[ Bạn nhỏ quá khôi hài, còn cho rằng là một chương trình ấm áp, hóa ra một chương trình cười sặc sụa. ]
[ Tần Mục Dã đây là việc người có thể làm sao ??? Người ta mới có 6 tuổi thôi! ]
[ Hahahaha quá thật, em trai tôi khi còn nhỏ bị tôi dọa như vậy, sợ tới mức phát khóc. ]
[ Tôi cũng vậy…… em gái tôi từ nhỏ đã bị tôi dọa như vậy. ]
[ Tiểu Trạch Ngôn thật dễ bị lừa, này cũng quá được nhiều. ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[ Tại sao tôi lại cảm thấy đứa nhỏ này đến gần Tần Mục Dã cũng biến thành khờ khạo? ]
[ Tiểu Phó lớn lên với gương mặt tinh xảo, linh hồn lại là một đứa nhát gan. ]
Tần Mục Dã sững sờ vài giây, nhanh chóng bị tiếng khóc thê lương của cậu bé dọa sợ.
Tay chân anh luống cuống ôm lấy Phó Trạch Ngôn, chuỗi từ lộn xộn: “A này…. Sao lại khóc rồi, anh nói giỡn, em…. Em thật sự tin nơi này có sói hoang sao?”
Phó Trạch Ngôn lúc này khóc dữ dội, nhìn ra được là bị sợ hãi quá.
Tần Mục Dã nháy mắt nhớ tới lúc em gái mới trở về, anh đem thạch trái cây mua ở siêu thị ăn sạch, khiến em gái tức giận đến phát khóc.
Trẻ con thực sự không nên trêu chọc….
Tần Mục Dã tính trẻ con, cũng không phải không đứng đắn. Miên Miên ở chúng với anh lâu rồi, đã quen với nề nếp hằng ngày của anh, không chỉ không nhượng bộ, thậm chí còn thường xuyên trái lại giận dỗi anh thiếu chút nữa khiến anh khóc.
Nhưng Phó Trạch Ngôn hiển nhiên không có loại năng lực này.
Bé chỉ cảm thấy bốn phía đều có nhóm sói hoang đang ẩn náu, bất cứ lúc nào cũng có thể đem bạn nhỏ đáng thương bất lực là bé nuốt vào bụng.
Phó mít ướt giống như một con gấu bám chặt người Tần Mục Dã, hình ảnh này khiến nhân viên công tác đều bật cười.
Tần Mục Dã cười không nổi, đứa nhỏ khóc thê thảm như vậy, những người này không những không giúp dỗ dành thì thôi, lại còn thêm dầu vào lửa!
Tần Mục Dã lại nóng nảy, tức giận nói : « Các người thật quá đáng đi, các người bao nhiêu tuổi rồi ? Lại đi cười nhạo một đứa trẻ 6 tuổi, nhanh lại đây giúp tôi dỗ!”
Chú quay phim phàn nàn: “Dã ca, nói sai rồi, không phải cậu hù dọa người ta sao?”
Chị gái trợ lý cũng nói: “Đúng vậy, rõ ràng anh không phải người mà, lại đem dọa Trạch Ngôn của chúng ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Mục Dã nhìn thấu đám người này sẽ không giúp đỡ, sẽ chỉ ở một bên xem kịch.
Anh chỉ có thể nhẫn nại trấn an đứa nhỏ, vỗ gáy Phó Trạch Ngôn: “Em đừng khóc, bình tĩnh một chút, đây chỉ là trấn nhỏ bình thường, chỉ hơi ít người mà thôi, cũng không phải núi sâu rừng già gì.”
Phó mít ướt cũng không nghe thấy người khác nói, bé chỉ là khóc mệt mỏi nên bị tụt xuống.
Chú quay phim trực tiếp quay hình ảnh bé khóc đến đỏ bừng mặt, Phó mít ướt lúc này mới khôi phục lại IQ trẻ 6 tuổi.
Bé ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt bất lực của Tần Mục Dã, có chút tin tưởng đại ma vương vừa rồi chỉ là hù dọa bé.
Rốt cuộc……. nơi này cũng có nhiều máy quay như vậy, đại ma vương dù có lợi hại bao nhiêu cũng không thể làm chuyện xấu trước mặt mọi người.
Phó Trạch Ngôn suy nghĩ cẩn thận, bé khịt mũi, không khóc.
Chỉ là có chút ủy khuất tức giận, cũng không biết là đại ma vương làm bé tức giận hay là vì bé quá ngốc.
Đúng vậy, bé đã 6 tuổi, thế nhưng còn bị người lớn lừa!
Thật xấu hổ, bé còn muốn làm một diễn viên nhí.
Mất mặt trước khán giả cả nước, về sau bé làm sao có thể diễn nam chính ô ô ô sẽ không chỉ có thể đi diễn hài thôi chứ!
………
Đứa nhỏ mãi cũng nín khóc, Tần Mục Dã cũng có chút áy náy, anh sờ đầu đứa bé, nắm tay cùng đi.
Ước chừng những người khác đều giành được nhà ở, anh cũng lười tuân thủ quy tắc để đứa nhỏ ngồi lên ván trượt.
Trọng lượng cậu bé không nhẹ hơn Miên Miên, cánh tay kéo lâu đã đau nhức.
Phó Trạch Ngôn bị anh dắt đi, đi được một đoạn, bé không nhịn được ngẩng đầu âm thầm quan sát Tần Mục Dã, Tần Mục Dã cũng sẽ thường cúi đầu nhìn bé, còn sẽ hỏi bé:
“Em còn đi được không? Có muốn anh bế không?”
“Sao em cứ run lên vậy, lạnh sao?”
“Bao tay của em có ướt không….”
Đi được nửa đường, Tần Mục Dã phát hiện bao tay trái của cậu bé bị ướt một chút, có thể là do bao tay bé hoàn toàn không chống thấm nước, vừa rồi lại chạm vào tuyết, lại không nhanh chóng lâu, sẽ bị đọng lại trong lòng bàn tay.
Tần Mục Dã không chút suy nghĩ kéo bao tay bị ướt của bé xuống, tháo bao tay trái của mình mang lên cho bé.
Phó Trạch Ngôn hoàn toàn sững sờ, cả người như chim cánh cụt, yếu ớt ngẩng đầu nhìn anh, còn rụt rè nói chuyện: “Tần ca ca….. Anh không lạnh sao?”
Tần Mục Dã chảy nước mũi : « Không lạnh, nhanh chóng tới rồi, bao tay em ướt đeo bao tay của anh đi.”
Phó Trạch Ngôn quay cuồng cả buổi mới hiểu được, hóa ra đại ma vương sợ tay bé bị lạnh, mới gỡ bao tay nóng hầm hập cho bé mượn.
Đi một đoạn đường dài, Phó Trạch Ngôn mới vất vả nói một câu: “Cảm ơn ca ca….”
Giọng nói yếu ớt, thế cho nên đại ma vương vội vã tìm nhà cũng chưa nghe rõ.
Sắc trời ngày càng tối, ven đường có rất nhiều biển báo bị tuyết che phủ, Tần Mục Dã lo lắng trời hoàn toàn tối sẽ bị lạc đường.
Cũng may vận khí bọn họ cũng không kém như vậy, đi thêm một đoạn liền thấy ánh đèn phía trước.
“Tới rồi tới rồi! Chính là ngôi nhà này rồi!”
Tần Mục Dã như thấy được tia hi vọng, anh cúi đầu nhìn cậu bé, dứt khoát khiêng bé lên, chạy nhanh tới, trực tiếp chạy vào trong sân, quả nhiên thấy được ba con nai con.
Phó Trạch Ngôn bị con nai con đáng yêu hấp dẫn, đưa tay ra sờ.
“Nơi này chính là nhà của em và cha sao?”
Tần Mục Dã nói : « Đương nhiên, tới trước thì được, không ai cùng đoạt với chúng ta đương nhiên chính là của em, vào nhà trước đã, lạnh cả người, trong nhà hẳn là có máy sưởi.”
Với kinh nghiệm sống trong căn nhà gỗ thê lương, Tần Mục Dã có lo lắng tổ chương trình có chơi xấu không.
Vào phòng, hơi ấm lan tỏa khắp người, thoải mái đến mức rên hai tiếng.
Có ấm, có máy sưởi, bên trong nhà nhìn không được mới, hẳn là nhà cổ truyền thống, nhưng dụng cụ cơ bản đều có, còn có phòng bếp và nhà tắm độc lập.
Tần Mục Dã thở dài nhẹ nhõm, cực kỳ vừa lòng : « Nhà này rất tốt, so với nhà trước anh ở tốt hơn nhiều, vận khí nhóc con khá tốt. »
Anh giúp đứa nhỏ gỡ mũ xuống, còn đem bao tay ướt của bé đặt dưới máy sưởi, bàn tay xoa mái tóc xoăn của bé: “Ngồi xuống nghỉ một lát, anh đi đun nước uống.”
Tiểu mít ướt ngoan ngoãn nghe lời tìm ghế ngồi xuống.
Cùng với đại ma vương trong mộng ở chung một nhà…..
Bé tưởng rằng chính mình sẽ sợ hãi phát ngất.
Cũng không biết tại sao, Tiểu Phó cảm thấy mình trở nên bình tĩnh, bé lẳng lặng nhìn Tần Mục Dã luống cuống tay chân đi lấy ấm nước, cắm nước….
Bộ dáng khờ khạo chân thật, căn bản không giống như minh tinh đẹp trai trong TV xa cách.
Thật giống như anh trai nhà hàng xóm.
Cũng không có khí đen của đại ma vương. Năng lực sinh hoạt vô cùng kém Tần Mục Dã mân mê nửa ngày mới đun được bình nước sôi.
Anh rót hai ly, một ly đưa cho Phó Trạch Ngôn, lại cảm thấy quá nóng, liền lấy khăn lông lót cho bé.
“Cầm lấy, có hơi nóng, uống chậm một chút, lót tay.”
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, được ngồi máy sưởi một thời gian, đầu vẫn còn choáng váng.
Phó Trạch Ngôn uống mấy ngụm nước ấm, nước mũi lại chảy xuống.
Bé không có khăn giấy, chỉ có thể hít trở về.
Tần Mục Dã không nhìn nổi, ở trong nhà tìm được tờ giấy, nắm lấy cái mũi đông cứng của cậu bé, nhẹ nhàng ra lệnh : « Dùng sức, nếu không nước mũi của em sẽ chui ngược xuống miệng. »
Cậu bé ngạc nhiên hai giây, Tần Mục Dã thúc giục mới dùng sức.
Tần Mục Dã đem khăn giấy cuộn lại ném vào thùng rác, động tác liền mạch lưu loát, giống như không hề ghét bỏ.
Phó Trạch Ngôn hoàn toàn ngẩn người.
Bé không có anh trai, chỉ có cha mẹ.
Nhưng cha mẹ đều là nhà nghệ thuật, mẹ luôn ở trong thư phòng sáng tác, hoặc là vội vàng tham gia hoạt động các triển lãm tranh, cha cũng luôn công tác.
Bé từ nhỏ ở với bà ngoại, hai năm trước bà ngoại qua đời, dì bảo mẫu thay thế công việc của bà ngoại.
Cha bé cũng chưa từng cẩn thận chăm sóc bé.
Càng sẽ không tự mình lau nước mũi cho bé…..
Tần Mục Dã uống hết chén nước, lại đi nhà vệ sinh, đầu óc choáng váng cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Anh nhìn thời gian không còn sớm, muốn quay trở lại nơi tập hợp.
Anh chạy nhanh giúp Phó Trạch Ngôn mang bao tay đội mũ đeo khăn quàng cổ rồi bất giác thốt lên: “Cái này cũng quá lạnh rồi, Hokkaido lạnh hơn so với anh nghĩ, cũng không biết em gái anh bọn họ như thế nào, có giành được nhà ở không…..”
Phó Trạch Ngôn nghe thấy đại ma vương muội khống lại nhớ em gái.
Trong lòng bé run rẩy, vẫn nhịn không được nhìn chằm chằm anh.
Tần Mục Dã chuẩn bị đưa bé ra ngoài, nhưng lại không kịp phòng ngừa thấy đứa bé này si ngốc nhìn anh.
Anh kinh ngạc: “Sao em lại dùng ánh mắt này nhìn anh?”
Mái tóc xoăn của Phó Trạch Ngôn bị mũ làm cong lên, vẻ mặt lại càng thêm khờ khạo, bé ấp úng nói: “Em….. em không có….. mà.”
Tần Mục Dã nhếch môi lộ ra nụ cười xấu xa: “Chậc, đừng che giấu, nhất định là do anh quá đẹp trai, trộm sùng bái anh, đúng không?”
Phó Trạch Ngôn thậm chí còn không phản bác, thì thào: “…..Qủa thực là anh rất soái.”
Tiểu mít ướt yếu đuối phát hiện bản thân thế mà lại bắt đầu hâm mộ Tần Miên Miên.
Có anh trai như vậy xem ra rất tốt, đáng tiếc là bé không có.
………
Trên đường quay trở lại, Phó Trạch Ngôn lại bị đại ma vương cao lớn dắt đi.
Bạn nhỏ tâm tư đơn thuần, rất dễ bị rung động.
Bé thì thầm: “Cảm ơn Tần ca ca.”
Lần này Tần Mục Dã nghe thấy, anh cúi đầu hỏi: “Cảm ơn anh cái gì?”
Thanh âm Phó Trạch Ngôn rất nhỏ: “Cảm ơn anh đã giúp em và cha em…… giành được nhà, anh rất lợi hại, so với cha em lợi hại hơn.”
“Haizzz.” Tần Mục Dã gãi đầu, nhớ tới đây là lần đầu tiên được cậu bé khen, có chút xấu hổ, “Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, đều là việc nên làm, không cần khách khí.”
Tiểu Phó ngoan ngoãn, không khóc không nháo, còn khách sáo như vậy.
Tần Mục Dã theo bản năng cũng muốn đối xử tốt hơn với đứa trẻ này.
Tần Mục Dã tuy rằng thường xuyên không sử dụng đầu óc, nhưng có lẽ là do nghề nghiệp, sau này làm diễn viên, đối với cảm xúc của con người cũng có nhạy cảm hơn.
Anh có thể cảm nhận được bạn nhỏ này không có cảm giác an toàn.
Bé nhỏ như vậy, tâm lý thế này chắc chắn có liên quan đến cha mẹ bé bận rộn công việc không có thời gian quan tâm.
Tần Mục Dã nghĩ lại chính mình còn nhỏ, mẹ ở cùng anh một khoảng thời gian, sau đó có Tiêu Nhiên, mẹ lại trở nên nổi tiếng, còn cha già thì chưa từng nhàn rỗi.
Cũng may anh có anh cả, anh cả vô cùng thông minh, hai người chỉ chênh lệch 3 tuổi, nhưng lúc anh còn nghịch bùn, anh cả đã theo dõi thị trường chứng khoán rồi.
Nhưng anh cả chưa bao giờ ghét bỏ anh, thường xuyên chơi cùng anh.
Nghĩ như vậy….. thời thơ ấu của anh còn hạnh phúc hơn tiểu mít ướt rất nhiều.
Tần Mục Dã đột nhiên cảm thấy nội tâm mềm mại, anh nói với đứa bé: “Mít ướt a không phải, Trạch Ngôn, nền tuyết rất khó đi, trời cũng tối, lên anh cõng em, chúng ta có thể đi nhanh hơn một chút.”
Phó Trạch Ngôn tuy rằng mới bị anh khiêng chạy, nhưng cũng chỉ mấy giây.
Bé chật vật: “Nhưng mà….. em rất nặng.”
Phó Sâm không thể ôm bé, cõng cũng có thể, nhưng không kiên trì được bao lâu.
Tần Mục Dã là người có tâm lý phản nghịch, Phó mít mướt càng nói như vậy, anh càng muốn thể hiện bản thân.
Nói đùa, trước màn hình còn có vô vàn người đang xem anh!
Vì thế, anh cúi người nắm lấy chân của đứa bé, trực tiếp nhấc lên như cử tạ, để bé ngồi trên vai mình.
Động tác này có độ khó cao…..
Khiến Phó Trạch Ngôn cả kinh đến mất giọng.
Anh trai đại ma vương…… Qủa nhiên, được rồi, rất lợi hại nha.
Động tác ngồi trên vai mạnh mẽ như vậy, cha bé tuổi không cao nhưng tuyệt đối không làm được.
Khán giả đều điên cuồng khen ngợi -----------
[ Trời ạ, Tần Mục Dã hôm nay thật mạnh mẽ! ]
[ Qúa tuyệt, tôi lại hâm mộ bạn nhỏ Phó mít ướt, có thể ngồi trên vai Dã ca. ]
[ Miên Miên thậm chí đều chưa có ngồi qua đi ? ]
[ Miên Miên : Cảm ơn lời mời, tôi không có hứng thú. ]
[ Hahahaha. ]
[ Tần Mục Dã hôm nay biểu hiện rất mạnh mẽ, ở trong tuyết lớn chăm sóc bạn nhỏ nhà người khác tốt như vậy, nhìn ra được anh ấy rất tình cảm, hoàn toàn không giống người bị bôi đen trước kia. ]
[ Người đi đường nhịn không được khai sáng : Tần Mục Dã khá lắm, Phó Sâm không thể đi được là tình huống đột xuất, không có khả năng là sắp xếp của tổ chương trình. Tình huống này anh ấy biểu hiện rất chân thật, Tiểu Phó ban đầu rất sợ hãi, hai người là từ từ làm quen, vốn dĩ kỳ đầu tưởng rằng Tần Mục Dã chỉ yêu thương mỗi em gái, bản chất vẫn là một đỉnh lưu ích kỷ, hiện tại thật sự đã thay đổi. ]
[ Chắc chắc rồi, tin đồn không thể tin nha. ]
***** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Tần Mục Dã mang bạn nhỏ Phó mít ướt trở lại điểm xuất phát.
Chắc chắn rồi hai người họ đến muộn, là nhóm đến cuối cùng.
Nhưng dường như đã xảy ra sự cố, cũng không ai truy cứu họ đến trễ.
Bởi vì mọi người đều vây quanh Tiểu Lục Linh đang thút thít.
Lục Linh luôn lạc quan hoạt bát khóc đặc biệt đau thương.
Người lớn chạy đến an ủi bé.
Nhưng bé hoàn toàn nghe không vào, chỉ ôm Miên Miên khóc lớn.
Tần Mục Dã đặt Phó mít ướt xuống, tò mò chạy đến ăn dưa: “Sao, Tiểu Linh Linh vì sao khóc? Không giành được nhà sao ? »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...