"Đại phụ thân, tứ phụ thân." Nghiêm Thần có chút 'thẹn thùng' đứng trước mặt hai vị phụ thân mà lên tiếng vấn an.
Thấy con gái mình như vậy, Diệp Phong và Trầm Duy Thắng cảm thấy vô cùng thú vị mà dừng lại việc kiểm tra tấu chương. Vẫy tay bảo cung nhân rời khỏi thư phòng, Diệp Phong buồn cười nói: "Ngồi đi. Mẫu thân con đang huấn luyện cho Luân nhi, con chờ một chút."
Nghiêm Thần rối rắm thốt lên: "Phụ thân giúp con cũng được."
"Nha đầu, có gì con cứ nói thẳng." Trầm Duy Thắng đi đến bên cạnh Nghiêm Thần vỗ đầu cô vài cái mà cười cợt.
"Chuyện là..." Nghiêm Thần cầm lấy tay Trầm Duy Thắng mở ra rồi đặt vào lòng bàn tay cha mình một khối lưu ly xanh. Ngay lập tức, khối lưu ly đó biến lớn thành một chồng các phiến lưu ly mà Diệp Phong và Trầm Duy Thắng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
"Lưu ly truyền tin?"
Thấy Nghiêm Thần không chịu hé miệng thêm lời nào, Trầm Duy Thắng đem một chồng lưu ly đó đặt lên bàn rồi cùng Diệp Phong xem xét nó. Qua một lúc sau, Trầm Duy Thắng phá lên cười đầu tiên.
"Lúc nhỏ chúng ta khuyên con học chung với Luân nhi khóa Đế Vương thuật thì con nói thế nào? 'Đời này con chỉ làm nhàn tản vương gia, cùng lắm thì huấn luyện quân đội, mang binh đánh giặc, mấy chuyện trị nước bình thiên hạ cứ để Luân nhi lo.' Giờ đâu? Quyết sách cai quản Ma giới chính nguyên? Ha ha... đáng đời!"
"Cha!" Nghiêm Thần bất mãn la lên.
"Rồi, rồi, không đùa nữa." Diệp Phong nhìn gương mặt của Nghiêm Thần xụ xuống, nụ cười trên mặt không hề giảm chút nào. Hắn vẫy tay với Nghiêm Thần mà nói: "Lại đây, chúng ta hướng dẫn cho con cách xử lý mấy cái quyết sách này."
Nghe vậy, Nghiêm Thần vui vẻ đi đến ngồi đối diện với hai vị phụ thân nhà mình. Một đống của nợ này cô đã quên từ lâu, nếu không phải mới vừa rồi Hoàng Phủ Luân Tang đến thúc giục thì chắc cô sẽ để cho nó mốc meo luôn quá.
"Cai quản chính nguyên giới không giống như cai trị một quốc gia hay quản lý một sản nghiệp." Diệp Phong chậm rãi lên tiếng. "Điều mấu chốt mà con cần là phải giữ cho chính nguyên giới có một trật tự nhất định, không cần hòa bình nhưng nhất thiết không được rối loạn."
Trầm Duy Thắng tiếp lời, song song đó đưa tới trước mặt Nghiêm Thần một vài phiến lưu ly cho cô xem: "Các quyết sách này kiến nghị việc thiết lập lại việc phân chia nguồn lực ở các phủ, như vậy con trước hết phải nắm bắt tình trạng dân cư ở toàn bộ hai mươi tám phủ cùng các đội trị an ở đó. Nếu đội trị an không đủ mạnh, cứ thay người mới vào mà không nên tăng thêm đội trị an ở đó. Cư dân Ma giới chính nguyên vốn rất cường đại và hiếu chiến, tăng đội trị an chỉ khiến họ càng thêm làm loạn thôi..."
"Về các quyết sách huấn luyện như thế này, con tốt nhất nên chọn người từ giới chính để làm huấn luyện viên. Uy danh và thực lực của họ dễ dàng trấn áp và quản lý tốt các cuộc thao luyện. Đối với ba mươi ba tầng trời do lục giới chính nguyên cùng cai quản, con không cần quan tâm nhiều, cùng lắm thì tăng thêm việc kiểm sát ở các trạm thông tin và dịch chuyển thôi, nơi đó thường xảy ra ẩu đả lắm..." Diệp Phong lựa chọn ra một số phiến lưu ly khác đưa cho Nghiêm Thần xem.
"Về vấn đề nới lỏng phong cấp hàm vương, tướng thì ta nghĩ không cần thiết. Muốn trở thành vương, tướng nhất thiết phải chứng minh được giá trị cống hiến đúng với cấp hàm đó. Ta không tán thành việc suốt ngày tu luyện có tu vi cường đại hoặc quản lý sự vụ thì gọi là có công trạng tới nỗi lên vương, tướng. Như vậy tới khi chính nguyên giới lâm vào tình trạng cần có vương, tướng chỉ huy, ra trận hoặc hy sinh vì đại cuộc, bọn hổ giấy đó có thể làm được tới vậy không?" Trầm Duy Thắng nói tới vấn đề này thì phân tích sâu sắc nhiều hơn. "Đây là nhìn nhận chủ quan của ta, con cứ suy nghĩ lại rồi ra quyết định."
"Không, con cũng nghĩ như cha." Nghiêm Thần đáp lời. Kiếp trước cô đã nghĩ tới vấn đề này rồi. Đất nước có cả mấy trăm sĩ quan cấp tướng nhưng đến khi dân chúng rối loạn vì thù trong giặc ngoài ngầm quấy phá thì có bao nhiêu người đứng ra trấn an và bảo vệ nhân dân. Toàn là bọn ngồi 'thảo luận chính sách', hừ, thảo luận thảo luận, chờ họ thảo luận xong thì mọi chuyện đã rồi.
Vẫn là Hồ chủ tịch anh minh, ngươi giết được úy thì phong úy, giết được tá thì phong tá, giết được tướng thì phong tướng, đơn giản súc tích mà có giá trị chân thực. Thời diễn biến hòa bình, tướng nhiều để làm gì? Một cái nhấn nút, bùm, xong cả một đất nước. Cho nên, cần là cần chất lượng, cần tinh anh, cần bản lĩnh thực thụ trước hiểm cảnh để nghịch chuyển tình thế mà không phải để cần cù cộng ngu ngốc ra phá hoại khiến cái nút hủy diệt đó được nhấn xuống từ bất cứ quốc gia nào.
"Ha ha, không hổ là con ta." Trầm Duy Thắng cười rộ lên biểu thị sự hài lòng.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục." Diệp Phong khẽ lắc đầu tiếp tục chọn ra thêm vài phiến lưu ly đưa cho Nghiêm Thần xem. "Về vấn đề gây hấn với các giới khác..."
Nghiêm Thần chăm chú lắng nghe, tay liên tục ghi chép những lời khuyên cần thiết của hai vị phụ thân. Lúc đầu cô còn tưởng quản lý chính nguyên giới giống như quản lý công ty ở kiếp trước, không ngờ lại lằng nhằng rắc rối như vậy. Để cho người dân có không gian phát huy lớn nhất lại phải khiến họ nhất quyết tuân theo các quy tắc gò bó đặt ra; để họ tự do đấu đá chém giết lại không cho họ làm liên lụy tới người ngoài cuộc; để họ thoải mái qua lại các chính nguyên giới khác lại kèm theo điều kiện không được làm bôi nhọa bộ mặt của Ma giới chính nguyên;...
Suốt một buổi sáng đó, trong thư vòng vang vọng liên tục lời giảng giải của Diệp Phong và Trầm Duy Thắng, Nghiêm Thần lâu lâu lại hỏi vài câu và nêu ý kiến, buổi học thật sự tốt đẹp vô cùng. Hai vị phụ thân chủ yếu giúp Nghiêm Thần nắm rõ cách thức để cai quản Ma giới chính nguyên thôi, họ không xen ý kiến cá nhân vào nhiều trong việc chỉ dẫn, họ muốn tôn trọng quyết định của chính Nghiêm Thần.
Đóng các phiến lưu ly lại để nó biến trở về thành khối lưu ly xanh nhỏ xíu như ban đầu, Diệp Phong hỏi thăm: "Con còn thắc mắc gì không?"
"Hiện giờ thì không. Sau này nếu có con sẽ lại tới hỏi tiếp."
"Thần nhi, nếu sau này có thắc mắc gì về hình sự, con cứ hỏi Phượng Khuynh và Thanh Hàn." Diệp Phong cười đầy ác ý mà đưa ra lời khuyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...