[ Hahaha thật xin lỗi tôi cười quá lớn, Tần đỉnh lưu thật không hổ là anh! ]
[ Tôi mới khen Dã ca kỳ hai tiến bộ rất lớn với bạn cùng phòng, giúp Phó mít ướt giành được nhà không tệ lắm, trò chơi hai người ba chân cũng thắng, xem ra là tôi khen sớm, hahaha linh hồn hề hước của Dã ca tẩy không nổi. ]
[ Phó Sâm cũng quá khôi hài rồi, anh ấy là đối thủ cạnh tranh mua lại để chỉnh Tần Mục Dã à.]
[ Trời ơi thật nguy hiểm, ca ca anh không sao chứ hahaha, tôi không cười ca ca, thật sự tôi không có ý cười nhạo anh. ]
[ Tần Mục Dã: Hôm nay tôi sẽ biểu diễn cho mọi người phóng hỏa thiêu mình. ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[ Nhân viên công tác trên hiện trường đều kinh sợ, sửng sốt vài giây, mới chạy lên giúp đỡ.
Tần Mục Dã vừa rồi mới cầm quạt Phó Sâm chỉ điểm liều mạng quạt, xác thật là có giúp ngọn lửa mỏng cháy lớn.
Trên mặt anh lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng mà không đến hai giây, bùm một tiếng------
Có tia lửa bắn lên, khiến tóc mái trên trán Tần Mục Dã bị mũ ép vào đều dựng lên, trán đều đen thui, trình độ khôi hài không khác phim truyền hình là mấy.
Phó Sâm cũng sợ hãi, ông luống cuống tay chân mà mục chén nước lạnh đến: “Mục Dã, cậu…. cậu không có việc gì chứ? Nếu không dùng nước rửa một chút?”
Tần Mục Dã không thể tưởng tượng được bộ dáng của mình giờ phút này, trong đầu chỉ có duy nhất ý niệm giả vờ bình tĩnh.
Nở một nụ cười thương mại trên gương mặt tuấn tù, cứng đờ nói: “Không sao, không phải là lửa to lên rồi sao, có vấn đề gì sao?”
Phó Sâm vô cùng áy này, lại dần toát ra sự hoảng sợ, chân tay luốn cuống vươn tay ra chỉ đám tóc dựng lên trước trán Tần Mục Dã: “Mục Dã, tóc của cậu……”
Ánh mắt lo lắng thái quá của đạo diễn Phó rơi vào trong mắt Tần Mục Dã, khiến anh sinh ra một liên tưởng không tốt lắm.
Anh cau mày, nóng nảy hỏi: “Rốt cuộc là tóc em làm sao vậy?”
Phó Sâm muốn nói lại thôi, nhân viên xung quanh đều nhịn cười, bộ dạng nếu không phải gắng hết sức khống chế nhất định sẽ cười ra tiếng.
Chị gái trợ lý không đành lòng, nhẹ giọng thúc giục anh: “Dã ca…. anh chạy nhanh đi soi gương, rửa mặt đi.”
Gương mặt tươi cười thương mại của Tần Mục Dã sắp không giữ được.
Đúng lúc này, Tần Sùng Lễ vốn dĩ ở bên ngoài chỉ đạo ba bạn nhỏ rửa rau cũng đi đến.
Nhìn thấy con trai tóc bị đốt cháy, vẻ mặt vô cùng phức tạp, môi mấp máy như là có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói gì, trực tiếp đi vòng qua anh đến bếp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khán giả bật cười --------
[ Hahaha biểu cảm của Tần phú hào quá chân thật. ]
[ Tần Sùng Lễ: Ngại quá, tôi không có con trai ngu ngơ như vậy, nhờ cậu nhường đường một chút. ]
[ Còn xem là phúc lớn, chỉ bị cháy tóc, vẫn chưa cháy đến da và mắt. ]
*
Tần Mục Dã cúi đầu lao ra khỏi bếp chạy hướng đến toilet, bạn bạn nhỏ ngồi xổm trên mặt đất rửa rau thấy anh “hoo” chạy tới, khuôn mặt đầy mê mang.
Tâm tình Tiểu Lục Linh đã tốt hơn, tò mò hỏi: “Miên Miên, anh trai em lại làm sao vậy?”
Miên Miên hoang mang lắc đầu, bé vẫn luôn chăm chú rửa rau, không biết trong bếp xảy ra chuyện gì, chỉ là hiện tại nghe thấy có rất nhiều cô chú đang cười?
Lấy hiểu biết của Miên Miên đối với Tần Mục Dã, đại khái có thể đoán được anh lại làm ra chuyện gì ngốc nghếch.
Bé nửa tò mò nửa lo lắng, đem đồ ăn đã rửa sạch đưa cho chị em tốt: “Linh Linh, em đã rửa rồi, còn dư lại một chút, chị giúp em rửa với, em đi trước xem anh hai.”
Miên Miên chân ngắn chạy theo hướng đến toilet của Tần Mục Dã.
Tần Mục Dã khóa trái cửa, Miên Miên ở bên ngoài gõ nhẹ vài cái.
Không biết ngoài cửa là ai, Tần Mục Dã phản ứng kịch liệt, tức giận gào lên: “Tránh ra, nhanh tránh hết ra, đừng mơ quay được tôi! Đồ khốn khiếp!”
Miên Miên vô tội bị mắng đành phải quay người chạy đi, bé chạy vào trong bếp, thấy Lục Kha Thừa đang cúi xuống cùng nhóm nhân viên xem lại màn hình.
Lục Kha Thừa và đạo diễn xem lại màn ảnh, Tần Mục Dã đang cười tươi nhóm lửa, giây tiếp theo đã biến thành đầu mì gói, thật sự khiến người sống cười chết mất.
Tuy Lục Kha Thừa là người hướng nội điềm tĩnh cùng đều cười đến không đứng thẳng được.
Miên Miên cũng muốn nhìn thấy nội dung, nhưng bị người lớn che hết.
Bé túm lấy góc áo phao của Lục Kha Thừa, từ phía sau anh truyền đến giọng nói: “Lục ca ca, Miên Miên muốn xem.”
Lục Kha Thừa nghe thấy âm thanh bánh bao nhỏ vội vàng quay đầu lại, trên mặt vẫn còn nụ cười, kéo Miên Miên đứng trước, cho bé nhìn máy quay lại.
Lúc này Miên Miên đã hiểu vì sao anh hai lại ở toilet cáu kỉnh như vậy…..
Lục Kha Thừa cũng đoán ra được tâm tình giờ khắc này của Tần Mục Dã.
Nếu đây là chương trình ghi hình tạp kỹ, cậu ta khẳng định là đặt dao kề cổ đạo diễn phải cắt đoạn này đi.
Nhưng cố tình nó lại là chương trình phát sóng trực tiếp………
Không chỉ không che được, còn bị khán giả canh giữ phát sóng trực tiếp ghi hình lại, khả năng lúc này đã lên hot search.
Lục Kha Thừa duỗi tay sờ bím tóc bánh bao nhỏ, hiểu ý nói: “Miên Miên đi an ủi anh trai em đi, cậu ấy quá thảm.”
Miên Miên thở dài, học người lờn, vươn tay ôm trán.
Mang theo anh hai ngờ nghệch như vậy đi du lịch….. thật đúng là khiến bé nhọc lòng.
Bánh bao nhỏ chạy lại tìm Tần Mục Dã, cửa toilet mở hé, bé thò đầu vào bên trong, bên trong đã không có ai, bé liền quay đầu về phòng tìm, quả nhiên trước gương gặp được Tần đỉnh lưu dùng kéo tự mình chỉnh sửa tóc mái.
Tần Mục Dã đứng soi gương phát huy kỹ thuật cắt tóc.
Nói thật, anh vừa mới ở toilet ủy khuất thiếu chút nữa thì khóc.
Vốn dĩ hôm nay cảm thấy mình biểu hiện rất tốt, vận khí cũng không tệ lắm, tuy rằng nói thể lực ở trong tuyết lớn của anh không đặc biệt xuất sắc, nhưng tốt xấu cũng mang theo Phó mít ướt giành được “ biệt thự cao cấp” bằng chính sức mình.
Sau đó trận hai người ba chân giành nguyên liệu nấu ăn cũng may mắn chiến thắng.
Bữa tối còn muốn trổ tài nấu nướng, lại không ngờ nháo ra trò hề lớn như vậy.
Tuy rằng quản lý Uông Xuyên thường xuyên nói anh thần kinh thô, nhưng hằng ngày đóng phim cũng không làm ra nhiều chuyện xấu như vậy. Cái chương trình này dường như có độc….
Tần Mục Dã cầm kéo cắt bớt phần tóc mái bị đốt trên trán, càng cắt càng tức giận.
Thậm chí em gái đứng bên khung cửa, thò đầu vào mà không hề biết.
Đứa nhỏ đứng ở cửa một lúc, mới quyết định đi vào an ủi anh.
Nhà Phó Trạch Ngôn tuy rằng không có nhiều đồ ăn vặt như nhà đồ ăn vặt, nhưng cũng có sản phẩm được đặt quảng cáo.
Tựa như sữa bò dâu tây đặt ở nơi dễ thấy.
Miên Miên đi tới ngăn tủ, nhón chân với tới hộp sữa, cầm trên tay lập tức chạy đến bên người Tần Mục Dã.
Bé vươn tay túm lấy góc áo Tần Mục Dã: “Anh hai, đừng quá khổ sở, anh uống sữa bò dâu tây này, ngọt lắm nha.”
Tuy rằng không ngon như pudding dâu tây, nhưng cũng là vị dâu tây, cũng không tồi.
Tần Mục Dã cúi đầu liếc một cái, biểu tình vẫn là khóc không ra nước mắt.
Anh đã tận lực chỉnh sửa, nhưng đã bị đốt, chỉ có thể đem đám tóc cháy kia cắt đi, tóc mái soái khí của anh chung quy vẫn thiếu một đám.
Em gái là người duy nhất đi vào an ủi anh…..
Tần Mục Dã tuy rằng buồn bực, nhưng nhìn thấy bé trong lòng vẫn mềm mại, ôm bé ngồi trên sofa.
Anh cắm ống mút uống một ngụm, huống chi sữa bò quảng cáo uống cũng được.
Rất ngọt.
Miên Miên ngồi trên đùi anh, đưa tay sờ trán và mũi anh, vừa mới nhìn thấy trên máy quay, lửa lớn bắn lên, nhìn rất nguy hiểm.
Bé thở dài một hơi, nói: “Anh hai rất may mắn nha, chỉ là cháy một ít tóc, mũi và mắt vẫn còn tốt, tóc rất nhanh dài ra, gương mặt đẹp chính là công cụ mưu sinh của anh hai nha.”
Tần Mục Dã đầy phiền muộn, uống từng ngụm sữa.
Anh không nghĩ củi ẩm ướt kia lăn lộn nửa ngày mới cháy lên ngọn lửa nhỏ, không biết làm sao tự nhiên cháy lớn như vậy, thiếu chút nữa là đốt trụi mái tóc anh.
Nhưng mà đứa nhỏ an ủi có lý.
Tâm trạng anh tốt hơn chút, nhéo khuôn mặt bé: “Nhưng mà có rất nhiều người thấy được, còn có rất nhiều người xem trên mạng, thật xấu hổ….. mọi người đều có cảm thấy anh trai em là một cái bình hoa, nhóm lửa đơn giản như vậy cũng làm không tốt!”
Bánh bao nhỏ cười tủm tỉm: “Sẽ không đâu, Lục ca ca và chú Phó Sâm cũng không phải không biết nhóm lửa đấy sao, cái bếp này quá cổ, không thể trách anh hai ngốc được. Lại nói tiếp, anh hai lớn lên đẹp trai như vậy, làm bình hoa thì sao, bình hoa cũng không phải ai cũng có thể làm được! Mặc kệ những người cười nhạo anh, đừng quên còn có rất nhiều fans thích anh nha.”
Tần Mục Dã được bánh bao nhỏ ngọt ngào an ủi thoải mái, anh mềm nhũn ra, tức khắc không còn cảm thấy ủy khuất, ôm thân hình Miên Miên thân mật cọ cọ “Ô ô, em gái anh thật ngọt ngào, thật ngoan, anh trai yêu em!”
Anh ôm em gái chơi chốc lát, sau đó uống hết hộp sữa bò dâu tây em gái đưa cho, thuận tay ném vỏ hộp đi.
Miên Miên thấy anh phấn chấn lên nhiều, vỗ vai anh cổ vũ: “Anh hai tâm tình tốt nhanh đến phòng bếp hỗ trợ đi, cha thối bọn họ đều đang đợi anh đấy.”
Tần Mục Dã được bé ủng hộ sĩ khí tăng gấp bội, đứng trước gương, cong lưng soi, còn duỗi tay gẩy tóc mái hỗn độn, tràn đầy tự tin: “Này, đốt tóc thì làm sao, chỉ là tóc mái như chó gặm cũng soái khí bức người thôi? Em gái tôi nói không sai, chỉ là sai lầm thôi, có cái gì buồn cười!”
Bánh bao nhỏ ở phía sau anh liên tục gật đầu như đúng rồi: “Aizzz, ông trời ban cho anh hai gương mặt đẹp như vậy, cũng muốn tịch thu một số để trao đổi, khuôn mặt của anh hai nhất định là dùng chỉ số IQ để đổi lấy, quả nhiên ông trời vẫn công bằng.”
Tần Mục Dã còn đang ở trong cảm xúc em gái an ủi, cũng chưa phản ứng lại, vẫn luôn đứng trước gương tự mình khen ngợi.
Chờ anh khôi phục vẻ mặt tự tin đi ra ngoài, đầu óc mới động não, bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm em gái cười gian.
Tần Mục Dã đen mặt, sóng gió sắp ập đến: “Tần Miên Miên, tiểu tử này quay đầu lại hại anh sao?”
Đứa nhỏ che miệng, nhịn cười, co chân ngắn liều mạng chạy.
Tần Mục Dã đuổi theo bé: “Đứng lại, Tần Miên Miên em đứng lại đó cho anh, nói rõ ràng cho anh, cái gì gọi là dùng chỉ số IQ đổi lấy khuôn mặt? Ai dạy em nói những lời tai hại này?!!!”
Khán giả xem phát sóng trực tiếp ăn dưa vui vẻ ---------
[ Khakhakha tài ăn nói của Tiểu Miên Miên thật tốt! ]
[ Tiểu khả ái Miên Miên: Đây, anh hai đẹp trai của em, lấy chỉ số IQ đổi. ]
[ Hahaha! Tần đỉnh lưu, em gái anh còn trẻ! ]
[ Miên Miên bảo bối, cả tòa măng non đều bị em cướp lấy! ]
………
Trải qua một tràng cười nhộn.
Chung quy bữa tối phong phú vẫn là do Tần Sùng Lễ làm chính.
Một số món bày đầy bàn.
Ba bạn nhỏ đã sớm đói bụng, hai mắt đều phát sáng.
Tần Sùng Lễ biết bọn nhỏ đều đói bụng, nói với phó đầu bếp Lục Kha Thừa tay chân nhanh nhẹn: “Dọn cơm trước đi, để cho bọn trẻ ăn trước.”
Lục Kha Thừa dọn cơm ra, các bạn nhỏ cầm thìa ăn từng miếng ngon lành.
Phó Sâm không nhịn được nói: “Các bạn nhỏ ăn từ từ nha, đừng ăn quá no, vẫn còn vài món chính! Tần tiên sinh thật sự quá lợi hại, dùng phòng bếp đơn sơ như vậy cũng có thể làm ra nhiều món chính.”
Tiểu Lục Linh luôn muốn ăn ngon mắt sáng lấp lánh: “Oa, ăn thật ngon, anh trai em muốn ăn cái này!”
Tiểu Lục Linh chỉ cá quế chiên xù, ánh vàng rực rỡ khiến lòng người say đắm.
Còn có lòng đỏ ướp cánh gà, tôm đuôi phượng bóc vỏ, thịt lợn chiên, đều là ăn với cơm, lại thích hợp với các bạn nhỏ.
Lục Kha Thừa nhìn Tần Mục Dã liên tục lắc đầu: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự không thể tin được trù nghệ của cha A Dã lại cao như vậy!”
Tần Mục Dã xoa xoa hai mắt mình, nhìn vài món chính trên bàn, hoài nghi mắt mình có phải bị lửa làm cho hoa mắt rồi không!
“ Cha….. đây, đây là người làm? Không phải cha bỏ tiền để tổ chương trình làm chứ?”
Tần Sùng Lễ bị bọn họ thổi phồng lên có chút xấu hổ, ông ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Đã lâu không có làm, đây đều là thời điểm năm đó theo đuổi vợ, tôi đặc biệt tìm sư phụ thỉnh giáo.”
Phó Sâm bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”
Khán giả ----------
[ Vốn tưởng rằng Tần Sùng Lễ là cái đồng thau, tới để lót đế cho Tần Mục Dã, kết quả người ta là vương giả nha. ]
[ Tuyệt, tuyệt, Tần phú hào tuổi trẻ vì theo đuổi vợ mà học nấu ăn? Tay nghề còn tốt như vậy! ]
[ Thật hâm mộ Lê ảnh hậu, đây là tình yêu thần tiên gì vậy! ]
[ Những người trong tối ngoài sáng trào phúng Lê ảnh hậu vì tài sản mới gả vào hào môn bị vả mặt chưa, rõ ràng là gả cho tình yêu. ]
[ Cho nên Tần Mục Dã là được di truyền từ ai? Tần phú hào có muốn suy xét kiểm tra ADN không ( đầu chó cứu mạng). ]
[ Hahaha kỳ này Dã ca có thể, đã có đạo diễn Phó Sâm lót đế cho anh ấy! ]
………
Phó mít ướt đã quá đói bụng, đã hoàng toàn quên bữa cơm này là do cho cha của tiểu ma vương và đại ma vương, ma vương khổng lồ làm.
Dù sao cha của bé cũng không biết gì cả….. chỉ biết ăn cơm.
Phó mít ướt từ bỏ giãy giụa, cúi đầu cố gắng ăn cơm.
Tiểu Lục Linh càng không cần phải nói, bé vốn dĩ ăn rất tốt, hôm nay lại bị kích thích, đã sớm muốn ăn để bổ sung thể lực, bé thích nhất là lòng đỏ ướp cánh gà, liên tiếp gặm vài cái, còn giục Lục Kha Thừa học chú Tần làm.
Miên Miên cũng đói bụng, ăn rất ngon, nhưng bàn ăn này hơi cao, tuy rằng người lớn đã đem ghế cao nhất cho bé ngồi, nhưng đặt cánh tay lên mặt bàn vẫn mất sức.
Tần Sùng Lễ làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mới đầu không quen, yên lặng nhìn bé nửa ngày, do dự không thôi.
Sau đó thấy Miên Miên tự mình cầm đũa kẹp cá quế chiên xù, bộ dáng cố gắng của bé khiến ông nhìn không nổi.
Tần Sùng Lễ không nói một lời bế bé lên, để bé ngồi trên đùi mình, cùng đũa gắp cho bé miếng thịt cá lớn, để vào bát bé.
“Ăn đi.”
Miên Miên vẫn luôn nỗ lực ăn cơm, tốc độ ăn của bé chậm hơn người khác, lại là thấp nhất, cánh tay cũng ngắn, đương nhiên vất vả hơn chút, bụng lại đói, bé ăn đến sốt ruột.
Thời điểm tập trung đột nhiên bị cha thối ôm vào lòng, bé sửng sốt vài giây, mới hồi phục tinh thần lại.
Bé quay đầu lại nhìn ông, mắt to liên tục chớp chớp, khó hiểu nhìn Tần Sùng Lễ.
Làm trò nhiều trước màn ảnh như vậy, ông chỉ có thể giả vờ không có việc gì, nhẹ nhàng nói: “Ăn nhanh đi, chốc nữa là nguội.”
Miên Miên gắp thịt cá ăn luôn.
Tần Mục Dã hôm nay bị cháy tóc mái vô cùng ủy khuất, lại bị em gái đả kích một câu, còn có chút giận dỗi.
Nhìn thấy Tần Sùng Lễ gắp cho em gái thịt cá, anh không suy nghĩ đã mở miệng: “Này, Tần tiên sinh thật bất công nha, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ biết gặp thịt cá cho mẹ con ăn, hiện tại mẹ không ở đây, cũng không tới phiên con, đều nói đứa thứ hai ở nhà là đáng thương nhất, quả nhiên không sai nha~.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...