Trời ban em gái ba tuổi rưỡi

Lục Linh ôm Miên Miên và cả thỏ bông, ngọt ngào nói: “Chị cũng có một bé thỏ bông giống y của em !”
Con trai Quyền vương Khương Khương đương nhiên cũng có quà, Lục Kha Thừa tặng cho bé một bộ Transformers bản giới hạn, Khương Khương hưng phấn ôm quà chạy quanh trong nhà.
“ Thật tuyệt! Cảm ơn anh trai Linh Linh! Anh trai Linh Linh là người tốt!”
Đứa nhỏ tỏ ý thích thú, khiến cha bé Khương Diệu bật cười.
Khương Diệu đang đứng phân loại nguyên liệu trên bàn, quay đầu nói với Lục Kha Thừa : "Tiểu Thừa cậu cũng quá khách khí rồi, lần đầu tiên tôi tham gia chương trình thực tế đã quên chuẩn bị quà cho các bạn nhỏ, thật ngại quá. "
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Kha Thừa cười cười : "Diệu ca mời các bạn nhỏ ăn tiệc hải sản lớn đã là món quà tốt nhất."
Tần Mục Dã nhìn em gái mình vui vẻ ôm con thỏ màu tím kia, yêu thích không buông tay còn cọ mặt mình vô.
Anh tức giận trong lòng, kéo lỗ tai của con thỏ kia, giật về tay mình, đối với nhân viên công tác cách đó không xa hừ lạnh : « Chậc chậc chậc, các người tiêu chuẩn kép à ? Không phải nói đồ chơi đều phải nộp sao, vì sao anh trai Lục Linh có thể giữ lại món đồ chơi, iPad của tôi tại sao không chịu trả ! »
Đạo diễn giải thích : « Ách… A Dã, là như này, những thứ này đã được Thừa tổng đã gửi cho chúng tôi từ rất sớm, dù sao cũng là lần ghi hình đầu tiên, tặng một ít quà gặp mặt cho các bạn nhỏ cũng không có gì đáng trách, chúng tôi yêu cầu nộp lên đồ chơi ý muốn các bạn nhỏ tạm thời rời xa đồ chơi mà các bé chơi hằng ngày, trải qua sinh hoạt nơi bờ biển này bốn ngày, quà tặng không tính như vậy. »
Tần Mục Dã khóe môi giật giật, lười nói.
Lục Kha Thừa thành khẩn : "Là tôi suy nghĩ không chu đáo, lúc gửi quà cho tổ chương trình tôi cũng không biết sẽ có quy tắc nộp lên các món đồ chơi."
Khương Diệu động não nhanh chóng, miệng cũng nhanh hơn, anh buột miệng thốt ra : "Cái này cũng dễ giải quyết thôi, Khương Khương, quà tặng nhận được xem một chút, sau đó đưa cho các chị quản lý hộ, chờ chúng ta về nhà thì lấy lại, tuân thủ quy tắc, được không ?"
Khương Khương ôm Transformers mới tinh, có chút không bỏ được, nhưng cậu bé rất hiểu chuyện, giống như ông cụ non gật đầu : "Được, trẻ con cũng phải tuân thủ theo quy tắc, cha nói đúng !"
Anh chỉ thuận miệng nói, cũng không phải không thích nhìn trẻ con chơi đồ chơi.
Nhưng Lục Kha Thừa nói như vậy, giống như việc anh làm quá ấu trĩ.
Nhưng… anh cúi đầu nhìn em gái, phát hiện miệng bé hơi dẩu, tựa như không hề cao hứng.
Tần Mục Dã lập tức ném cảm xúc của mình ra sau đầu, cười hề hề khiêu khích em gái mình : "Chà, nghe thấy không, con thỏ này cũng phải nộp lên, về nhà mới có thể lấy."
Đứa nhỏ ủy khuất, bé không phải không muốn tuân thủ quy tắc, nhưng thỏ nhỏ quá đáng yêu, lần đầu tiên bé nhìn thấy Stella Lou, nhìn cái liền thích, muốn ôm một lát. Nếu có thể ôm đi ngủ thì càng tốt.
Bé dơ cao tay, giọng trẻ con nói : "Trả lại cho em, cho em ôm một chút, một chút liền nộp."
Tần Mục Dã vốn dĩ đã cao, đứa nhỏ ba tuổi rưỡi mới cao đến đùi anh, anh hơi nâng tay lên một chút, đứa nhỏ liền không chạm tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhướng mày, giống như người xấu : "Không cho !"
Miên Miên sốt ruột, nhón chân nhảy lên, nỗ lực nhảy vài cái, rõ ràng sắp đụng tới, Tần Mục Dã lại cố ý đưa cao hơn một chút, bé liền thất bại mà chạm đất.
Hơn nữa anh ấy thực sự hư, mỗi lần không có động tác gì lớn, chỉ cố ý dịch lên cao một tí xíu, nhìn em gái sốt ruột không với tới, bực bội sau khi nhảy hết lần này đến lần khác, anh cười càng muốn làm càn.
"Đưa cho em ! Anh hai, trả em con thỏ !"
“ Không cho là không cho, lêu lêu lêu ~~~ nhảy lên nào, em lại nhảy, chân ngắn của em nhảy, 5 năm nữa cũng không với tới!”

Đứa nhỏ thể lực có hạn, nhanh chóng mệt, mất bình tĩnh phát giận: “Anh trai thối, thật ấu trĩ.”
Miên Miên là thần tiên cơ trí, biết rõ Tần Mục Dã ỷ vào chiều cao cố ý trêu bé, bé không muốn lãng phí thể lực của mình, trực tiếp từ bỏ tranh đoạt, lôi kéo Lục Linh chạy đến sofa chơi với Khương Khương.
Tần Mục Dã nhéo lỗ tai con thỏ, ấn trong tay hai lần, em gái không nhảy nhót ở trước mặt, lập tức mất hứng thú, tùy ý đem thỏ bông giao cho nhân việc công tác lưu giữ.
Quyền vương xem diễn: …. Thời buổi này đỉnh lưu mang phong cách ngây thơ này sao?
Chú quay phim: …. . Tôi cho rằng chương trình có nhiều hơn năm đứa trẻ?
Lục Linh: Anh trai Miên Miên thật hư, bé cho rằng anh trai của bé tốt hơn một chút, tuy rằng anh trai thường xuyên bận không chơi với bé, nhưng ít nhất anh trai cũng chưa bao giờ bắt nạt bé cũng như giành đồ chơi với bé.
Miên Miên: A, ngây thơ~~
Làn đạn một loạt vui vẻ ----------
[ Xin hỏi Tần đỉnh lưu năm nay bao nhiêu tuổi? Tôi đoán không quá năm tuổi! ]
[ Năm tuổi? Truyện hài sao, cháu trai tôi năm tuổi đã trưởng thành, tuyệt đối sẽ không giành đồ chơi với em gái ba tuổi rưỡi, tôi đoán anh ấy chỉ tầm ba tuổi thôi. ]
[ Tần ba tuổi thật trẻ trâu, Miên Miên thật thảm, mới ba tuổi rưỡi phải mang theo em trai đi du dịch, còn phải dắt em trai đi ăn chực hahaha. ]
[ Tôi lập tức mở taobao tìm kiếm chỉ có một con thỏ bông, xin hỏi có đứa trẻ nào có thể tránh được sự mê hoặc của thỏ bông? ]
[ Lục Kha Thừa thật ôn nhu, tôi quyết định thành fan anh ấy! Thật hâm mộ Lục Linh, có người anh trai ôn nhu như vậy! ]
[ Hahaha nếu nói Lục Kha Thừa là hình mẫu anh trai lý tưởng, Tần Mục Dã chính là anh trai chân thật đi, anh trai tôi cũng như vậy, rõ ràng hơn tôi tám tuổi, vẫn luôn đoạt đồ chơi với tôi, anh ấy căn bản không thích chơi, chỉ là làm như vậy sẽ thấy vui! ]
[ Người qua đường khẽ khàng: Mọi người có cảm thấy hai vị đỉnh lưu này có cảm giác cp kỳ quái là sao ta? (Làm ơn fans không mắng tôi, tôi sẽ không mắng lại! ) ]
[ Chị gái lầu trên tôi cũng đã sớm nghĩ đến nhưng lại không dám nói…. ]
[ Tôi mạnh dạn nói: Hai người này ở trong Tấn Giang, không phải là ôn nhu thành thục công x cáu kỉnh thụ sao? ]
[ Lầu trên mau chạy, fans hai bên sẽ xé xác bạn. ]
[ Không không không, tôi là fan của Thừa tổng, tôi có thể chấp nhận được! ]
…….
Em gái chơi cùng với các bạn khác, không để ý đến anh, Tần Mục Dã an phận lại, thành thật đi vào phòng bếp trợ giúp.
Rửa rau là công việc đơn giản nhất, Tần Mục Dã xung phong nhận việc.
Nhưng tới lúc phải làm cá…. Anh giơ dao lên, con cá đột nhiên giãy đành đạch trên thớt, làm anh sợ đến mức suýt làm rơi con dao xuống đất.
Khương Diệu nghe thấy động tĩnh, đối với thanh niên không biết làm cá cũng không có gì ngạc nhiên, nhìn nhìn nói: “Không có việc gì, để tôi, A Dã, cậu giúp tôi chặt thịt gà đi.”
Trước nhiều camera như vậy… làm sao một người đàn ông có thể cho phép mình nói không được?
Tần Mục Dã nhìn con cá lớn tầm ba bốn mươi cm, quyết tâm: “Không cần, tôi có thể.”

Khương Diệu cười thành tiếng: “Hahaha, được, cậu làm cậu làm.”
Tần Mục Dã lúc thu thập công thức, cũng có xem xét cách xử lý thịt cá sống, cho nên anh ấy đã đọc, biết rõ mình nên làm gì.
Công thức không nhớ được, nhưng quá trình làm cá anh vẫn nhớ rõ ràng.
Nhưng khi đối mặt với con cá lớn đang vùng vẫy… thế nhưng lại không thể xuống tay được, thậm chí cảm thấy mặt bên của con cá thật đáng sợ.
Công việc trợ giúp phòng bếp rất hạn chế, cho nên Lục Kha Thừa sau khi chuẩn bị đồ ăn không có việc gì liền đứng xem.
Anh tuy rằng không thân với Tần Mục Dã, nhưng hai năm trước, anh làm cố vấn cho chương trình ca sĩ sáng tác có gặp gỡ qua.
Trong mắt Lục Kha Thừa, Tần Mục Dã như thiếu niên đang tuổi dậy thì, càng phải nói cậu ta không tốt, thì cậu ta mới biểu hiện cho bạn xem, cho dù cậu ta không thích hợp đi theo con đường ca sĩ sáng tác…. Bởi vì năm đó anh phê bình vài câu, Tần Mục Dã viết ca khúc xem như trả thù, liên tiếp phát hành hai album, tất cả đều do mình soạn nhạc viết lời….
Lục Kha Thừa hiện tại đã 24 tuổi, cũng đã trưởng thành hơn so với năm đó, nên cố ý không chọc vào bãi mìn Tần Mục Dã, nhìn cậu ta khăng khăng muốn tự mình làm cá, liền lẳng lặng đứng nhìn.
Nhưng mà Tần Mục Dã cầm dao, đứng ở trước thớt, đã giằng co với con cá hơn mười phút….
Dù có kiên nhẫn đến đâu, cũng không thể nhìn được nữa.
Lục Kha Thừa nhìn đồng hồ, lo lắng bọn nhỏ sẽ không chịu được cơn đói nữa, nhịn không được tiến lên, bình tĩnh nói: “Để tôi làm cho, cậu không sát sinh được sao?”
Tần Mục Dã: “……..”
Tần Mục Dã sửng sốt hai giây, liên tục gật đầu, ngữ khí nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tôi không thể sát sinh! Vốn dĩ muốn thử thách bản thân, nhưng mà…. Thôi, vẫn làm phiền anh đi, thiện tai thiện tai.”
Nhìn Lục Kha Thừa nhận lấy con dao, Tần Mục Dã tự nhủ, anh chính là không sát sinh, là một người giàu lòng nhân ái, sao lại có thể tàn nhẫn mổ bụng một con cá đang sống sờ sờ được?
Anh không động thủ là bởi vì không đành lòng, không phải nhát gan, anh một nam nhân 1m87, sao có thể không dám giết cá được? Không có khả năng, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Tần Mục Dã tẩy não cho chính mình xong, rửa tay dưới vòi nước vội vàng chạy ra ngoài. Anh ngồi trên sofa, đỡ trán, mẹ nó, tự nhiên phải đi làm cá là chuyện gì?
Làn đạn cười ầm -----
[ Tôi cmn đang làm việc trộm xem phát sóng trực tiếp, nhịn không được cười ra tiếng, bị ông chủ hung hăng lườm một cái, nếu mai bị đuổi việc Tần Mục Dã phải bồi thường công việc cho tôi! ]
[ Hahaha tôi cười đến chảy nước mắt! Tần Mục Dã thật sự quá ngây thơ, nhưng thật đáng yêu, Lục Kha Thừa vừa đẹp trai lại có cảm giác ôn nhu, tôi quyết định làm fan bọn họ, nếu các fans đồng ý tôi quyết định trở thành fan CP của họ. ]
[ Ngại quá, lầu trên cho tôi xếp hàng với !!! ]
[ Các chị em, xin hỏi tôi có thể tham gia ứng cử người đứng đầu fan CP Dã Thừa không? ]
[ Hahaha, tôi không tranh giành với các bạn, nhưng tôi có thể giúp các bạn chọn tên CP, “Kinh Kha Thứ Tần” thế nào? ]
[ Wow, Kinh Kha Thứ Tần, tuyệt! ]
…….

Lúc này, đám nhân viên công tác cảm khái, một người đàn ông dịu dàng, ngay cả lúc làm cá cũng đều dịu dàng.
Lục Kha Thừa chính là người như vậy.
Anh lặng lẽ đứng đó, ngón tay thon dài cầm dao, dùng sống dao gõ vào đầu con cá, con cá đang vùng vẫy liền nằm im.
Sau đó, anh lưu loát cạo sạch vẩy cá, dùng mũi dao rạch bụng cá, chăm chú, làm sạch nội tạng rất nhuần nhuyễn.
Cuối cùng dùng nước làm sạch, một con cá lớn nhanh chóng xử lý xong.
Phong cách biến đổi, bong bóng màu hồng xuất hiện.
[ Ô ô ô vì sao anh ấy làm cá cũng có thể dịu dàng như vậy! ]
[ Tôi thế nhưng lại muốn làm con cá trong tay Lục Kha Thừa… tôi bị điên rồi phải không? ]
[ Thừa tổng hẳn là biết nấu cơm rồi, làm cá so với mẹ tôi còn thuần thục hơn! ]
[ Thật hâm mộ ba đứa trẻ có thể ăn cá mà anh ấy làm, nhất định là rất ngon! ]
[ A, tôi lại hâm mộ con cá bị mổ bụng kia…. ]
…….
Khương đầu bếp nghiệp dư yêu thích nầu nướng quả nhiên vẫn đáng tin cậy, một bàn tiệc hải sản vô cùng phong phú nhanh chóng được dọn lên.
Thực ra, lúc tổ chương trình xác định khách mời, đã xem xét tình huống thực tế, không thể để năm người đàn ông đều không biết nấu ăn…. Cho nên đã đặc biệt mời Quyền vương thường xuyên đăng ảnh đồ ăn mình tự làm trên Weibo.
Cơm gà Mã Lai được các trẻ em hoan nghênh, bọn trẻ đều thích sự kết hợp giữa cơm cà ri và thịt gà luộc, ăn rất ngon, thậm chí hai bé gái còn ăn đến bát thứ hai.
Món cá kho cũng rất ngon, Tần Mục Dã và Lục Kha Thừa đều khen không dứt miệng.
Món súp hải sản đậm đà được xem là món chính, Khương Diệu nhìn như một người cha tùy ý, nhưng lúc nấu ăn lại vô cùng cẩn thận. Vì có trẻ con, nên anh nấu ít cay, nồng đậm vị sữa, vị cay rất nhẹ.
Nhưng mỗi cười có độ mẫn cảm với vị cay không giống nhau, Khương Khương và Miên Miên đều cảm thấy vừa, chỉ có Lục Linh cảm thấy vẫn còn cay, nhưng cay mới ngon.
Vì thế hình ảnh liền biến thành đứa nhỏ bụ bẫm bị cay đến lè lưỡi vẫn kiên trì uống nước súp.
Lục Kha Thừa nhìn không nổi, thu lại bát của bé: “Không được uống nhiều, tôm có thể ăn thêm một chút.”
Tần Mục Dã cũng nhớ Lê Tương nhắc nhở, nhéo mặt Miên Miên: “Uống ít thôi, mẹ nói em dễ nóng trong người.”
Sau bữa ăn hạ hỏa bằng thạch dừa đông lạnh thật tuyệt!
Các bạn nhỏ làm sao lại không thích món tráng miệng sau bữa ăn, nhất là dừa sáp, dừa nạo và thạch dừa đông lạnh!
Lục Linh tham ăn liên tục nịnh nọt Khương Diệu: “Cha Khương Khương, chú thật lợi hại, ngày mai cháu có thể đến nhà chú ăn cơm không?”
Khương Diệu gật đầu: “Đương nhiên có thể, các con thích cơm chú làm, chú rất vui.”
Miên Miên da mặt mỏng hơn chút, bé rất muốn đưa theo anh hai đến ăn chực, nhưng bé biết ăn chực là kéo thêm phiền phức cho người khác.
Bé rối rắm hồi lâu, gương mặt nhăn nhó, trước lúc rời đi mới nhỏ giọng nói: “Chú Khương Diệu, ngày mai cháu có thể đưa theo anh trai đến ăn không? Cháu biết anh trai không biết làm cá… nhưng Miên Miên có thể học, ngày mai cháu giúp chú làm cá có được không?”
Đứa bé nhỏ nhất mềm mại, lớn lên lại xinh đẹp, trong mắt Khương Diệu không có con gái chính là cục cưng bảo bối, anh cố gắng kiềm chế mới không ôm chầm lấy Miên Miên.
Anh cười lớn: “Lúc nào cũng hoan nghênh bảo bối Miên Miên đưa theo anh trai tới, làm cá chỉ là chuyện nhỏ, Miên Miên không cần lo lắng.”
Tần Mục Dã ngốc tại chỗ, biểu tình hoang mang, nghĩ mãi cũng không ra.

Lúc anh làm cá, không phải đứa nhỏ này đang ngồi chơi ở phòng khách sao?
Bé làm sao mà biết anh không biết làm cá!!! Má!!!
Anh một tay bế em gái lên, động tác thuần thục đặt bé ngồi lên cánh tay mình, cảm ơn Khương Diệu: “Tối nay cảm ơn Diệu ca đã chiêu đãi, người đàn ông có thể nấu cơm quá hấp dẫn, lần này quay trở về tôi nhất định đi báo danh lớp học nấu ăn, sẽ cố gắng theo kịp anh!”
……
Phải đi bộ một đoạn, mới có thể đến chỗ cano.
Tần Mục Dã ôm đứa nhỏ đã ăn no, trong lòng cũng rất thỏa mãn.
Đêm im lặng, anh đột nhiên ý thức được mình có thể ôm em gái mềm mại tới đây du lịch, thật quý giá biết bao.
Từ trước đến nay anh luôn bài xích chương trình thực tế, lúc này, thật lòng muốn thời gian có thể trôi chậm một chút.
Đứa nhỏ ăn no có chút buồn ngủ, ngồi trên cánh tay của Tần Mục Dã, vòng tay ôm cổ anh, cái đầu nhỏ chúi chúi.
Tần Mục Dã ôm đầu bé, dựa vào vai anh: “Mệt mỏi thì ngủ đi, anh trai ở đây.”
Miên Miên buồn ngủ đến mức choàng váng, nằm trên người anh trai, liềm môi vẫn chưa hết thèm: “Thạch đông lạnh, thạch dừa đông lạnh ăn thật ngon….”
***
Ca nô Thượng Hải, gió hơi lớn, phải mất một lúc Miên Miên mới lấy lại tinh thần.
Chờ khi trở lại nhà gỗ, Tần Mục Dã đang chuẩn bị để chị gái nhân viên công tác đưa bé đi tắm rửa.
Lại có nhân viên công tác đưa điện thoại anh đến: “Dã ca, có điện thoại.”
Tần Mục Dã đang nghi ngờ sao lại cho phép anh nhận điện thoại, liếc nhìn màn hình, thấy cuộc gọi của Lê Tương.
Anh đoán được sắp xếp của chương trình, có lẽ muốn ghi lại cuộc trò chuyện của anh và mẹ.
Anh cũng không bận tâm, mở camera, nhưng quay lưng điện thoại vào máy quay, không nhìn thấy được hình ảnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh.
Lê Tương rất vui vẻ: “Mục Dã? Mẹ còn tưởng rằng con không thể nhận được điện thoại, sao rồi, Miên Miên không sao chứ?”
Đứa nhỏ nghe được tiếng của mẹ liền cất bước chạy tới, dùng tay chân bò lên giường, kích động không thôi: “Mẹ mẹ, tối nay Miên Miên đi ăn chực ở chỗ của cha Khương Khương!”
Lê Tương vẫn luôn xem phát sóng trực tiếp, biết họ buộc phải sống trong nhà gỗ điều kiện kém nhất, bà có chút lo lắng, cho nên thử gọi điện thoại, hiện tại nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của con gái, xem ra năng lực thích ứng của bé rất mạnh.
Tần Mục Dã vừa muốn nói chuyện, nhìn thấy trên màn hình có thêm một gương mặt khác, anh sửng sốt một chút: “Dì cũng ở đấy sao? Dì về nước bao giờ vậy?”
Lê Huyên lớn lên rất giống Lê Tương, cười lên cũng dịu dàng như Lê Tương.
Bà ta quan tâm nói: “ A Dã và em gái khỏe không? Dì cũng xem chương trình, điều kiện có hơi khó khăn, cháu phải chăm sóc tốt em gái nha. Dì mới trở về, xử lý một số chuyện phát sinh, thuận tiện thăm em gái cháu.”
Tần Mục Dã nghĩ đến việc em gái trọng sinh, tự nhiên sẽ không để lộ trước máy quay, anh ôm Miên Miên lại: “Miên Miên thấy dì không, chào dì đi.”
Đứa nhỏ ríu rít đột nhiên im lặng, bé đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm đánh giá Lê Huyên, thật lâu cũng không lên tiếng.
Màn hình trở nên trạng thái tĩnh.
Lê Tương hơi sững sờ: “Hả? Sao lại bất động rồi, sao lại đơ rồi? Tín hiệu trên đảo của các con chắc không ổn định rồi.”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui