Trói buộc cả đời

 
Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Noãn ngồi trên xe lén liếc mắt nhìn Thẩm Hoán một cái, hình như anh rất tức giận.
 
Sau khi lên xe thì không nói một lời nào, chỉ có cảnh vật nhanh chóng lùi lại phía bên ngoài cửa sổ nói cho Lâm Noãn biết, hiện tại, Thẩm Hoán thật sự rất tức giận.
 
Trong lòng Thẩm Hoán không thể chỉ dùng từ tức giận để miêu tả. 
 
Buổi sáng hôm nay, anh chỉ muốn đơn độc tự hỏi xem về sau bọn họ nên ở chung như thế nào, vì vậy bảo cô tự đi một mình đến công ty.
 
Tự hỏi trong chốc lát vẫn cảm thấy không có câu trả lời, anh tự nhiên muốn nhìn một chút xem hiện tại cô đã tới công ty chưa.
 
Kết quả phát hiện cô vẫn luôn dừng lại ở bên lề một con đường phồn hoa. Trong tiềm thức anh hơi sợ hãi, nơi đó xe cộ dày đặc, tốc độ qua lại rất nhanh, cô vẫn đứng đó không nhúc nhích, là xảy ra chuyện gì ư?
 
Bởi vì anh đứng dậy nên văn kiện trên bàn rơi xuống mặt đất, Thẩm Hoán không kịp nhặt lên, cầm chìa khóa xe rồi chạy ra khỏi phòng.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tới con phố kia, không nhìn thấy xe cứu thương, những người qua lại trên đường phố vẫn vội vàng giống như ngày thường.
 
Trong lòng anh tự an ủi bản thân, là do mình quá mức lo lắng mà thôi.
 
Đúng lúc này, anh mới phát hiện trong lòng mình lại để ý tới cô như vậy.
 
Năm đó, cô chính là sự tồn tại đặc biệt như vậy, hiện tại vẫn cứ tác động mạnh lên trái tim anh, vẫn luôn là cô, cũng chỉ có thể là cô.
 

Trong lòng anh bắt đầu vui vẻ lên, cô không sao thì tốt rồi, chỉ cần cô không có việc gì, anh nhất định sẽ nói cho cô biết, cô gái nhỏ mà anh gặp được năm đó chính là cô.
 
Cho dù hiện tại cô thích người khác cũng không sao, anh có lòng tin có thể thay thế được vị trí của người kia ở trong lòng cô.
 
Nhưng mà, hết thảy cảm xúc đều tan rã trong nháy mắt sau khi nhìn thấy cô và Lục Ôn Tri. Anh tùy ý để sự buồn bực càn quấy trong lòng, Lục Ôn Tri đỡ cô như vậy, cô cũng không tránh né, cứ mặc hắn ôm lấy mình.
 
Không phải cô nói cô không thích Lục Ôn Tri sao? Cũng đúng, rượu vào lời ra có vài phần là sự thật mà thôi.
 
Trong cơn giận dữ Thẩm Hoán chỉ biết nhất định phải bắt cô trở về, hung hăng mà trừng phạt.
 
“Thẩm Hoán, buổi sáng hôm nay…” Cô mở miệng muốn giải thích.
 
“Hiện tại đừng nói chuyện, có cái gì thì quay về lại nói.”
 
Lâm Noãn nhìn dáng vẻ của anh, là bởi vì cô ở cùng Lục Ôn Tri nên tức giận ghen tuông à, có phải điều đó chứng tỏ trong lòng anh có cô hay không.
 
Nói như vậy thì quay về chắc hẳn sẽ rất dễ dàng để giải thích đi…
 
Nhưng đó chỉ là cô nghĩ thế, bởi vì căn bản cô không có cơ hội để giải thích.
 
Sau khi về đến nhà, cô còn không chưa kịp mở miệng thì đã bị anh thô bạo ném lên trên giường, kéo xuống cà vạt rồi trói hai tay cô vào đầu giường, trói rất chặt.
 
“Thẩm Hoán, anh nghe em giải...ưm…” Lời cô muốn nói đều bị anh nuốt vào trong miệng, cô đong đưa đầu muốn tránh thoát cái miệng đang mất khống chế, kết quả đầu lưỡi của anh lập tức xông vào, cạy hàm răng của cô ra, trằn trọc, giao triền với cô.
 
Đại não của cô đã thiếu oxy, quên sạch sẽ nội dung của lời giải thích, vẫn luôn bị động mà tiếp nhận động tác mút vào của anh.
 
Môi của anh vẫn mềm mại như thế, đầu lưỡi hoành hành ngang ngược trong miệng của cô, lý trí cũng bị hàm răng anh gặm cắn đến không còn sót chút gì.
 

Thẩm Hoán không biết phải làm như thế nào mới có thể khiến cô vĩnh viễn ở bên cạnh mình, chỉ hôn như vậy căn bản không thể giải tỏa nội tâm khủng hoảng của anh.
 
Bàn tay anh tiến vào trong vạt áo của cô, dùng sức nhéo phần thịt phía sau lưng cô. Xúc cảm rất tốt, vừa mềm vừa trơn khiến người lưu luyến quên mất phản kháng.
 
Anh dùng sức ấn người cô đến trước người mình, giống như làm thế thì có thể đem cô ấn vào trong cơ thể mình, hoàn toàn có được cô.
 
Lâm Noãn không biết rốt cuộc Thẩm Hoán bị làm sao, chỉ biết miệng cô đau đớn, phía sau lưng và eo cũng bị anh véo đến phát đau.
 
Từ trước đến nay anh đều tận lực khắc chế lý trí, cho dù ý loạn tình mê, anh đều sẽ giữ lại một tia thanh tỉnh, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
 
Anh cuồng bạo khiến cô sợ hãi, đau đớn trên người càng khiến cô thêm sợ hãi.
 
“Đau…” Cô nhịn không được mà kinh hô ra tiếng.
 
Nghe được tiếng cô kêu đau, anh mới dần dần tỉnh táo lại, quần áo của cô đã lộn xộn không nhìn được, trên người bị anh xoa nắn cấu véo tạo thành nhiều vệt đỏ, môi sưng đỏ không thôi.
 
Anh thất bại mà dụi đầu vào hõm cổ của cô, hỏi cô: “Làm thế nào em mới có thể mãi mãi ở bên cạnh anh, không bao giờ phản bội anh?”
 
Anh ngồi dậy nhìn cô, cười khổ bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ thật sự phải trói em vào trên giường cả đời ư?”
 
Nghe được giọng điệu đó của anh, Lâm Noãn bỗng nhiên cảm thấy bất lực, không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến anh chân chính tin tưởng mình.
 
Có lẽ, có lẽ khi anh thật sự có được cô, thật sự để lại ấn ký trên người cô thì bất an và nghi ngờ hiện có đều sẽ dễ dàng được giải quyết.
 
Nghĩ đến đây, hai chân mảnh khảnh quấn lên eo anh: “Thẩm Hoán, chiếm lấy em đi, đời này em sẽ chỉ có một người là anh.”
 

Thẩm Hoán ngẩn người tại chỗ, không dám tin tưởng, hỏi: “Em… nói cái gì?”
 
“Em chỉ muốn anh.” Cô chưa từng nghĩ tới, thế nhưng sẽ có một ngày cô lại to gan như vậy.
 
Cảm thấy anh muốn đứng dậy rời đi, hai chân của Lâm Noãn càng dùng sức kẹp chặt lấy anh: “Đừng đi.” Giọng nói nghiêm túc kiên định.
 
“Nghe lời.” Thẩm Hoán gỡ bàn chân đang quấn trên người anh ra, gỡ cả hai tay của cô: “Anh đi mua áo mưa, em ngoan ngoãn ở lại đây.”
 
“Không cần!” Tay nhỏ của Lâm Noãn giơ lên, ôm chặt anh: “Em sẽ nhớ uống thuốc, hôm nay, em muốn được cảm nhận anh một cách hoàn chỉnh.”
 
Thẩm Hoán trầm mặc trong chốc lát, giơ tay cởi bỏ quần áo của cô.
 
Sau khi cởi bỏ quần áo, bị ném đi vẽ ra một đường cong xinh đẹp, mềm mại rơi xuống trên mặt đất, chồng chất lên nhau.
 
Đệm trầm xuống, hai người chặt chẽ trên dưới dán sát bên nhau, không có một khe hở nào.
 
Thẩm Hoán hôn cô, lần này nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ngậm trong chốc lát rồi buông ra, sau đó lại tiếp tục bao quanh, hai tay làm càn mà vuốt ve tấm lưng trần bóng loáng của cô, trượt xuống, vì cô mà làm chuẩn bị.
 
Cảm nhận được cô đã ướt át, đầu ngón tay tiến vào, chậm rãi mở rộng khuếch trương.
 
Đau đớn khiến cô nắm chặt phía sau lưng anh, tất cả các giác quan đều tập trung lên tay anh. Nhắm chặt hai mắt, nỗ lực xem nhẹ cơn đau.
 
Cuối cùng, cô cũng chứa được ba ngón tay của anh, cô đã chuẩn bị tốt.
 
Thẩm Hoán rút ngón tay ra, hạ người xuống, chậm rãi xâm lấn tới tầng cách trở kia, nghiêm túc chuyên chú ngẩng đầu nhìn cô: “Em nghĩ kỹ chưa?”
 
Hai tay cô gắt gao ôm vòng quanh cổ anh, đáp lại anh chính là cô càng dùng sức ôm chặt lấy.
 
Thẩm Hoán ngừng thở, động người tiến vào, đâm thủng tầng cách trở kia.
 
Trong nháy mắt tiến vào kia  Lâm Noãn cố gắng khống chế bản thân không được thét chói tai, thật sự rất đau, nhưng cô không dám kêu ra tiếng, sợ thanh âm của mình sẽ dọa đến anh, nhưng hai tay lại vô ý thức mà véo mạnh cổ anh tới phát đau.
 

Anh cảm nhận được sự khẩn trương của cô, sau khi tiến vào thì không dám động đậy một chút nào, bản thân anh cũng bị siết đau đến mức căng cứng người, chỉ có thể dùng hai tay chống bên cạnh cô, lẳng lặng chờ cô thích ứng, sau đó mới chậm rãi di chuyển.
 
Lâm Noãn đã đau đến mức mồ hôi đầy đầu, nhưng cô lại cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn, cuối cùng cô và anh đã chân chính được ở bên nhau, chân chính trở thành người của anh. Thỏa mãn như vậy, đau đớn cũng giảm bớt không ít.
 
Trong cơ thể có chất lỏng tràn ra, anh chuyển động càng thêm mượt mà, tốc độ dần dần nhanh hơn, trong nhà vang lên tiếng nước róc rách cùng tiếng kêu rên của cô.
 
Theo động tác phập phồng của anh, tiếng kêu rên của cô càng ngày càng to lên, trong cơ thể cũng dâng lên khoái cảm tột cùng.
 
Cuối cùng, khi anh bùng nổ, cô hôn lên yết hầu của anh, cảm nhận được yết hầu của anh lăn lộn trên dưới, sau đó thân thể anh hơi run rẩy.
 
Lâm Noãn cười khẽ, nhớ tới vấn đề trong lời nói dưới đáy lòng kia. Cô đã biết đáp án, ngón tay nhẹ lướt qua yết hầu, nơi này chính là điểm mẫn cảm của anh.
 
“Em cười cái gì?” Nghe được tiếng cười của cô, anh bắt đầu lo lắng khẩn trương, là anh làm không tốt ư?
 
Cô vẫn cứ cười, không trả lời câu hỏi của anh, nâng người lên, hôn môi anh, thân thể của hai người càng kết hợp chặt chẽ vào nhau. 
 
Sau khi kết hợp hai lần, anh không vội vã bứt ra rời đi, chỉ nằm sấp trên người cô, hai người dựa đầu vào nhau. Cảm nhận tiếng tim đập cùng nhiệt độ cơ thể của nhau, tiếng hô hấp triền miên, dung hòa vào nhau.
 
Hình như trong không khí có mùi thơm ngọt ngào nhè nhẹ, đan xen giao hòa, uốn lượn lưu luyến.
 
——————————
 
Lời của tác giả:
Cuối cùng cũng được ăn rồi, thật không dễ dàng!
 
Nhưng mâu thuẫn chủ yếu của hai người còn chưa được giải quyết triệt để, sau đó còn sẽ bùng nổ một lần nữa, đương nhiên đây đều là về sau.
 
Hiện tại thật vất vả mới được ăn thịt, có thể không còn giống lúc trước.
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận