Nguyễn Tĩnh Nhàn bị biểu cảm ngạc nhiên của anh chọc cười.
Giọng nói có bà có chút ái ngại nhưng cũng lộ ra vài phần kiêu ngạo: “Đúng vậy là học sơ nhị, không có sai đâu, đứa con thứ hai nhà ta, từ nhỏ có chút đặc biệt, nó dường như biết chữ từ lúc sinh ra, ba tuổi đã biết làm toán tiểu học, lên tiểu học bắt đầu nghiên cứu hóa học vật lý, chúng tôi cũng đã đưa nói tới trung tâm nghiên cứu trẻ em IQ cao, dựa theo chuyên gia nói, với trình độ hiện tại của Thanh Hành vào đại học cũng không vấn đề gì. Nhưng nó vẫn còn quá nhỏ, mới mười tuổi, ta và cha nó đều cảm thấy cứ để từ từ, học hết sơ trung rồi tính.”
Tần Mục Dã khóe miệng hơi mở ra, nhất thời không khép lại được.
Từ từ đã? Học hết sơ trung rồi tính….
Tại sao lời này nghe có vẻ khó xử???
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Mục Dã nghĩ lại chính mình trong kì thi trung khảo không đậu vào cao trung trọng điểm, sau này nhờ Tần Sùng Lễ mới miễn cưỡng được vào, bởi vì cái này, sau khi thi trung khảo suốt kì nghỉ hè đều ủ rũ kẹp chặt đuôi làm người, sợ bị Tần Sùng Lễ túm đuôi lại bị chỉnh.
Cao trung cũng đừng nói…. Anh đối với học tập có hứng thú cũng không tham gia tuyển chọn ở cao tam.
{ Sơ trung: cấp 2; sơ nhất (lớp 7), sơ nhị (lớp 8), sơ tam (lớp 9) Cao trung: cấp 3; cao nhất (lớp 10), cao nhị (lớp 11), cao tam (lớp 12) }
Tốt xấu gì cũng là sinh viên nghệ thuật, hơn nữa còn có vận may, mới vào Học viện điện ảnh, nếu không đoán chừng là nộp tiền để đi học đại học bên nước ngoài.
Tuy nói bản thân anh là một học tra, nhưng từ nhỏ bên cạnh đã có một anh trai IQ cao.
Tần Mục Dã ho khan hai tiếng, nói đến anh cả để bớt xấu hổ : « Dì và chú Lục đúng là có tầm nhìn xa, anh cả cháu cũng coi như là thần đồng đi, từ nhỏ đã nhảy lớp, mười lăm tuổi thi đậu đại học, nhưng bởi vì còn quá nhỏ, bạn học không cùng lứa tuổi, ở chung có nhiều phiền toái. Đối với trẻ em, đi từng bước một vẫn tốt hơn.”
Tần Mục Dã thuận miệng nhắc tới vì anh ấy không thể tiếp lời.
Không nghĩ tới Nguyễn Tĩnh Nhàn nghe vào, bà suy nghĩ một lúc lâu, sắc mặt vui sướng: “Hai nhà chúng ta quen biết nhiều năm như vậy… ta lại quên mất anh cả của cháu! Xem ra hôm nào ta phải đến cửa bái phỏng, xin mẹ cháu ít kinh nghiệm. Ta và chú Lục đều là người thường, Kha Thừa khi đi học cũng học giỏi nhưng không đặc biệt như Thanh Hành, có cơ hội sẽ thỉnh giáo Lê ảnh hậu nhiều hơn.”
Tần Mục Dã nhất thời nghẹn lời.
Anh chỉ thuận tiện đáp lời thôi, Nguyễn Tĩnh Nhàn lại để bụng như vậy, xem ra vợ chồng Lục gia đối với đứa con thứ hai này có chút lo lắng.
Tần Mục Dã không khỏi có thêm hứng thú với cậu bé bên cạnh em gái.
Anh đi lên, âm thầm quan sát.
Đứa nhóc này lớn lên rất đẹp mắt, khí chất hơn hẳn đứa trẻ bình thường, ngoài ra….. cũng không có gì đặc biệt?
Hơn nữa đứa bé này làm sao quen biết em gái???
Hôm nay em gái tâm tình không tốt, vừa rồi còn khóc, mí mắt hơi sưng, Tần Mục Dã phá lệ nói chuyện cẩn thận, không dám hồ loạn ngôn ngữ, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Miên Miên, đây là bạn mới của em sao, không giới thiệu cho anh trai chút sao?”
Miên Miên ngẩng đầu nhìn anh một cái, khó hiểu anh hai lại tò mò bạn của bé?
Bé thành thật nói : « Đây là anh hai Linh Linh, tên là Lục Thanh Hành, là em trai của Lục ca ca. »
Tần Mục Dã nhẫn nại, nở nụ cười thương mại, cười hỏi : « Nga, vậy các em quen biết như thế nào ? »
Miên Miên nói: “Lần trước đưa Linh Linh về nhà liền gặp qua.”
…….. Em gái đã sớm đến nhà Lục Linh? Anh lại không biết tí gì?
Tần Mục Dã cũng không biết tại sao mình lại chuyện bé xé ra to như vậy, nhìn em gái chơi với một cậu bé, trong lòng anh đặc biệt khó chịu.
Một cái đầu củ cải ba tuổi rưỡi, có gì vui vẻ với cậu bé?
Nhưng dù sao đây cũng là Lục gia, Tần Mục Dã ở địa bàn của người ta cũng không thể làm càn, chỉ có thể giả vờ dè dặt, chủ động chào hỏi cậu nhóc: “Chào Lục đệ đệ, anh là anh hai của Miên Miên.”
Lục Thanh Hành ánh mắt trong veo nhìn Tần Mục Dã, giọng điệu kiên định lễ phép: “Xin chào.”
Tần Mục Dã : ???????
Tần Mục Dã cáu kỉnh không hiểu được.
Chỉ vậy?
Chỉ một câu xin chào?
Đây là thái độ của một đứa nhóc mười tuổi anh thấy sao?
Cậu bé không nên gọi một tiếng ca ca sao!
Tần Mục Dã cáu kỉnh ra mặt, hai bạn nhỏ đều đánh giá biểu tình rối rắm của anh.
Miên Miên không biết anh hai lại phát bệnh gì.
Lục Thanh Hành suy đoán anh ấy đối với câu trả lời của mình không hài lòng, vì vậy thân thiện bổ sung: “Xin chào, em biết anh, Tần Mục Dã tiên sinh, anh và Miên Miên tham gia chương trình thực tế, em và mẹ đều xem.”
Tần Mục Dã nhìn cậu bé quá mức lễ phép nhưng lại quá giống biểu hiện của người lớn, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Anh cảm giác không phải mình đang nói chuyện với một em trai mười tuổi….
Cảm giác như đang đối diện với người bằng tuổi, không, như là lãnh đạo của anh!
Tần Mục Dã không thể kìm lòng làm trò trước mặt em gái, nhếch khóe môi, cười như không hỏi : « Lục đệ đệ, có phải hay không nên gọi anh một tiếng ca ca ? »
Lục Thanh Hành nghe vậy, gương mặt tinh xảo lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Miên Miên cũng rất kỳ quái nhìn Tần Mục Dã, khó hiểu hỏi: “Anh hai, sao anh nói nhiều vậy?”
Lục Thanh Hành giọng điệu bình tĩnh thong thả: “Anh là anh trai Miên Miên, lại không phải anh trai em, dựa vào lẽ thường, em phải kêu anh là ca ca sao?”
Tần Mục Dã không hề tức giận, anh chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười, xem đứa nhỏ này là thần đồng, cũng không so đo với cậu, chỉ cười nói : « Đương nhiên, anh lớn tuổi hơn em, hơn hẳn mười tuổi, giống như Miên Miên gọi em là ca ca, em cũng nên gọi anh là ca ca. »
Lục Thanh Hành trầm ngâm một lúc mới nói: “Em cũng không biết vì sao Miên Miên gọi em là ca ca, nhưng em không phải anh trai của bé, bé hoàn toàn có thể gọi tên em, nếu như lập luận của Tần tiên sinh, như vậy có phải anh cũng nên gọi anh ấy là ca ca không?”
Tần Mục Dã ngẩn ra : "Anh ấy ? Anh ấy là ai?”
Lục Thanh Hành giơ tay chỉ phía sau anh.
Giọng nói nhẹ nhàng của Miên Miên vang lên: “Lục ca ca! Thì ra anh cũng ở nhà nha!”
Lục Kha Thừa mặc quần áo ở nhà, đầu bù tóc rối từ trong phòng đi ra, anh cười cười: “Đúng vậy, vừa rồi anh ở phòng ngủ, không biết em tới, thật xin lỗi, ghi hình xong có chút mệt mỏi, hôm nay ngủ nhiều.”
Tần Mục Dã nhìn đối thủ ăn mặc tùy ý lắc lư trước mặt mình.
Lại nhớ đến những lời Lục Thanh Hành vừa nói…..
Nani, đứa nhóc này muốn anh gọi Lục Kha Thừa ca ca?
Chết tiệt, có cái rắm!
Tần Mục Dã chào hỏi Lục Kha Thừa có lệ, sau đó tiếp tục cúi đầu tranh luận với cậu nhóc : « Được rồi, nếu em không gọi anh là ca ca, Miên Miên cũng không thể gọi em là ca ca, Miên Miên nhớ kỹ chưa, về sau gọi tên em ấy là được, không được gọi ca ca ! »
Lục Thanh Hành sắc mặt luôn nhàn nhạt, không hiểu được sao người lớn lại chấp nhất với điều kỳ quái như vậy.
Miên Miên đảo mắt, dường như tự hỏi một chút, sau đó lắc đầu: “Không được đâu, em vẫn muốn gọi anh ấy là Thanh Hành ca ca.”
Tần Mục Dã biểu tình hóa đá : « Vì sao ?! »
Đứa nhỏ cười, sau đó cúi đầu xuống, vẻ mặt có chút thẹn thùng, dứt khoát nói: “Bởi vì anh ấy đẹp trai, ai đẹp trai đều là ca ca.”
Tần Mục Dã : « ………. »
Tần Mục Dã suy sụp, tâm lý con người không thể chống đỡ nổi, đặc biệt không thể nhìn nổi hai đứa một lớn một nhỏ này ở cùng nhau.
Anh sắc mặt đen thui, khom lưng kéo ống quần em gái xuống, mạnh miệng nói : « Ai bảo em vén quần lên, về sao không được để lộ chân trước mặt người khác, biết chưa ? »
Anh vừa mới buông tay, Miên Miên không phối hợp mà vén ống quần lên, ngón tay chỉ vào đầu gối đỏ ửng : « Nhưng Miên Miên đau ở đây, phải thổi mới tốt hơn. »
Tần Mục Dã tức hộc máu kéo ống quần xuống, trực tiếp ôm bé lên : « Về nhà, về nhà anh thổi cho em. »
Đứa nhỏ bất mãn vùng vẫy trong ngực anh : « Em đến tìm Linh Linh chơi, Linh Linh bị bệnh, em phải đợi chị tốt lên mới có thể đi. »
Lục Kha Thừa vẫn luôn ở bên cạnh ăn dưa, đại khái đã đoán được tình huống trước mắt.
Anh nhịn cười, đi tới khuyên ngăn : « Cậu để Miên Miên ở lại chơi, Linh Linh chắc đã hạ sốt, ngủ một lát mẹ tôi sẽ gọi bé dậy ăn cơm. Em trai tôi là ông cụ non, không phải đứa bé xấu, nó chơi với Miên Miên, cậu có thể yên tâm. »
Lục Kha Thừa đại khái có thể hiểu được màn ghen tuông của Tần Mục Dã này là vì sao.
Trước đây quay chương trình thực tế, Tần Mục Dã luôn ghen tị với em gái anh chơi thân với em gái mình.
Thật ra Lục Kha Thừa nhìn em gái Lục Linh nhà mình thân mật với bạn nhỏ khác, còn luôn theo sau Miên Miên như tiểu nãi cẩu, tâm trạng anh cũng rất vi diệu.
Nhưng cũng chỉ là cảm xúc bình thường.
Bởi vì anh là người trưởng thành, nên suy nghĩ này chỉ thoáng qua, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Tần Mục Dã không giống vậy, cậu ta giống đứa trẻ lớn xác, mới hai mươi tuổi, tâm lý chắc mới tám tuổi, cho nên mới biểu hiện rõ ràng như vậy.
Đứa nhỏ đá chân vào tay Tần Mục Dã, phản kháng nói : « Không muốn về nhà, em muốn chơi cùng với Thanh Hành ca ca một chút nữa, Thanh Hành ca ca có thể dạy em chữ nòng nọc. »
Biểu tình Tần Mục Dã rối rắm, do dự không biết có nên buông tay hay không.
Lục Kha Thừa buồn cười, anh chính là người lớn thực sự trong bốn người này, dỗ dành ba đứa trẻ : « Cậu cứ để em gái cậu chơi đi, cậu có muốn đến phòng chơi game tôi một chút không, tôi đã lâu không chơi game. »
Tần Mục Dã do dự mãi, mới miễn cưỡng thả em gái xuống, những vẫn chỉ vào ống quần bé nghiêm túc dặn dò : « Không được vén ống quần lên, biết chưa ? »
Miên Miên luôn nghĩ tới vết thương trên đầu gối, bé theo bản năng muốn vạch chân ra, bé khó hiểu lẩm bẩm : « Vì sao vậy ? »
Tần Mục Dã lo lắng vô cùng, đứa nhỏ ba tuổi rưỡi làm sao vậy ? Ba tuổi rưỡi cùng là bé gái a, sao lại có thể lộ chân trước mặt con trai !
Anh lo lắng không biết giải thích như thế nào mới thuyết phục được em gái.
Lục Kha Thừa không chịu được nữa, nhẹ nhàng nói : « Bởi vì thời tiết lạnh, anh trai em sợ em hở chân sẽ bị cảm lạnh, sẽ bị đau bụng, Miên Miên ngoan, nghe lời anh trai em nói. »
……..
Lục Kha Thừa cuối cùng cũng kéo được Tần Mục Dã đi.
Miên Miên lười biếng nằm trên thảm cỏ, giống như bánh bao đáng yêu, dưới ánh mặt trời ấm áo, chỉ có ở mùa đông năng lượng mặt trời mới thoải mái như thế này.
Bé học dáng vẻ của người lớn, đem chân phải đặt lên đùi trái, lắc lư cái chân, vui vẻ hỏi : « Thanh Hành ca ca, anh nói sao anh hai em tại sao luôn nói nhiều như vậy, anh ấy nói với không nói đều giống nhau. »
Lục Thanh Hành tuy mới mười tuổi, ở trong mắt người trưởng thành, cậu chỉ là một đứa trẻ con chưa bước vào tuổi dậy thì.
Nhưng tựa hồ trời sinh thấy rõ bản chất con người, đối với hành động của người khác đều có phàn hồi kịp thời.
Tư duy của cậu cũng rất lý tính, cậu có thể diễn đạt cách mà cậu ấy hiểu.
Thậm chí có thể lý giải phương thức Miên Miên ba tuổi rưỡi dễ hiểu nhất.
« Anh nghĩ, anh ấy ở trước mặt em nói nhiều như vậy để thu hút sự chú ý của em, anh ấy hi vọng em chú ý. »
Miên Miên suy nghĩ, gật đầu : « Hóa ra anh hai muốm tìm cảm giác tồn tại. »
……
Lần đầu Miên Miên nhìn thấy Lục Thanh Hành, không tự chủ có chút khẩn trương, thậm chí hơi sợ, không dám nói chuyện với cậu.
Nhưng sau khi mối quan hệ giữa bé và Linh Linh tốt hơn, thường xuyên nghe Linh Linh kể chuyện về anh hai chị ấy.
Bé và Linh Linh nói về anh hai bé là người ngốc nhất, cho nên bé luôn chăm sóc anh ấy, rất nhọc lòng.
Linh Linh nói cho bé, anh hai chị ấy Lục Thanh Hành là người thông minh nhất nhà, anh ấy là thiên tài, không có gì không biết.
Linh Linh biết bé không biết tiếng anh nên không thể giao tiếp với người dân mà mất mát, Linh Linh lúc đó nói khoác có thể dạy bé.
Sau đó lại thành thật lắc đầu, thừa nhận mình không có năng lực dạy Miên Miên, nhưng tự tin nói rằng anh hai có thể dạy Miên Miên, anh hai có thể làm bất cứ cái gì.
Miên Miên càng nghe, càng tò mò đối với anh hai của Linh Linh.
Hôm nay vừa đến nhìn thấy anh, vốn dĩ cho rằng sẽ như lần trước nhìn thấy bé liền lãnh đạm.
Không nghĩ tới Lục Thanh Hành tới thẳng chỗ bé, nhìn mắt bé, hỏi bé vì sao lại khóc, ai làm bé khóc.
Miên Miên cảm xúc đang buồn bực, đứa nhỏ không có năng lực quản lý cảm xúc, lôi kéo anh nói hết, mở miệng ra không thể đóng lại được.
Bé càng nói càng ủy khuất, càng nói càng tức giận.
Mãi đến khi Lục Thanh Hành cầm tay bé, nhẹ nhàng thổi nơi đỏ lên.
Miên Miên lập tức yên tĩnh, giống như cả thế giới đều yên lặng bình thản, tay cũng không đau nữa.
Có lẽ mấy bé gái đều thích chơi với mấy anh trai lớn hơn mình một chút.
Bé quấn lấy Lục Thanh Hành nói chuyện phiếm, còn muốn anh dạy 26 chữ cái tiếng anh.
Chơi thì quên mất bi thương.
***Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tới giờ ăn cơm, Nguyễn Tĩnh Nhàn gọi Lục Linh xuống.
Lục Linh mồ hôi nhễ nhại, đã hạ sốt rửa mặt xong nhìn rất có tinh thần.
Nghe nói Miên Miên tới tìm, lập tức nhảy nhót xuống tầng gặp bé.
Nguyễn Tĩnh Nhàn mãnh liệt mời anh em Tần gia ở lại ăn trưa cùng.
Tần Mục Dã ở trên lầu chơi cùng với Lục Kha Thừa, cũng không lo về nhà, hai nhóc lớn lười xuống lầu, nhờ bảo mẫu mang đồ ăn lên.
Miên Miên và Lục Linh vô cùng vui vẻ, bé cơ bản ném chuyện cha bắt nạt bé vứt ra sau đầu.
Sau khi ăn uống nghỉ ngơi, Nguyễn Tĩnh Nhàn thúc giục Lục Linh lên tầng nghỉ ngơi.
Bà giải thích với Miên Miên : « Linh Linh vừa bệnh khỏi, còn phải tĩnh dưỡng, Miên Miên chơi cùng ca ca, con không phải muốn ca ca dạy chữ cái sao ? »
Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu, hiểu chuyện khuyên Lục Linh : « Linh Linh, chỉ ngủ ngon, hết bệnh rồi mới có thể đi nhà trẻ. »
Lục Thanh Hành làm chuyện gì cũng nghiêm túc, cho dù dạy Miên Miên ba tuổi rưỡi chữ cái tiếng anh đơn giản, cậu cũng nghiêm túc dạy, Miên Miên học rất nhanh, mau chóng nhớ được mười chữ cái đầu tiên.
Nhưng trẻ con thì vẫn là trẻ con, không ngồi yên được, không thể chuyên tâm.
Bé học một lát không thể chú tâm, ngo ngoe rục rịch muốn chơi trò khác.
Lục Thanh Hành nhìn ra ý đồ của bé, nhẹ nhàng hỏi : « Em muốn chơi cái gì, anh chơi cùng em. »
Miên Miên chỉ TV lớn cách đó không xa.
Nguyễn Tĩnh Nhàn từ khi sinh con thứ hai không thể ra ngoài làm việc, đảm đương chức phu nhân, chăm sóc con, sau đó lại sinh Tiểu Lục Linh.
Bà đã quen sinh hoạt ở nhà, cũng rất vui vẻ, đến mỗi buổi chiều, đều là thời gian bà xem kịch uống trà.
Ngay cả bộ phim trên TV đều lựa chọn cẩn thận, màn hình lớn, rõ ràng hơn cả màn chiếu.
TV Tần gia trước giờ không có người xem, cho nên chỉ là hàng phổ thông, Miên Miên liếc mắt một cái liền nhìn thấy TV của dì Nguyễn tốt hơn.
Hơn nữa phim truyền hình phát lên cốt truyện cũng hấp dẫn….
Lục Thanh Hành kéo tay bé đi qua, hai người ngồi trên sofa, cùng Nguyễn Tĩnh Nhàn xem phim truyền hình.
Nguyễn Tĩnh Nhàn ngạc nhiên.
Cậu con thứ hai nhà bà từ trước đến nay luôn coi thường loại kịch bản này.
Thế nhưng hiện tại lại cùng em gái ba tuổi rưỡi ngồi xem…..
Bà cảm thấy khá buồn cười.
Nhưng đó là chuyện tốt, bà vốn dĩ lo lắng tính cách quái gở, quạnh quẽ, từ nhỏ đến lớn không có bạn bè thân mật nào.
Hiện tại thấy cậu như vậy, Nguyễn Tĩnh Nhàn ngược lại yên tâm một chút.
Xem ra đứa con thứ hai không phải không thích giao lưu với bạn bè, mà cậu chỉ lựa chọn đặc biệt.
Kịch bản phim truyền hình rất xuất sắc, còn cẩu huyết nữa.
Miên Miên nhìn cả buổi mới hiểu được quan hệ giữa các nhân vật.
Diễn đến một cảnh cao trào, Nguyễn Tĩnh Nhàn nín thở, cắn một miếng bánh quy trong miệng, mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Trên màn hình, người phụ nữ đóng vai bạn thân của nữ chính ôm một nam nhân cao ráo đẹp trai, khóc lóc than thở : « Nhưng A Viêm vẫn luôn yêu tôi, tôi và A Viêm mới là chân ái ! Nhiều năm như vậy, A Viễm chỉ là không muốn tổn thương cậu….. »
Nữ chính sắc mặt vô cùng khó coi, thanh âm thống khổ : « Nhưng cậu là bạn tốt nhất của tôi, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng nhau đi nhà trẻ, từ nhỏ tôi luôn nhường cậu, cậu thích cái gì tôi đều bằng lòng nhường cho cậu, chỉ có A Viêm, tôi yêu anh ta mười năm…. Cậu vì sao phải đoạt lấy A Viêm, đến tột cùng là vì sao ? »
Nam nhân đối với cảnh tượng kẹp giữa hai người phụ nữ, có vẻ rất bình tĩnh.
Khuê mật của nữ chính lau nước mắt, trở nên kiêu ngạo : « Tôi đoạt đồ của cậu ? Cậu nói đùa sao, cậu cảm thấy mình xứng không ? »
Nam nhân bị kẹp giữa rốt cuộc đã mở miệng : « Được được, hai người không cần cãi nhau, là tôi sai được chưa ? »
Đứa nhỏ cùng Nguyễn Tĩnh Nhàn giống nhau, mở to, nhìn không chớp mắt.
Nhưng nhìn nó, gương mặt của bánh bao nhỏ đột nhiên suy sụp, không thể cười nổi.
Bé bỗng nhiên nghĩ tới cốt truyện của "Sổ phàm trần", nhớ tới nam chính của thế giới này, người đó tên là Phó Trạch Ngôn.
Nếu bé nhớ không nhầm, ở một chỗ trong "Sổ phàm trần", Lục Linh cũng cùng Phó Trạch Ngôn đứng trước mặt bé chất vấn: "Vì sao em phải giành lấy A Ngôn? Tình cảm khuê mật hơn hai mươi năm, đều là giả sao?"
Miên Miên hoàn toàn nhập vào cốt truyện trên TV, hổ thẹn cúi đầu, cảm giác chính mình cũng không dám ngẩng đầu lên.
Trong TV, nữ nhân đóng vai khuê mật không biết tốt xấu, đều trang điểm đậm, môi đỏ thẫm, toàn thân lộ ra hơi thở nữ phụ độc ác.
Chẳng lẽ về sau bé lớn lên cũng như vậy sao ?
Miên Miên buồn bực ôm lấy chân mình, cuộn tròn lại.
Khó trách cha chán ghét bé, cũng khó trách anh ba lại không để ý tới bé…..
Lục Thanh Hành là tâm tư tinh tế, đã sớm chú ý tới đứa nhỏ có điểm không thích hợp.
Cậu dịch đến bên người đứa nhỏ, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của bé, trầm giọng hỏi : « Miên Miên, em làm sao vậy ? »
Miên Miên vùi đầu vào đầu gối, giận dỗi nói : « Không muốn nhìn, Miên Miên không muốn xem phim truyền hình. »
Nguyễn Tĩnh Nhàn nào có biết bé nghĩ gì, chỉ cho là bạn nhỏ nhìn chán muốn chơi cái khác.
Bà nói với con trai : « Thanh Hành, con đưa em gái Miên Miên đi chơi trong sân đi. Nắng ấm, bạn nhỏ tắm nắng rất tốt cho cơ thể. »
Lục Thanh Hành đưa đứa nhỏ ra ngoài, đi vào trông sân.
Cậu phát hiện khuôn mặt bánh bao nhỏ nhăn thành bánh bao, nhìn giống sắp khóc.
Cậu cúi đầu, kiên nhẫn hỏi : « Làm sao vậy, lại nghĩ tới cha em sao ? Vẫn con giận cha sao ? »
Miên Miên ngẩng đầu, đôi mắt to đen láy nhìn cậu, ủy khuất nói : « Không trách cha được, cha và anh ba có thể là vì, Miên Miên không phải người tốt, Miên Miên lớn lên rất xấu xa, như nữ nhân xấu trong cái phim kia, tất cả mọi người đều không thích Miên Miên. »
Lục Thanh Hành cau mày, khó hiểu vì sao bé lại đột nhiên nói mấy lời này.
Cậu nghĩ ngợi, nghiêm túc nói : « Sẽ không, Miên Miên sau khi lớn lên sẽ thành bé giá lương thiện đáng yêu, mọi người đều sẽ thích em. »
Đứa nhỏ căn bản không tin, bé lắc đầu : « Không có khả năng, nội dung trong Sổ phàm trần ghi chú chuyện tương lai, Miên Miên sẽ xấu xa như vậy. »
Lục Thanh Hành an tĩnh thật lâu, sau đó đột nhiên trở lại phòng khách, tìm kiếm khắp nơi.
Nguyễn Tĩnh Nhàn nghi ngờ hỏi : « Thanh Hành, con đang tìm cái gì ? »
Lục Thanh Hành sắc mặt bình tĩnh, nhưng giọng nói có chút sốt ruột : « Có kẹo không ạ ? Con nhớ trong nhà có rất nhiều kẹo. »
Cậu bé dưới sự trợ giúp của mẹ cuối cùng tìm được cái bình thủy tinh trong suốt đựng kẹo trái cây.
Cậu vội vàng chạy ra sân, đổ ra tay một viên màu hồng, nhẹ nhàng nhét vào lòng bàn tay Miên Miên.
Đứa nhỏ cúi đầu, theo bản năng nhét kẹo vào miệng.
« Thật ngọt nha. »
Bạn nhỏ ăn kẹo, tâm trạng có tốt hơn xíu.
Lục Thanh Hành lôi kéo bé ngồi trên thảm cỏ, kiên nhẫn nói : « Miên Miên chính là Miên Miên, dù hiện tại là người như thế nào, sau này sẽ trở thành dáng vẻ mà em thích, đừng lo lắng về tương lai. »
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...