếng, mấy ngày này cô cũng rất mệt mỏi, đi ngủ sớm một tí sẽ tốt hơn.

Còn đang định đứng dậy đi qua tủ quần áo lấy chăn thì bàn tay của cô lại bị tay của Tiêu Ân Tuấn nắm chặt kéo cô trở về trên giường, hắn hướng đôi mắt của mình lên nhìn cô ngập ngừng rồi nói.
- Tối nay ngủ ở đây đi.
Cô nhìn Tiêu Ân Tuấn trước mắt, hôm nay hắn quả thật rất lạ, dường như đã đổi tính đổi nết.

Nếu hắn ta đã muốn đối xử tốt với cô, cô sẽ tận tâm mà trân trọng điều này, dù sao hiện tại cô cũng đã là tình nhân của hắn ta rồi.
- Tôi đi lấy gối được không?
Hắn không nghĩ cô sẽ nói ra câu này, trên mặt thoáng qua một nét gì đó không thể đoán được.
- Đi đi.

Tiêu Ân Tuấn rời đi tay của cô.
Ninh Gia Tuệ hài lòng tiến về phía tủ quần áo lấy ra một chiếc gối nhỏ, sau đó đặt nó lên trên đầu giường, bên cạnh là chiếc gối của Tiêu Ân Tuấn.
Hắn nằm xuống một bên giường lớn, sau đó vỗ vỗ tay lên giường phía bên cạnh mình, ra hiệu cho cô cũng nằm xuống đây đi.
Ninh Gia Tuệ từ đầu tới cuối đều ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Tiêu Ân Tuấn, cô nhẹ nhàng trèo lên giường lớn, nằm xuống bên cạnh của hắn.
Chiếc giường lớn như vậy nhưng vào giờ phút này trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng bí bách, chật hẹp.

Có lẽ chuyện gì cần phải tới cũng sẽ tới, cô không nên quá căng thẳng làm gì sẽ tốt hơn.

Nghĩ tới đây cô đặt nhẹ bàn tay lên trước ngực, tự trấn an lòng của mình.
Tiêu Ân Tuấn xoay người về phía cô, hắn đưa tay kéo cô vào trong lòng của y.

Đây là lần thứ hai trong ngày cô và hắn trở lên quá gần gũi với nhau như vậy.

Ninh Gia Tuệ nhắm chặt mắt mình lại, chờ đợi hắn làm chuyện tiếp theo với mình...
Nhưng chờ mãi cũng chưa thấy Tiêu Ân Tuấn muốn làm gì tiếp, cô từ từ mở hé con ngươi trộm nhìn hắn.
- Không phải nhìn nữa, Tôi chỉ muốn ôm con chó con mình mới nhặt về thôi.
Hắn vậy mà lại đi quan sát nét mặt cô từ nãy tới giờ.

Cô nhắm mắt vào là có ý gì chứ? Sợ hắn sẽ nuốt chửng cô sao? Hôm nay hắn thật sự rất mệt, chỉ muốn ngủ thôi.
- Mau ngủ đi, tôi sẽ không làm gì đâu.
Ninh Gia Tuệ trong lòng thoáng qua một tia thất vọng.

Chẳng lẽ Tiêu Ân Tuấn thật sự là gay sao, nằm cạch một tiểu mỹ nhân như cô mà lại năm lần bảy lượt không một chút rung động nào.

Hay là Ninh Gia Tuệ cô năng lực yếu kém không đủ sức hấp dẫn Tiêu Ân Tuấn hắn sao?.

Nằm suy nghĩ miên man một hồi Ninh Gia Tuệ cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
..................................
Thời gian gần đây Tiên Ân Tuấn không còn tỏ ra hà khắc với cô như lúc ban đầu nữa, buổi tối cũng không cần phải trải chiếu nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo nữa mà đã được thăng cấp lên nằm giường ấm nệm êm với chủ.
Buổi sáng cô sẽ dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng và quần áo cho Tiêu Ân Tuấn đi làm.


Dù sao hắn ta cũng là người đã cứu cô thoát khỏi nơi đáng sợ kia, tính ra cũng chính là ân nhân của cô, cô nên tận lực cảm tạ ân tình này của hắn.
- Để tôi giúp anh.
Cô đưa tay chỉ vào chiếc cà vạt đang vắt trên cổ Tiêu Ân Tuấn.

Thấy hắn dừng lại động tác trên tay, Ninh Gia Tuệ tiến lại đưa tay tới giúp hắn thắt lại nút cà vạt trên cổ.

Ngắm nhìn thành quả của mình, cô hài lòng lên tiếng.
- Xong rồi.

Rất đẹp.

Lúc trước tôi cũng hay thắt nó cho cha mình.
Tiêu Ân Tuấn đứng đờ ra đó như một pho tượng, chỉ chăm chăm nhìn thao tác của cô từ đầu tới cuối.

Hắn cứ như vậy ngây ngốc mà ngắm nhìn cô gái trước mắt mình....
Thấy hắn không nói gì, cô còn đang muốn rời đi thị lại bị Tiêu Ân Tuấn kéo cô vào trong lòng của hắn.

Ninh Gia Tuệ có phần hơi bất ngờ không nghĩ Tiêu Ân Tuấn sẽ làm như vậy với mình.

Khuân mặt của cô lúc này cũng đang áp sát lên vòm ngực của hắn, có thể nghe được rõ từng hơi thở, từng tiếng nhịp tim đập trong lồng ngực của y.


Giây phút này trái tim nhỏ bé của cô cũng trở lên đập mỗi lúc một nhanh hơn.

Cảm giác hiện tại có phần giống như một cặp vợ chồng son không nỡ xa nhau một giây nào.
Ninh Gia Tuệ mày lại đang ảo tưởng cái gì vậy chứ? Không phải mày chỉ là tình nhân của hắn không hơn không kém sao? Nghĩ tới đây cô có chút khổ sở, đau lòng, môi nhếch lên cười mình đầy chế nhạo.
Hắn cuối cùng cũng buông cô gái trong lòng ra, ngữ điệu trầm ấm vang lên.
- Buổi tối tôi sẽ quay về đón em.
Phải rồi hôm nay là sinh nhật của mẹ cô, không nghĩ là hắn lại chủ động nhắc nhở cô như vậy.
- Cảm ơn anh.

Đi làm vui vẻ.
Cô ngoan ngoãn trả lời, giống như một cô vợ bé nhỏ của hắn.

Không đúng, phải là cô nhân tình bé nhỏ thì chính xác hơn.

Ninh Gia Tuệ mày liệu rằng có thể khiến cho người trước mặt này trở lên yêu mày không? Chưa bao giờ cô lại cảm thấy mình lại thiếu tự tin như lúc này, bởi vì hắn ta là Tiêu Ân Tuấn một kẻ vô cùng nguy hiểm, thâm sâu khó đoán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận