Tần Sùng Lễ xuất thần hồi lâu.
Ông không có thói quen để lộ cảm xúc của mình trên mặt.
Cho nên trong mắt người ngoài, ông giống như đang ngẩn người.
Người khác cũng không biết ông suy nghĩ gì, trong đầu trải qua hồi ức thống khổ tê tâm liệt phế như thế nào.
Bọn họ chỉ cảm thấy Tần phú hào bị con gái tranh thủ rất khôi hài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đạo diễn Thi là đạo diễn chuyên nghiệp cơ hồ là ngay lập tức nắm bắt thời cơ để lưu lượng phát sóng trực tiếp đạt tới đỉnh cao.
Ông cười lộ ra vài phần gian dối của thương gia: “Miên Miên chủ động mời ngài như vậy, Tần tiên sinh suy xét một chút đi, chỉ là một cái biểu diễn tài nghệ bình thường mà thôi, Tần tiên sinh không cần quá nặng nề, chúng ta chỉ là một chương trình tạp kỹ mà thôi.”
Ngày đầu tiên Tần phú hào đến khách mời còn sẽ khách khí, lúc này đã quen trở nên táo bạo hơn.
Hoàng ảnh đế xét theo tuổi tác và địa vị trong giới mở miệng khuyến khích: “Tần tiên sinh hãy cho mặt mũi đi, bình thường chúng tôi làm gì có cơ hội xem Tần tiên sinh nhảy điệu Waltz. Hãy để chúng tôi mở rộng tầm mắt, có gì đáng sợ nào? Tôi vì con trai nhà mình kiếm tiền nướng BBQ, cùng đều cược cái mặt già nua này nhảy trước người lạ.”
Uông Phỉ cũng nói: “Tần tiên sinh đừng ngại, đừng để Tiểu Miên Miên nhà anh thất vọng, cũng đừng để Đại Lị nhà tôi thất vọng, ngài chính là siêu nhân trong cảm nhận của Đại Lị nhà tôi nha.”
Tiểu Đại Lị vô cùng phối hợp mà dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Tần Sùng Lễ.
Lục Kha Thừa đã bị thực tế dạy hư, anh cảm thấy việc làm tổn thương nhau cũng không tồi.
Huống chi anh cũng rất tò mò chú Tần giống như trưởng tử Tần gia Tần Hoài Dữ ít khi nói cười bán nghệ ngoài phố sẽ là phong cách gì……
Lục Kha Thừa nói: “Chú Tần liền nhảy một đoạn đi, ngài nhìn Miên Miên rất mong chờ nha.”
Tần Mục Dã thấy mọi người đều khuyến khích cha anh, anh cảm thấy không thể bị thụt lùi, cũng khuyên nhủ: “Cha già, ngài nhanh lên nào, đường đường là nam tử hán đại trượng phu, sao lại khó xử, mau nhảy đi, con đã bán nghệ ngoài đường chỉ có một trăm tệ, ngài thân là cha con sao có thể đứng ngoài cuộc chứ, mau nhảy đi!”
Nếu như bình thường, Tần Sùng Lễ bị nhiều người trêu chọc như vậy, nhất định sẽ không quen.
Nhưng giờ khắc này, ông đã hoàn toàn quên mất chính mình đang ghi hình thực tế, cũng quên mất có nhiều khách mời cùng ghi hình như vậy, càng làm ngơ những người qua đường xung quanh xem.
Ngay cả đứa con ngốc nhà mình bỏ đá xuống giếng cũng coi như phông nền không hề tồn tại.
Ông buông tầm mắt xuống, trong mắt chỉ còn Tiểu Miên Miên mặc áo khoác hồng nhạt, đỉnh đầu còn mang mũ tai thỏ.
Đứa bé này…… cùng với con gái đã mất của ông, giống y như đúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông như bị ma xui quỷ khiến, bị đứa nhỏ kéo tới bãi đất trống.
Tổ chương trình cũng vừa lúc phát một đoạn nhạc trữ tình thích hợp.
Giai điệu du dương giống như một dòng suối nóng chảy trong lòng tuyết trắng.
Miên Miên lôi kéo bàn tay Tần Sùng Lễ, dựa theo ký ức trong mơ tối qua, nhảy theo.
Quần chúng ăn dưa vốn dĩ cho rằng một người cha trung niên ít khi nói cười, bị con gái ba tuổi rưỡi lôi kéo khiêu vũ, hình ảnh nhất định vô cùng hề hước, đã chuẩn bị cười ầm lên.
Nhưng mà…..
Bọn họ dần bình tĩnh lại, không những không cười mà còn xem vô cùng nghiêm túc.
Cặp cha con nắm tay nhau nghiêm túc theo nhịp, dùng vũ đạo đơn giản biểu diễn trọn vẹn điệu nhảy Waltz một cách uyển chuyển.
Hình ảnh…. Vô cùng duy mĩ.
Ngoại trừ ấm áp đẹp đẽ giữa cha con, còn có một ít tình cảm phức tạp.
Điều này khiến người khác không thể hiểu.
Chỉ có Tần Mục Dã ngày thường đầu óc chập chờn, hiếm khi bình tĩnh lại, cảm giác được điều gì đó.
Tuy rằng anh không phải người trong cuộc, không thể miêu tả cụ thể cảm xúc.
Nhưng……. Anh có thể cảm giác được, lúc cha già nhảy, đã trải qua rất nhiều cảm xúc thăng trầm.
Giống như một trái tim đang đập kịch liệt.
Từ chấn động, khó hiểu, không dám tin tưởng, dần phát triển đến…. tiếp nhận, tin tưởng, cảm động, dịu dàng.
Tần Mục Dã vẫn còn quá trẻ, mới có hai mươi tuổi.
Anh làm một người anh trai còn chưa thành thục, đương nhiên khó có thể lý giải cảm nhận của một người cha.
Nhưng ngay lúc này, anh nhìn người cha cao lớn hiên ngang đang nhảy với em gái.
Anh đột nhiên….. cũng có nguyện vọng cưới vợ sinh con trong tương lai.
Làm cha, chắc sẽ hạnh phúc lắm.
*
Khi điệu nhảy kết thúc, toàn bộ đường phố đều an tĩnh lại.
Giữa mênh mông tuyết trắng, khu vực hai cha con ở giữa vô cùng bắt mắt.
Không chỉ nhân viên công tác và khách mời có ý thức an tĩnh.
Mà người qua đường xung quanh không cùng ngôn ngữ cũng vô cùng yên lặng.
Tình thương của cha không cần dùng ngôn từ giải thích, chẳng sợ bọn họ nghe không hiểu, chỉ cần nhìn liền biết, người đàn ông trung niên tuổi không còn trẻ nhưng khí chất này nhất định là cha của bánh bao nhỏ.
Bởi vì ánh mắt của cha nhìn con gái trên thế giới đều là giống nhau.
Có một số người qua đường nhớ tới cha của mình, hốc mắt không khỏi ướt, trong tâm trí đầy ắp kỷ niệm thuộc về cha và chính họ.
Miên Miên ngẩng cao cổ, đôi tai thỏ gục xuống càng làm cho bé giống như tiểu bạch thỏ trên nền tuyết.
Ánh mắt sạch sẽ trong veo, ngơ ngác nhìn Tần Sùng Lễ, sau đó hé miệng lộ ra một hàm răng nhỏ: “Cha thối thật ngốc, cha nhảy sai vài bước rồi.”
Miên Miên với ký ức trước khi chết rất khan hiếm và mơ hồ.
Tối hôm qua cảnh trong mơ tuy rõ ràng, nhưng với năng lực của đứa trẻ ba tuổi rưỡi, cũng không có khả năng nhìn một lần là nhớ hết tất cả điệu nhảy.
Ký ức về điệu Waltz này dường như đã hòa vào trong xương máu bé, căn bản không cần phải nhớ, chỉ cần đứng đây với Tần Sùng Lễ, tự nhiên sẽ nhảy được.
Tần Sùng Lễ đúng thật là nhảy sai rất nhiều bước.
Một năm trước, là ông cong eo, mang theo con gái khiêu vũ.
Là ông kiên nhẫn từng bước dạy con gái.
Là điệu nhảy mà ông làm chủ đạo.
Mà giờ phút này, thân phận hai người họ đổi ngược lại, Miên Miên thành người chủ đạo.
Ông ấy giống như một người cha vụng về, không thể bước đi rõ ràng theo kịp tốc độ của con gái, được con gái dạy từng chút một.
Nhưng mà…. Ông một chút cũng không cảm thấy mất mặt.
Ngược lại cảm thấy, có một lại cảm giác, mất đi mà được nhận lại.
Khán giả ồ lên vỗ tay, đạo diễn cũng phá lệ trước ống kính, đích thân bày tỏ lòng biết ơn đến bạn bè ngoại quốc yêu thích Miên Miên.
Trưởng thôn Phương Kỳ đi vào, vui vẻ nói: “Chúc mừng tiểu bảo bối Miên Miên của chúng ta hôm nay trở thành quán quân kiếm tiền, thu hoạch được nhiều nhất, tiếp theo mọi người có thể lĩnh nguyên liệu nấu ăn, nhớ kỹ tiệc lớn BBQ phong phú tối nay là Miên Miên mời khách.”
Các bạn nhỉ cũng hò hét: “Miên Miên thật tuyệt!!!”
Trưởng thôn lại bổ sung: “Nhưng hôm nay màn biểu diễn cũng rất xuất sắc đạt được á quân! Mặt khác Linh Linh và anh trai biểu hiện không tồi, còn Dã ca….. cũng vì nguyên liệu nấu ăn góp phần tuy rằng sau khi đổi tỷ giá chỉ được 100 tệ, nhưng cũng đã chứng minh được thực lực của đỉnh lưu ca sĩ……”
Trưởng thôn còn chưa nói xong đã bị Tần Mục Dã cáu kỉnh ngắt lời: “Trưởng thôn ngài có đi quá xa không? Đến mức này sao? Làm thôn trưởng như thế này được sao! Để tôi nói cho mọi người biết, tôi căn bản không cần cố gắng, tôi chỉ tùy tiện đứng ở đó hát một chút, căn bản không lo vấn đề tiền nong, bởi vì tôi có em gái, không thấy em gái tôi như mèo chiêu tài sao, đứng ở đó cũng được một đống người ngốc nghếch đưa tiền cho.”
Bên đây náo nhiệt không thôi.
Tần Sùng Lễ dắt bạn nhảy đến một góc tương đối an tĩnh.
Khuôn mặt Miên Miên đỏ bừng vì lạnh, đặc biệt là hai má và chiếc mũi nhỏ.
Tần Sùng Lễ gỡ xuống bao tay, dùng bàn tay ấm áp che đi gương mặt bé.
Bàn tay bao lấy khuôn mặt bé, ấm áp sưởi ấm bé, nhỏ giọng hỏi: “Có lạnh không, thật lạnh, người lớn còn thấy lạnh huống chi là bạn nhỏ, nếu mà cảm lạnh thì phiền toái lắm.”
Miên Miên lại nắm chặt tay hớn hở: “Sẽ không đâu, thân thể Miên Miên rất tốt!”
Bé vừa dứt lời, hai con mắt đen láy ngó loạn, xác nhận không có máy quay tới, mới kéo cánh tay Tần Sùng Lễ, làm cho ông cúi người xuống, dán ở bên tai ông nói từng chữ: “Miên Miên là tiểu tiên nữ siêu lợi hại, thần tiên chúng con không thể tùy tiện sinh bệnh đâu!”
Thân thể Tần Sùng Lễ cứng ngắc.
Ông đã nghe thấy câu nói này từ vợ mình.
Cũng nghe qua cảnh trong mơ của trưởng tử Tần Hoài Dữ.
Nhưng khi đó, Tần Sùng Lễ đang đối phó với kế hoạch của vợ chồng Lê Huyên, tâm trạng mâu thuẫn đối mặt với vợ mình.
Ông biết lấy thủ đoạn và thế lực của ông, muốn báo thù cho con gái, đơn giản giống như nghiền chết một con kiến.
Nhưng vợ mình thì làm sao, bà ấy có thể chấp nhận sao?
Huống chi, ông vừa mới điều tra rõ chân tướng sự thật không lâu, bé gái giống hệt con gái ông đột nhiên xuất hiện tại nhà bọn họ.
Tần Sùng Lễ đương nhiên cho rằng đây là một phần kế hoạch của Lê Huyên.
Đây là át chủ bài cuối cùng của cô ta.
Ông không thể theo đúng kế hoạch xử trí vợ chồng Lê Huyên.
Bởi vì đứa trẻ này vẫn ở trong nhà bọn họ.
Nếu ông nói với vợ toàn bộ âm mưu, vậy đứa nhỏ này….
Đứa nhỏ vất vả mời đưa vợ từ quỷ môn quan trở về, có thể làm sao?
Ông còn bỏ ra một số tiền lớn mời đoàn nghiên cứu khoa học, đến nay vẫn chưa có câu trả lời thích đáng về công nghệ chế phục gen.
Đúng lúc cuộc sống của ông có vô số mâu thuẫn.
Đột nhiên hôm nay lại xảy ra một màn này.
Trong lòng Tần Sùng Lễ có một tia mong đợi.
Có lẽ…. là con gái ông thật sự khởi tử hồi sinh?
Theo một cách siêu nhiên, là một phương thức mà người bình thường không thể hiểu được.
Không có bất kỳ liên quan gì đến công nghệ gen.
Bé đã trọng sinh.
………….
Tần Sùng Lễ ngồi xổm xuống, tiếp tục dùng tay che lại gương mặt lạnh lẽo của con gái.
Âm thanh run rẩy, tràn đầy hy vọng, cũng tràn đầy sợ hãi thất vọng: “Điệu Waltz này….. Là ta dạy cho con sao?”
Miên Miên che miệng cười trộm, đôi mắt có chút ghét bỏ: “Cha thối nhảy càng ngày càng kém, không giống như trước kia! Nếu không luyện tập thêm, ngày kỷ niệm kết hôn lần sau, mẹ không muốn cùng cha khiêu vũ đâu!”
Sắc mặt Tần Sùng Lễ tái nhợt, hô hấp cứng lại.
Một ngày trước khi ông dạy con gái khiêu vũ, chính là ngày kỷ niệm kết hôn với Lê Tương.
Là con gái nhìn thấy ông và Lê Tương khiêu vũ mới quấn lấy muốn học.
Lúc ấy….. ba đứa con trai đều không có nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...