Lê Tương bị cả kinh mà hơi há miệng, đang nghe đứa con thứ hai ngây thơ nói, mới dần khép miệng lại.
Bà mơ hồ nghe thấy được một điểm gì đó.
“Mục Dã con nói cái gì…… Cái gì gọi là không cải trang chó?”
Tần Mục Dã nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tư Mệnh trở về hình người.
Ở nhà gỗ nhỏ, Samoyed trắng như tuyết to lớn ở trước mặt anh biến thành một thiếu niên thân cao 1m8, thiếu chút nữa khiến Tần Mục Dã sợ hãi chết ngay tại chỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này anh tuy rằng không cảm thấy kinh hách, nhưng cũng rất kích thích.
Tần Mục Dã không vui nhìn chằm chằm anh : « Cậu không phải cải trang chó rất vui vẻ sao, sao lại không làm nữa ? »
Lê Tương từ trước tới này thường nghe con gái bảo bối nhắc tới chú Tư Mệnh đưa bé hạ phàm.
Ở trong miệng Miên Miên, Tư Mệnh là thần tiên dung mạo không tầm thường nhưng có phần thụ động.
Lê Tương bởi vì công việc đã xem qua không ít kịch bản đề tài tiên hiệp, biên kịch sáng tác rất nhiều thần tiên tính cách khác nhau.
Nhưng bà chưa bao giờ nghĩ trên đời này thật sự có thần tiên, lại còn có thể cá tính như vậy.
Lê Tương ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, cũng không có kinh hách lớn, nhiều hơn là kinh hỉ, bà chủ động đứng dậy lôi kéo thiếu niên mời anh ngồi xuống.
“Hóa ra đây là Tư Mệnh tiên sinh…….trông ngài thật trẻ tuổi nha.”
Trong mắt Lê Tương hơn bốn mươi tuổi, Tư Mệnh chỉ là một cậu bé mười sáu mười bảy tuổi, so với Tiêu Nhiên lớn hơn một chút.
Hơn nữa ngoại trừ tiếp xúc gần gũi mơ hồ có cảm giác khí chất hơn người thường, trừ cái này ra, thật sự đều giống như học sinh cao trung.
Lê Tương có chút kích động, thoải mái nói: “Thật sự cảm ơn ngài đã đưa Miên Miên trở về, cảm ơn ngài…… Là ngài đã cứu một nhà chúng tôi, là nhà chúng tôi nên cảm ơn ân nhân.”
Tư Mệnh thấy hốc mắt Lê Tương đã đỏ, anh ngượng ngùng xua tay: “Ngài nói quá rồi, ở chuyện này tôi không có công lao gì, tiểu đế cơ bị kẻ gian làm hại, cho nên thọ dương chưa hết đã mất mạng, bé trọng sinh hạ phàm là Thiên Đạo sắp xếp, cũng là số mệnh của chính bé, tôi chẳng qua chỉ là người thực hiện chức trách mà thôi.”
Anh đích xác chỉ là một người công cụ đi cùng hạ phàm, nào dám tiếp thu lòng biết ơn lớn như vậy.
Miên Miên túm lấy cánh tay Lê Tương ngọt ngào nói: “Mẹ đừng khách khí với chú Tư Mệnh như vậy, chú Tư Mệnh là nhìn Miên Miên lớn lên, cũng là người nhà của Miên Miên, chú ấy hiện tại phải ở lại thế gian không thể quay về, mẹ cũng coi chú ấy như người một nhà nhé.”
Lê Tương đối với thiếu niên xinh đẹp này vốn dĩ có hảo cảm, lại thấy Miên Miên tin cậy cậu ấy như vậy, không khỏi càng vui mừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm. Tư Mệnh tiên sinh cứ yên tâm ở lại đi, người nhà của Miên Miên đương nhiên là người nhà của chúng tôi, chỉ là nhà chúng tôi hơi nhiều người…….chỉ sợ sinh hoạt hằng ngày khó tránh khỏi không thể chăm sóc chu toàn, mong rằng Tư Mệnh tiên sinh thứ lỗi.”
Tần Tiêu Nhiên đứng ở bên cạnh ôm trán.
Mẹ như vậy……. vẫn là quá khách khí.
Cũng may Tư Mệnh đã sống mấy vạn năm, da mặt đã dày hơn so với tường thành, căn bản không có ý thức xấu hổ quẫn bách.
Tâm tình anh vẫn rất tốt.
Nếu không phải Tần Tiêu Nhiên nói ra, anh thật sự cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ vào Tần gia, cùng nhau sinh hoạt với người Tần gia.
Dù sao anh cũng chưa cưới vợ sinh con bao giờ, mấy vạn năm đều là độc lai độc vãng như vậy, dường như chưa bao giờ có ý niệm muốn tìm người làm bạn.
Mấy ngày nay, anh không có thuật luyện kim quả là hơi khó khăn túng thiếu, nhưng buổi chiều ra tiệm net làm công mãi cho đến nửa đêm tan làm về nhà, buổi sáng ghé vào ổ ngủ ngon, cuộc sống cũng quá mỹ mãn, không cảm thấy gì là không ổn.
Nhưng lần đầu tiên hóa thành hình người ngồi trên sofa phòng khách nhà cũ Tần gia như này.
Bị nhiều người vây quanh như vậy…..
Cảm giác đúng là khác biệt.
Lê Tương gọi quản gia và người giúp việc tới giúp Tư Mệnh dọn dẹp phòng ở, còn thân thiết nói: “Cũng không biết ngài thích phong cách phòng nào, tầng hai ba bốn đều có phòng giành cho khách, không thì ngài tự mình chọn lựa?”
Tư Mệnh lễ phép nói: “Ngài quá khách khí rồi, tôi chỉ là một người ăn nhờ ở đậu, ngài nguyện ý thu nhận tôi đã là rất tốt rồi, tôi ở phòng nào cũng được, cái ổ trong sân cũng rất thoải mái.”
Tần Mục Dã nhìn em trai và mẹ đối với chó hồ ly ân cần, tâm lý sắp nứt ra rồi.
Anh vốn dĩ lo lắng địa vị mình trong gia đình ngày càng sa sút, vừa mới trong lòng oán niệm, không nghĩ tới lại thành sự thật!
Cẩu hồ ly muốn ở trong nhà, sau này lão nhị chịu xa lánh như anh còn có thể có địa vị sao?!
Tần Mục Dã không khỏi nghẹn ngào: “Mẹ, mẹ đối với cậu ta quá tốt rồi, mẹ với biết cậu ta, đối với cậu ta chưa có hiểu biết gì, đã tùy tiện thu nhận một nam nhân trẻ tuổi ở lại nhà chúng ta? Mẹ có biết cẩu hồ ly này rất tâm cơ không, cậu ta đã ở nhà chúng ta hơn một tháng mẹ cũng chưa phát hiện ra đâu!”
Lê Tương giật mình: “A, thật sao, thế mà đã hơn một tháng?”
Tần Tiêu Nhiên tốt bụng giải thích giúp: “Tư Mệnh vì chậm trễ thời gian trở về Tiên giới làm việc, bị Thiên Quân quở trách, phong ấn thuật chế tạo kim của anh ấy, khiến anh ấy ở thế gian không thể tùy ý dùng pháp thuật biến ra tiền, kinh tế của anh ấy khá eo hẹp, không có chỗ ở, không muốn quấy rầy chúng ta, nên mới ở nhờ ngoài sân……”
Tần Mục Dã dùng ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Tư Mệnh đánh giá, anh cảm thấy nam nhân này lớn lên đầy yêu khí, không giống như thần tiên đứng đắn.
“Này, cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu, cậu cải trang chó như vậy, sao lại không cải trang nữa?”
“A Dã, con khách khí với người ta đi.” Lê Tương cười nói “Thật xin lỗi, anh hai Miên Miên tính tình như vậy, miệng hư hỏng, tuổi còn nhỏ không nói được, nhưng mà……..”
Lê Tương ngây người một chút, đem lời nói của Tần Mục Dã và Tần Tiêu Nhiên liên hệ, mới hiểu được ý tứ của Tần Mục Dã là gì.
Bà bừng tỉnh: “Hóa ra…….Tư Mệnh tiên sinh chính là Samoyed mà Hoài Dữ mua?”
Lê Tương thực thích chó, lúc trước phơi nắng, bà còn thường xuyên ngồi trên ghế xích đu trong sân, nhìn con gái chơi cùng với con chó lớn này.
Bà mới đầu cũng lo lắng con gái còn nhỏ như vậy ở gần con chó lớn này có nguy hiểm hay không, sau vài lần quan sát, mới xác định tính tình con chó rất ngoan hiền, thậm chí còn rất thông minh, Miên Miên còn thường xuyên nói chuyện với nó, nó đều sẽ đáp lại, rất giống con người.
Thật không nghĩ tới……..Thần tiên lại sống trong chuồng chó nhà bọn họ.
Lê Tương áy náy: “Thật xin lỗi, sao lại có thể để Tư Mệnh ở tại……”
Tần Mục Dã tức giận đến đau mũi: “Này, các người rốt cuộc có nghe tôi nói chuyện hay không? Có thể chú ý một chút, ở đây có người này!”
Tần Mục Dã nhấn mạnh sự tồn tại của mình rất nóng nảy.
Tư Mệnh ho nhẹ một tiếng, thản nhiên giải thích: “Bởi vì lúc trước bị đột nhiên hạ phàm, tôi cũng chưa nghĩ ra về sau sẽ ra sao, vừa rồi cùng với dã vương phục quốc bàn bạc một chút, kết luận được là giả trang chó không có tiền đồ, tuy rằng sinh hoạt có không ít tiện ích, nhưng bất lợi để phát triển, nếu tạm thời không thể quay lại Tiên giới, chi bằng làm một người thường, còn có thể tìm một lớp học một chút.
Tần Mục Dã mặt viết đầy dấu chấm hỏi: “Cậu tốt xấu gì cũng là một cái thần tiên, vất vả tỉnh ngộ, không muốn cải trang chó, lại đi theo đuổi một người làm công sao?”
Miên Miên bất đắc dĩ nhìn anh hai khờ khạo nhà mình: “Anh hai, chú Tư Mệnh không phải cố ý giả dạng chó đâu, nguyên thân chú ấy lớn lên như vậy, chú ấy là một con bạch hồ thuần chủng, ở Tiên giới cũng là chủng tộc cao quý đấy.”
Lê Tương kinh ngạc, thì ra là một con hồ tiên.
Khó trách lại xinh đẹp như thế.
Vài người trong phòng khách mồm năm miệng người trò chuyện, Tần Sùng Lễ lúc này cũng trở lại.
Tần Tiêu Nhiên đem chuyện vừa nói với Lê Tương thuật lại một lần với Tần Sùng Lễ.
Tần Tiêu Nhiên trong lòng có chút thấp thỏm.
Mẹ tính cách lương thiện dịu dàng, là người mềm lòng, dễ dàng thuyết phục.
Nhưng cha thì……. Là một thẳng nam sắt thép, không biết ông ấy có phê bình gì không.
Tần Mục Dã cũng nghĩ như lão tam, không hề uyển chuyển muốn mượn sức Tần Sùng Lễ làm đồng minh cho mình.
“Cha, con không phải không nghĩ giúp người làm niềm vui, nhưng con cảm thấy một nam nhân ở lại nhà chúng ta, Miên Miên tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng là con gái…….”
Tần Sùng Lễ ghét bỏ tránh cánh tay anh, ánh mắt thâm trầm nhìn Tư Mệnh hồi lâu.
Một lúc sau mới trầm giọng nói: “Có cái gì không thích hợp chứ? Nếu là bạn của khuê nữ ta, tự nhiên cũng là bạn của Tần gia chúng ta, sau này mời yên tâm ở lại, có yêu cầu gì thì cứ nói, hộ khẩu sẽ đăng kí ở nhà chúng ta, thân phận ta cũng sẽ tìm người xử lý, với bên ngoài……cứ nói là họ hàng xa.”
Tần Mục Dã: ?????
Ngay cả quân tiếp viện cuối cùng cũng quay lưng lại sao!
Cả nhà chỉ có một mình anh phản đối nam nhân yêu khí này ở lại?!
Mẹ kiếp!
Tần Tiêu Nhiên thấy cha tiếp nhận, liền đem chuyện hôm nay gặp Lê Huyên nói ra, còn không quên khuếch đại công lao của Tư Mệnh.
Rốt cuộc lúc ấy anh lao ra đánh ngã nữ nhân kia, tạo nên uy hiếp rất lớn, để cậu và Miên Miên kiên cường hơn rất nhiều.
Tần Sùng Lễ nghe thấy Lê Huyên liền trầm mặt lại.
Tần Tiêu Nhiên đem USB mà tiểu thần đồng Lục gia đưa cậu giao ra: “Đây là em trai Lục gia Lục Thanh Hành đưa cho con, nói là một ít chứng cứ, có lẽ cha sẽ cần tới.”
Tần Sùng Lễ hơi gật đầu, cất đi để dùng máy tính xem xét.
Bởi vì đề cập đến người phụ nữ kia, không khí phòng khách không khỏi thấp xuống.
Tần Sùng Lễ ôm Miên Miên, nắm lấy tay bé, đặt ở bên môi hôn, trong mắt tràn đầy thương tiếc, thấp giọng hỏi: “Miên Miên có sợ hãi không? Là cha không tốt, cha đã thu thập chứng cứ, nhất định sẽ cho con một lời giải thích, sẽ không để con gái của cha phải chịu ủy khuất.”
Miên Miên lắc đầu: “Miên Miên không sao, nhưng mà mẹ đau lòng…….”
Bé ngồi trên đùi Tần Sùng Lễ, tay ôm lấy cổ Lê Tương.
Trái tim Lê Tương co quắp vì đau, run rẩy ôm lấy con gái vào ngực: “Là mẹ sai, nếu không phải tại mẹ, bảo bảo sao lại chịu tội như vậy…….”
Miên Miên được mẹ ôm vào ngực, bé vươn tay nhỏ ra, học người lớn, nhẹ nhàng vỗ ót Lê Tương, ngọt ngào an ủi bà: “Mẹ đừng buồn, Miên Miên cái gì cũng không nhớ, chỉ cần mẹ khỏe mạnh là Miên Miên rất vui vẻ.”
Bánh bao nhỏ từ bên ngoài trở về cởi áo bông ra, chỉ mặc áo len hồng nhạt.
Cơ thể bé ấm áp, âm thanh cũng ấm áp.
Được Lê Tương ôm vào ngực, như là một lò sưởi nhỏ.
Lê Tương bị em gái căm hận và làm tổn thương, được xoa dịu bởi giọng nói ngọt ngào như sữa của bánh bao.
Lê Tương rất khó tin tưởng, không có cách nào tiếp nhận em gái mình lại độc ác đáng sợ như vậy.
Nhưng hiện tại cảm xúc đó đã nhàn nhạt.
Bà nhắc nhở bản thân là hạnh phúc, con gái bà ấm áp ngọt ngào, giống như mặt trời nhỏ, chiếu vào trái tim bà, sưởi ấm cả gia đình.
……..
Tần Sùng Lễ hành động dứt khoát, đáp ứng nhập hộ cho Tư Mệnh, lập tức yêu cầu trợ lý thực hiện.
Nhưng ở lúc xác nhận thân phận, Tần Sùng Lễ hỏi ra vấn đề mấu chốt:
“Tư Mệnh tiên sinh, ngài tên là gì?”
Tư Mệnh sửng sốt.
Bánh bao nhỏ cũng ngây ngốc nhìn anh, kinh ngạc hỏi: “Đúng rồi, chú Tư Mệnh tên là gì, con cũng không biết.”
“……….”Tư Mệnh cũng ngẩn ra một lúc.
Anh cũng không phải không có tên, chỉ là từ lúc làm Tư Mệnh, đã 6000 năm nay, thần tiên đều gọi theo chức danh, chính anh cũng cơ hồ quên mất tên gốc của mình.
Nếu hiện tại dùng nó, ở thế giới hiện đại nhất định có vẻ kì quái, hơn nữa chính anh cũng không quen.
Tần Sùng Lễ thấy anh khó xử, liền đề nghị nói: “Không bằng sử dụng từ đồng âm thì sao, dùng là Tư Minh, Minh, lấy ngụ ý là nước sông, thì sao?”
Đứa nhỏ cũng nói: “Rất êm tai nha.”
Tần Tiêu Nhiên cũng nói: “Không tồi.”
Lê Tương: “Lưu loát dễ đọc, nước ngụ ý là khiêm tốn, cởi mở, rất phù hợp với hình tượng ngài.”
Tư Mệnh ý thức được Lê Tương nữ sĩ khen dung mạo anh xuất sắc, mãn nguyện: “Đúng là rất dễ nghe, vậy gọi là Tư Minh đi, không châm chọc.”
Tư duy Tần Sùng Lễ rất lý tính: “Tuổi thì điền 18 đi, tuy rằng ngài nhìn mới mười sáu mười bảy, nhưng thân phận trưởng thành tìm việc để sinh hoạt hằng ngày tiện hơn nhiều.”
Tư Mệnh nghe lời: “Được, 18 tuổi khá tốt.”
Tần Mục Dã rốt cuộc tìm được cơ hội đắc ý: “Từ nay về sau thẻ căn cước của cậu là mười tám! Hahaha so với tôi nhỏ hơn, lại ở trong hộ khẩu nhà tôi, bốn bỏ lên năm chính là em trai tôi, về sau phải gọi tôi là ca ca!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...