Trói Buộc Em Bên Anh!


“Có vẻ thân mật quá nhỉ?” Ngay sau đó là tiếng vỗ tay vang lên.
Minh Khang từ đâu xuất hiện.

Anh vẫn mặc 1 bộ vest, vẫn vô cùng nghiêm nghị và lạnh lùng.

Gương mặt anh bây giờ cau có lại, khắp người tỏa ra sát khí.

Nhìn thấy Tuyết Chi nói chuyện thân mật với Azaria Richard mà anh không thể chịu nổi.

Rõ ràng là cô đang bị trói ở trên nhà cơ mà?
“Ơ..anh...” Tuyết Chi lắp bắp
“Chào Âu tổng!” 2 anh em cùng nhau đứng dậy chào
“Ồ! Chào hai người! Chào cô vợ bé nhỏ của anh!” Anh nhìn thẳng vào mắt cô nói, nở một nụ cười nguy hiểm
“Anh...!sao anh về sớm thế?”
“Tôi về sớm, thì tôi mới thấy được cảnh thân mật của 2 người chứ!” Anh cười
“Không...!không phải đâu.

Không phải như anh thấy đâu!” Tuyết Chi phủ định
“Người đâu, nhốt 2 con người kia lại.” Anh ra lệnh cho vệ sĩ đến bắt Emma và Azaria vào.

Họ tiến đến lôi 2 người đi, mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ không dám kêu cứu..
“Anh..

anh làm gì vậy? Họ đâu có tội tình gì đâu? Sao anh lại bắt họ như vậy hả?” Lúc này, Tuyết Chi có hơi tức giận mà nói lớn
Anh không nói gì, cúi xuống vác Tuyết Chi lên trên vai, sau đó đưa lên tầng.


Bị đưa lên, cô hoảng sợ vô cùng, tay không ngừng đấm vào lưng anh, chân giãy giụa.

Nhưng đối với sức mạnh của cô thì làm sao mà đánh nổi anh chứ.

Nhìn từ trên cao xuống dưới khiến Tuyết Chi sợ hãi...
“Aaaa...!anh bỏ em ra, thả 2 người họ raaa.

Họ có làm gì đâu chứ?”
Lên đến phòng, anh đạp mạnh cửa mở ra, vứt Tuyết Chi xuống giường mạnh, quay lại khoá chặt cửa vào, sau đó quay lại nhìn chằm chằm vào Tuyết Chi..
“Minh Khang!”
Anh cúi xuống, tay bóp chặt lấy cằm cô, nở một nụ cười lạnh
“Có vẻ thân với hắn ta quá ha? Còn đến nhà để hỏi thăm nhau nữa chứ!”
“Không..không phải đâu.

Anh đừng có hiểu như vậy!”
“Không hiểu như vậy thì muốn tôi hiểu như thế nào? Sự việc nó đã rõ ràng như vậy rồi!” Minh Khang vẫn cố chấp, cho rằng cô đang rất thân mật với Azaria, lúc này Tuyết Chi bất lực thật rồi..

giải thích thì anh không nghe, không muốn tin tưởng cô nữa sao?
“...!bây giờ thì kệ anh, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Em thất vọng lắm rồi!” Tuyết Chi bỏ tay anh ra, rồi đứng dậy, nhưng lại bị anh kéo lại, cô chống cự không nổi.

Sức của cô thì làm sao mà chống đối anh được chứ? Điều này đã làm cho Minh Khang tức giận.
Anh cởi áo vest, cà vạt của mình ra.

Sau đó lấy cà vạt giữ lấy 2 tay Tuyết Chi mà trói chặt lại.

Cởi lấy chiếc thắt lưng ra, sau đó cuộn nửa nó lại mà quật lấy Tuyết Chi.
“Áaaa..

aaaa”
“Tôi nói em thế nào? Không được phép ra khỏi phòng cơ mà? Em không nghe đúng không?”
“Hức...!aaaa”
Anh tức giận vô cùng, mất kiểm soát mà cứ đánh Tuyết Chi.

Mỗi lần chiếc thắt lưng đập xuống dưới da cô là nó hiện lên một nốt đỏ dài.

Bị Minh Khang đánh liên tục mà Tuyết Chi đau đớn, nước mắt chảy dài.

Cô dần ngất đi..
Khuôn mặt Minh Khang giờ đây đỏ bừng, hai con mắt đỏ ngàu lên.

Anh thấy Tuyết Chi ngất đi mà dừng tay lại.

Đi lại chỗ giường mà ôm lấy cô.
“Tuyết Chi.


Mọi việc là do em làm, nên em phải nhận lấy hậu quả!” Anh cúi xuống hôn lấy mặt cô.

Sau đó đi đến tủ y tế, lấy thuốc ra bôi vào chỗ mình đã đánh Tuyết Chi.

Tự mình làm đau cô nhưng lại tự mình chữa vết thương cho cô.
Tháo cà vạt đã trói cô ra, để im cho Tuyết Chi nằm yên ngủ.

Sau đó anh ra ngoài..
__________________
Xuống đến tầng hầm, nơi đã bắt trói Emma Richard và Azaria Richard ở đó.

Ở bên dưới, hai người đang bị trói tay ngồi trên chiếc ghế.

Xung quanh là những vệ sĩ của anh.

Mặc dù hai người bị bắt nhưng cũng chẳng la hét gì.
“Chào lão đại!” Hai bên hàng vệ sĩ thấy anh xuống thì đồng loạt hô to
Minh Khang đi đến chiếc ghế lớn nhất ở đó, tay rót rượu vào ly.

Đối diện với hai anh em, anh nở một nụ cười lạnh.
“Cậu có vẻ rất thích vợ tôi thì phải?” Anh ẩn ý, nhìn vào Azaria Richard mà nói.
Biết là anh đang ám chỉ mình, Azaria cũng không từ chối mà gật đầu.

Nếu cậu nói dối thì có lẽ tội sẽ càng nặng hơn.

Lúc này, cả 2 anh em mới hiểu tại sao mà Minh Khang lại bắt trói hỏi lại.

Có lẽ rằng anh đang giữ Tuyết Chi lại, nhưng hai người lại đến thăm, rồi còn nói chuyện vui vẻ thân thiết nữa khiến cho Minh Khang hiểu lầm..
“Đúng.

Tôi thích cô ấy, nhưng tôi không có làm gì xa hơn mức bạn bè, nên mong Âu tổng đừng hiểu lầm!”

“Ồ! Không có làm gì xa hơn mức bạn bè cơ à?” Vừa nói, anh vừa vứt mấy tấm ảnh chụp từ hôm qua.

Đó là mấy tấm ảnh mà cô ả Đường Ái Sa đã gửi cho anh
“Ơ không! Không phải như anh nghĩ đâu.

Đây hoàn toàn là do góc chụp, với lại còn một ít chỉnh sửa nữa kìa” thấy những tấm ảnh này mà Azaria ngớ người, làm gì có mấy cái cảnh này đâu?
“Góc chụp? Chỉnh sửa? Cậu nghĩ tôi tin à?”
*Bốp*
Nói xong là Minh Khang đã giáng một cú đấm xuống mặt Azaria Richard.

Cậu ngã sõng soài ra mặt đất.

Emma từ vừa nãy ngồi yên nghe hai người nói chuyện, thấy anh trai bị đấm thì cô hốt hoảng.
“Aaa...!anh.

Xin anh đừng đánh anh trai tôi.”
“Tôi cảnh cáo cậu.

Từ về sau, cậu tránh xa Tuyết Chi ra.

Cái đấm này chỉ là cảnh báo.

Nếu tôi biết được cậu càng gần Tuyết Chi của tôi, thì tự nhận hậu quả!” Nói xong, anh bước ra ngoài.

Ra lệnh cho vệ sĩ cởi trói hai người ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận