Trời ban em gái ba tuổi rưỡi

Cơ thể ấm áp của em gái ôm chặt lấy cậu, khiến cho thân thể lạnh ngắt của Tần Tiêu Nhiên từng chút một mềm nhũn ra.
Tư Mệnh hạ giọng nhắc nhở: “Không đáng hy sinh bản thân mình vì một kẻ độc ác sau khi chết nhất định phải xuống địa ngục, em gái cậu còn chưa đến 4 tuổi, cậu không muốn ở cùng bé lớn lên sao?”
Miên Miên có chút kích động, trên đầu còn mang mũ dày, cũng không có tâm tư nghe chú Tư Mệnh nói.
Bé vẫn hung dữ lặp lại lời nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, đại khái là vì sợ Tần Tiêu Nhiên thực sự xúc động.
“Tiêu Nhiên ca ca không được, nghe lời, anh nghe Miên Miên nói, nếu không Miên Miên sẽ tức giận!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Tiêu Nhiên chậm rãi cúi đầu, hai mắt đỏ bừng.
Cậu nhìn gương mặt tròn búng ra sữa của em gái mình.
Cổ lệ khí trong lòng, sự tàn nhẫn đột ngột đó dần dần tiêu tan.
Phải, bé còn chưa được 4 tuổi.
Cậu vẫn chưa thấy bé lớn lên.
Trong những giấc mơ về tương lai, củ cải nhỏ thấp tè này, tương lai sẽ trở thành thiếu nữ yểu điệu.
Dáng người bé cao gầy, trắng trẻo, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, sẽ có rất nhiều nam sinh thích bé, thậm chí là mê mệt bé.
Đối với Tần Tiêu Nhiên năm nay mới mười bốn tuổi mà nói, chị gái xinh đẹp trong mơ kia, lại là em gái trưởng thành.
Đây là một cảm giác rất vi diệu.
Cậu về sau……..sẽ có một cô em gái xinh đẹp như vậy.
Cậu thật sự, rất muốn nhìn bé lớn lên.
Cậu rất tò mò từng ngày từng tháng từng năm bé chậm rãi trở thành cô nương như thế nào.
Tần Tiêu Nhiên hít sâu một hơi.
Cậu dùng rất nhiều sức lực rốt cuộc mới đè ép được khí phách thiếu niên.
Cậu cúi người một lần nữa ôm em gái lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, sức lực của cậu đã tăng lên rất nhiều, đã có thể nhẹ nhàng bế bánh bao nhỏ đang căng phồng lên như chim cánh cụt.
Cậu ôm chặt bánh bao nói nhỏ: “Anh biết, anh nghe lời Miên Miên.”
Miên Miên lúc này mới gật đầu hài lòng.
Người phụ nữ ngã trên nền tuyết kia cười châm chọc: “Thật là tình anh em cảm động đất trời nha, nực cười, cả nhà chúng mày toàn là lũ đạo đức giả, thật khiến tao ghê tởm.”
*****
Biệt thự Lục gia.
Lục tiểu thiếu gia đang ngồi trước piano chăm chỉ đánh đàn.
Ở nhà, cậu cũng mặc áo sơ mi chỉnh tề, áo vest màu xám nhạt, dáng người nhẹ nhàng, tinh tế, giáo viên ngồi phía sau cậu lặng lẽ lau mồ hôi trên trán.
Tiểu thiếu gia Lục gia này thật không dễ ở chung.
Vị thần đồng này tuy nói tính tình cao lãnh, nhưng rất lễ phép, hơn nữa là người vô cùng hiền lành mà không có đứa trẻ nào ở lứa tuổi này có được.
Nhưng giáo viên piano đếm số lần đi học, áp lực của cô càng lớn……càng ngày càng cảm thấy mình sắp bị cho nghỉ việc.
Thật sự đánh kinh ngạc.
Lục Thanh Hành trước đây từng học qua violon, còn có một ít nhạc cụ khác, nhưng không chuyên sâu, chỉ là tùy tiện học, tìm hiểu ngẫu nhiên.
Đối với piano, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc trong kì nghỉ đông này.

Tổng cộng mới có bốn buổi, thế nhưng đã đạt đến trình độ nước chảy mây trôi.
Lục phu nhân chi một số tiền lớn để mời chuyên gia trong nghề, hồi trẻ cũng từng đạt giải, sau đó lại tập trung giảng dạy, thường dạy cho trẻ em nhà giàu có.
Thiên phú dị bẩm không phải là cô chưa từng thấy qua, nhưng…...... tiến bộ nhanh chóng như vậy, đúng là cô chưa từng thấy.
Chỉ sợ không đến ba bốn buổi nữa, cô không thể dạy nổi, sẽ phải trực tiếp kiến nghị bọn họ mời cao minh hơn.
Giáo viên lau mồ hôi liên tục, suýt chút nữa đã quỳ gối trước ống quần tiểu thần đồng.
Lục tiểu thiếu gia đứng dậy đi rót nước, nói chuyện với bảo mẫu vài câu, đột nhiên thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy tới gọi điện thoại.
Sau đó bình tĩnh trở lại nói với cô: “Cô giáo, hôm nay tan học sớm đi, em tạm thời có việc.”
Giáo viên đối với việc tan làm sớm quả là thụ sủng nhược kinh.
Nhưng cô vẫn ngoài ý muốn.
Bởi vì vị tiểu thần đồng này có lịch học nghiêm ngặt, lịch trình được đặt trên bàn học của cậu ấy, hiển thị rõ.
Lúc trước nói chuyện với mẹ cậu, mẹ cậu cũng nói qua, Thanh Hành vô cùng chú trọng nguyên tắc, hy vọng giáo viên lưu ý điểm này, bất cứ là thời gian học hay là nghỉ ngơi và tan học, tốt nhất là đúng giờ, nhớ không lầm thì cả thời gian đi vệ sinh cũng…….đúng giờ nữa.
Đột nhiên gọi một cuộc điện thoại nói là có việc tạm thời nên nghỉ sớm, đúng là khiến cô bị sốc.
Bản chất của con người đều là hóng chuyện.
Giáo viên piano cũng không ngoại lệ.
Bởi vì khi Lục Thanh Hành học, nhìn thấy thiên phú và thành tích của cậu vượt xa người thường, sẽ cho cô một cảm giác “Đúng là như vậy”, “Sao có thể như vậy”.
Cho nên cô rất tò mò về sự kiện bất ngờ nào có thể khiến cho Lục Thanh Hành thay đổi sắp xếp của mình.
Cô giáo yếu ớt hỏi: “Thanh Hành, em…….là có sắp xếp khác sao? Là vội vàng làm nghiên cứu khoa học à? Cô có thể nhìn được không, cô rất tò mò……”
Lục phu nhân từng nói, đứa nhỏ này nhàn rỗi không có chuyện gì làm ngoài đọc sách kỳ quái, còn thích làm nghiên cứu khoa học trong phòng thí nghiệm của mình.
Thực nghiệm vật lý, nghiên cứu hóa học gì đó……Tóm lại là đồ vật mà cả nhà không ai xem hiểu.
Biết tính tình Lục Thanh Hành ôn hòa.
Cô giáo cũng mạnh dạn bày tỏ mong muốn xem cậu.
Không nghĩ tới Lục Thanh Hành nhàn nhạt giải thích: “Không phải có sắp xếp khác, chỉ là có bạn muốn tới tìm em chơi, em tức khắc không có tâm trạng chơi đàn, không thể tập trung được, xin lỗi cô giáo.”
Cô giáo sợ ngây người.
Thế mà là vì chơi?!
Tâm nguyện hóng chuyện của cô giáo càng mãnh liệt.
Cô thật sự muốn nhìn xem bạn nhỏ có thể ảnh hưởng đến tiểu thần đồng đến tột cùng là vị thần tiên nào, chắc sẽ không phải cũng là một thần đồng khác chứ.
Lục Thanh Hành nhìn cô giáo háo hức, hoài nghi hỏi : « Cô giáo làm sao vậy ? »
Cô giáo : « ……Không có gì, chỉ là đột nhiên đói bụng, có thể ở lại nhà con ăn một bữa cơm không ? »
Lục Thanh Hành hơi sững sờ, tuy rằng ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu : « Đương nhiên có thể, ngài cứ tự nhiên »
Vị giáo viên trung niên đứng đắn nội tâm oh yeah một tiếng.
Thật tốt quá, sắp đến thời gian ăn trưa, chắc chắn có thể nhìn thấy bạn của tiểu thần đồng rồi.
………..
Giáo viên kích động tâm tình chờ hóng chuyện.
Giữa trưa ăn salad và bít tết.
Đã ăn đến miếng thứ hai rồi……….
Bạn nhỏ kia thế mà vẫn chưa xuất hiện !

Cô giáo cũng sốt ruột.
Không phải nói Lục Thanh Hành coi trọng nhất là nguyên tắc sao, chẳng lẽ cậu không nóng lòng à ?
Lục Thanh Hành đúng là lo lắng.
Cậu tính thời gian, từ lúc Tần quản gia Vinh lão gọi điện thoại tới nói Miên Miên muốn lại đây chơi đã qua một giờ.
Ngay cả khi Miên Miên trì hoãn ở nhà một chút, đi bộ lại đây nhiều nhất cũng chỉ mười lăm phút.
Không có khả năng lâu như vậy.
Cậu bé luôn bình tĩnh không thể ngồi yên được nữa.
Cậu đứng dậy mặc thêm áo khoác, bước nhanh ra ngoài, chuẩn bị ra ngoài tiếp Miên Miên.
Cậu bé đi không nhanh không chậm, cậu tính chắc chắn Miên Miên đã ra cửa, chắc là có thể gặp được nhóc con mềm mại kia trên đường.
Rất nhanh, Lục Thanh Hành đã thấy được đám Miên Miên đứng ở một góc tiểu khu.
Còn có…….người phụ nữ gần như điên cuồng kia.
Lục Thanh Hành đứng không xa, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, hơn nữa còn dùng điện thoại quay lại trò điên cuồng của người phụ nữ này.
Cậu ngẩng đầu quan sát bốn phía.
Thoạt nhìn là không có camera, nhưng cha cậu đã nhắc qua, tính an toàn của tiểu khu rất cao, không có góc chết, có lẽ là camera dùng loại thiết bị ẩn đặc biệt.
Trước lúc Lục Thanh Hành đi lên, Lê Huyên đang trào phúng bọn họ.
Đột nhiên xuất hiện cậu bé, Lê Huyên đột nhiên cuộn mình lại, vặn vẹo trên tuyết, lùi lại không ít.
Cậu bé này……..trông chỉ mới mười tuổi.
Tuy rằng dung mạo không tầm thường, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa Lê Huyên còn chưa từng gặp qua cậu.
Nhưng mà nội tâm bà lại vô cùng hoảng loạn, như thể đang bị một sinh linh cường đại soi mói.
Cảm giác sợ hãi này thế mà…….không kém gì lúc Đại Bạch Cẩu trước mắt bà biến thành người !
Lê Huyên không có tự tin, liều mạng trốn tránh, nơm nớp lo sợ nói : « Chúng mày đừng tưởng rằng có nhiều người thì muốn làm gì thì làm…….Tần Miên Miên, mày là quái vật, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị bắt về phòng thí nghiệm giải phẫu để nghiên cứu ! Nhân loại sẽ không cho phép loại quái vật như mày tồn tại ! »
Miên Miên cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cái đầu nhỏ bé ló ra từ lòng ngực Tần Tiêu Nhiên, bé nghiêng đầu, kinh ngạc kêu lên : « Thanh Hành ca ca ! »
Lục Thanh Hành bình tĩnh đi đến bên cạnh bé, duỗi tay xoa đầu mang mũ.
Tần Tiêu Nhiên nhìn cậu bé mang khí chất cao quý này, cũng không biết tại sao, trong lòng dường như lại tự tin hơn chút.
Chẳng lẽ là…….người đông thế mạnh ?
Mặc dù cậu bé này so với cậu còn bé hơn vài tuổi, nhưng bọn họ tính thêm em gái, tổng cộng có 3 người rưỡi. Cho nên cậu tự tin hơn ?
Tần Tiêu Nhiên không hiểu rõ quan hệ ở đây.
Ngược lại, Tư Mệnh cao nhất ở đây, thiếu niên 1m8, thấy Lục Thanh Hành, tự giác tránh ra một lối để cậu đi, cho dù không mở miệng, nhưng thần thái cũng rất tôn kính.
Lục Thanh Hành không nhanh không chậm tiến lên, Lê Huyên sợ đến mức hét chói tai, sốt ruột muốn gắng gượng dậy, bà ta dùng cả tay và chân, nhưng bởi vì tuyết đọng, đôi ủng bà ta đi không có khả năng chống trơn trượt, lại bị ngã hai ba lần xuống hố tuyết, chật vật không chịu được.
Chỉ thấy cậu bé trên tay cầm điện thoại, tùy ý lắc lắc trước mặt bà, ngữ khí kiên định, nhàn nhạt mở miệng : « Nếu bây giờ bộ dáng của bà xuất hiện ở hot search Weibo, sàn giao dịch ngày mai mở cửa, cổ phiếu tập đoàn Chu thị giảm rất khó coi. »
Rõ ràng cậu bé mới mười tuổi lại có vẻ trưởng thành nhất ở đây.
Cậu không có cãi cọ với bà ta, nhưng cũng không nói nửa lời vô nghĩa, uy hiếp không hề khoa trương.
Lê Huyên càng hoảng loạn hơn.
Bà căn bản vô cùng tự tin bất kể bà nói gì làm gì, cũng không bị quay được hay chụp lén, bà không sợ.

Bởi vì Tần Sùng Lễ không có cách nào báo cảnh sát.
Trừ phi Tần gia bọn họ, không sợ con gái phấn điêu ngọc trác bị người đời coi là dị loại.
Nhưng bà đã quên suy nghĩ hình tượng của mình.
Bà là phu nhân của Chu Gia Minh, là phu nhân tổng tài tập đoàn bất động sản Chu thị.
Nếu trò hề hiện tại của bà bị phát tán, Chu thị nhất định bị ảnh hưởng.
Trong khoảng thời gia này, bởi vì Tần Sùng Lễ gián đoạn hợp tác với Chu thị, rất nhiều hạng mục quan trọng bị thất bại, nhân viên cấp cao hỗn loạn, chồng bà Chu Gia Minh đã sớm sứt đầu mẻ trán.
Vợ chồng hai người đã cãi nhau rất nhiều lần vì việc này.
Chu Gia Minh thậm chí còn cầu xin bà đừng tiếp xúc với người Tần gia.
Mặc kệ Tần Miên Miên xảy ra chuyện gì, cũng đừng dây dưa nữa.
Nhưng bà không buông xuống được.
Bà vất vả sau nửa năm, thật sự không thể chịu được Tần gia từng ngày khôi phục, bởi vì đứa con gái khởi tử hồi sinh, lại trở về hạnh phúc như cũ.
Nhưng Lê Huyên vẫn muốn giữ lấy gia đình, không muốn từ bỏ Chu thị.
Sau khi Hạng Thiếu Khiêm chết, bà lựa chọn gả cho tiểu nãi cẩu hết lòng vì bà Chu Gia Minh, chính là muốn kinh doanh thật tốt, để Chu thị trở thành chỗ dựa kiên cố cho mình, bà không muốn một mình khổ sở sống quãng đời còn lại.
Lê Huyên hốt hoảng sửa lại đầu tóc chính mình, nghiến răng nghiến lợi nói : « Mày đừng tưởng mày là trẻ con thì có thể làm bậy, nếu mày dám gửi bừa bãi, đây chính là vi phạm quyền chân dung và danh dự, tao sẽ không bỏ qua cho mày ! »
Lê Huyên chỉ là miệng cọp gan thỏ thôi, bà ta sợ tới mức sắp đái ra quần, chật vật bò ra khỏi hố tuyết, bất chấp tuyết đọng lảo đảo chạy trối chết.
Bà ta chạy về bãi đỗ xe ngoài tiểu khu tìm xe mình, chuẩn bị lái xe về nhà.
……..
Lục Thanh Hành cười với Miên Miên, ôn nhu chạm vào khuôn mặt hơi lạnh của bé, nói với Tần Tiêu Nhiên : « Anh mang Miên Miên về nhà tôi trước đi, tôi đi xử lý một chút việc, lập tức trở về. »
Tần Tiêu Nhiên hơi giật mình, cậu nhìn Tư Mệnh cứ thế đi theo tiểu thần đồng rời khỏi…….
Cậu gãi đầu, biểu tình khó hiểu.
Em gái trong ngực nghi hoặc nhìn cậu : « Tiêu Nhiên ca ca, thật lạnh nha, chúng ta không đi sao ? Đi nhà Thanh Hành ca ca mà, vài bước nữa là tới rồi ! »
Tần Tiêu Nhiên do dự một chút, ánh mắt còn dừng trên hai bóng dáng một cao một thấp kia.
Là ảo giác của cậu sao ?
Chắc là không phải, tuyệt đối không phải.
Lần trước Đại Bạch Cẩu thấy Lục Thanh Hành liền run rẩy trốn sang một bên.
Sau đó em gái và Lục Thanh Hành chơi ném tuyết, Đại Bạch Cẩu còn chạy ra ngăn cản.
Giờ phút này còn cúi đầu xưng thần đi theo sau Lục Thanh Hành.
Một con lớn như vậy………. một vị thần vĩ đại.
Thế nhưng lại coi đứa bé Lục gia là lão đại ????
Tần Tiêu Nhiên rất khó tiêu hóa sự việc trong thời gian ngắn.
Lúc em gái thúc giục, cậu ôm em gái thong thả đi về hướng Lục gia.
Trên đường, cậu không nhịn được hỏi : « Em và Lục Thanh Hành quen biết như thế nào ? »
Miên Miên nghiêng đầu : « Anh ấy là anh hai Linh Linh, đương nhiên là lúc đi tìm Linh Linh nên quen biết rồi. »
Tần Tiêu Nhiên nói: “Anh có cảm giác cậu ấy không phải người thường……”
Bánh bao nhỏ cười khúc khích, sau khi nhìn thấy Lục Thanh Hành rõ ràng là vui hơn nhiều.
« Đúng vậy, Tiêu Nhiên ca ca cũng cảm thấy vậy sao ? Thanh Hành ca ca thật đẹp trai, so với Hoài Dữ ca ca còn đẹp hơn nhiều. »
Tần Tiêu Nhiên sửng sốt nhìn em gái đơn thuần, muốn nói lại thôi : « …..Cũng không phải gì lạ. »
Miên Miên ôm cổ cậu, đột nhiên chọc mặt cậu, nhấn mạnh : « Anh không được nghĩ đến mấy chuyện xấu đó nữa, quên hết đi ! Người xấu nhất định không được chết tử tế, chú Tư Mệnh sẽ thừa dịp Thiên Đạo không chú ý, đem bà ta viết vào Sổ thần chết ! Anh không cần lo lắng, Miên Miên sẽ bảo vệ mọi người ! »
Tần Tiêu Nhiên có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo của bánh bao nhỏ.
Dù sao cũng là thần tiên, có thể hiểu được.
Chỉ là……bây giờ mềm mại như vậy, chỉ là một bánh bao sữa đơn thuần mà thôi.

Vẫn là để anh trai bọn họ bảo vệ bé.
Nhưng mà Tần Tiêu Nhiên cũng không có đả kích bé, còn cổ vũ: “Đã biết, em bảo vệ anh, về sau em ăn nhiều xương sườn một chút, ai bắt nạt anh, em sẽ đánh.”
Miên Miên tự tin nắm chặt tay : « Không cần ăn Pep…..Xương sườn ! Không cần ăn Miên Miên cũng rất lợi hại, Miên Miên rất hung dữ ! Oooooo »
Hai bàn tay bé bẻ thành móng vuốt, học bộ dáng hung mãnh vừa rồi của Samoyed húc Lê Huyên, ooooooo hung dữ.
Tần Tiêu Nhiên: “………..”
*****
Lê Huyên thất thố mà bò lên xe, chuẩn bị khởi động lái xe về nhà.
Lại phát hiện mình bị đám quái vật kia dọa cho chân mềm nhũn, không thể dẫm được chân ga.
Bà ta bình tĩnh lại, quyết định không cần lái xe, để xe lại đây, bắt taxi về nhà.
Lê Huyên duỗi tay mở cửa xe, theo bản năng dùng sức đẩy cửa, cửa không hề mở.
Bà ta sửng sốt, lại dùng sức, nhưng cửa xe không hề động đậy.
Chẳng lẽ là…….hỏng rồi ?
Hiện tại ô tô đều được điều khiển điện tử, lỗi hệ thống sẽ xuất hiện tình huống này.
Lê Huyên vỗ cửa, lo lắng lại cáu kỉnh, xác nhận khóa xe không nhạy, bà lập tức lôi điện thoại ra chuẩn bị gọi cầu cúi.
Màn hình điện thoại sáng lên nhưng lại lập tức tối đen, ấn cũng không phản ứng.
Lê Huyên luống cuống.
Bà rõ ràng là sạc điện thoại đầy pin mới ra ngoài, căn bản là không có dùng, sao có thể hết pin ?
Cũng may trong túi còn có sạc dự phòng.
Bà ta vươn tay ra ghế sau lấy túi, lấy sạc dự phòng ra, cắm vào một lúc, cục sạc cũng không có phản ứng.
Cục sạc cũng hỏng rồi?!
Lê Huyên hít sâu một hơi, nhớ tới bên trong xe cũng có cổng sạc.
Bà cắm lên, điện thoại vẫn đen như cũ, một chút phản ứng cũng không có.
Mẹ kiếp, đúng là gặp quỷ!
Ngay tại lúc Lê Huyên cáu kỉnh, thiếu niên mà Samoyed biến thân kia, và cậu bé mười mấy tuổi, đều xuất hiện bên ngoài cửa sổ xe bà.
Bà lập tức hiểu rõ đây là chuyện do yêu quái làm!
Bà nắm chặt tay, đánh mạnh lên cửa sổ xe.
“Để tao ra ngoài! Mẹ kiếp! Để tao ra ngoài! Chúng mày muốn như thế nào? Muốn báo thù cho Tần Miên Miên mà giết tao? Tao có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho chúng mày!”
Ánh mắt Lục Thanh Hành bình thản không gợn sóng.
Tư Mệnh âm thầm lo lắng, nhỏ giọng khuyên can: “Ngài làm như vậy, sẽ tổn thương tu vi….”
Anh biết lão đại muốn giáo huấn người phụ nữ này, cũng không phải thật sự muốn bà ta chết ngạt trong xe.
Nhưng sử dụng pháp thuật, phong ấn bà ta bên trong xe, làm thiết bị điện tử không hoạt động.
Tất cả đều hao phí tu vi.
Tư Mệnh không dám làm như vậy, anh sợ Thiên Đạo sẽ giáng tội tạo sét đánh.
Tư Mệnh càng nghĩ càng lo lắng, anh không biết lão đại có bao nhiêu tu vi.
Nhưng cậu ấy đã hạ phàm, đầu thai vào người con thứ hai của Lục gia, sinh hoạt như một người thường từ lúc trẻ con.
Cậu ấy có thể trải qua mười năm, khẳng định vẫn luôn tuân theo quy tắc, chưa từng làm chuyện khác thường.
Lúc này đột nhiên dùng pháp thuật đối phó với người thường……
Tư Mệnh cũng không biết có hậu quả như thế nào.
Anh vô cùng khẩn trương, nhưng không dám kịch liệt ngăn cản.
Lục Thanh Hành vẫn bình tĩnh trước sau như một, cậu quét nhìn Tư Mệnh một cái, nhàn nhạt nói : « Không sao. »
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui