Cô giáo Hạ nghe vậy liền nhíu mày, dừng lại nói: “Phỉ Phỉ, các bạn phải yêu thương nhau, không thể làm tổn thương người khác.”
Lục Linh thờ phì phì nhìn cậu ta: “Ngô Phỉ Phỉ, bạn nói nhảm! Miên Miên là bạn tốt của tớ, không phải đứa con hoang.”
“Em ấy không có nói nhảm, mẹ tớ nói, Tần Miên Miên là con gái ngoài dã thú của Tần Mục Dã, ngoài dã thú chính là lén lút !”
Người nói chuyện chính là đứa trẻ cao nhất lớp, tên là Ngô Tuấn Tuấn, là anh trai song sinh của Ngô Phỉ Phỉ.
“Tần Mục Dã? Oa! Cha của cậu ấy là Tần Mục Dã?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tớ rất thích Mục Dã ca ca, Mục Dã ca ca là thần tượng của tớ!”
“Anh trai chân dài đeo khẩu trang kính râm kia chính là Mục Dã ca ca rồi, a a a a, tớ muốn kết bạn với bạn học mới, có thể giúp tớ lấy chữ ký của cha bạn không?”
Lớp chồi phần lớn các bạn nhỏ tầm 4-5 tuổi, bọn họ không chú ý hot search trên Weibo, ấn tượng đối với Tần Mục Dã chỉ dừng lại ở bộ dáng đẹp trai trên TV.
Bọn họ chạy đến vây quanh Miên Miên, khuôn mặt nhỏ đầy vui sướng.
Cô giáo Hạ mở túi giấy ra, lấy ra bên trong một hộp bánh quy đóng gói tinh xảo: “Các con, đây là quà gặp mặt của bạn Miên Miên, mọi người đều có phần nha.”
“Bánh quy hình gấu thật đẹp, cảm ơn Miên Miên.”
“Miên Miên, cha cậu là đại minh minh, vậy còn bạn? Bạn có giống như Lục Linh là tiểu minh tinh không?”
Ngô Tuấn Tuấn đứng ra nói, vốn tưởng rằng các bạn khác đồng nhận thức giống mình, lại không nghĩ rằng bọn họ chỉ chú ý ba chữ Tần Mục Dã, nắm chặt tay, cùng Ngô Phỉ Phỉ nhìn nhau.
Miên Miên có một chút thẹn thùng, đối với sự nhiệt tình của các bạn, không biết nên nói gì.
Cô giáo Hạ vô cùng uy nghiêm nói: “Cả lớp nhận được quà rồi liền ngồi về chỗ của mình nào, vào học thôi, tan học liền cùng bạn mới chơi, được không?”
Phần lớp các bạn lớp chồi đều nghe lời cô giáo nói, trăm miệng một lời mà đáp: “Dạ!”
….
Một tiết học chỉ có 30 phút, nhanh chóng liền đến thời gian tan học, các bạn nhỏ lại ríu rít vây quanh bàn của Miên Miên.
“Linh Linh, cậu quen Miên Miên như thế nào, bời vì anh cậu cũng là đại minh tinh sao?”
Lục Linh kiêu ngạo nói: “Không có quan hệ gì với anh tớ, tớ với Miên Miên quen nhau ở chỗ cầu trượt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có cậu bạn nhỏ không nhịn được nhéo mặt Miên Miên, thẹn thùng nói: “Miên Miên nhìn thật nhỏ nha, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Miên Miên thành thật mà trả lời: “Ba tuổi rưỡi.”
Bạn nam kinh ngạc: “Cậu nhỏ như vậy, đã nhảy lớp rồi.”
Miên Miên có khuôn mặt trắng trẻo mềm mại rất đáng yêu, một đám bạn bên cạnh đều nghĩ muốn nhéo.
Lại bị Lục Linh ngăn cản, giống như gà mái che chở Miên Miên: “Không được nhéo, nhéo đau Miên Miên thì làm sao!”
Miên Miên cười: “Sẽ không đâu.”
Các bạn nhỏ lanh lợi hiểu chuyện:
“Tớ sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm đau bạn, Linh Linh cho tớ nhéo một chút.”
“Tớ, tớ nữa.”
“Balo của Miên Miên thật xinh đẹp, là cha cậu mua sao?”
Miên Miên biết cha trong miệng các bạn là anh hai, nhưng bé ở nhà nghe thấy Hoài Dữ ca ca nói “tạm thời sẽ không công khai thân phận của em gái”, bé âm thầm nhớ kỹ, sẽ không phá hỏng kế hoạch của người nhà.
Cặp sách chính xác là do Tần Mục Dã mua, vì thế bé gật đầu.
Ngồi ở nơi xa Ngô Phỉ Phỉ nghe thấy được, trong lòng ê ẩm.
Chiếc cặp màu hồng của Miên Miên, bé từng nhìn thấy trên người của tiểu minh tinh ở tạp chí nước ngoài, nhìn qua liền thích, đòi cha mua cho. Cha luôn đáp ứng nhu cầu của bé, lòng tràn đầy mong chờ, nhưng sau đó mấy ngày cha liền nói cho bé không mua được cái cặp ấy, toàn cầu chỉ có ba chiếc.
Ngô Phỉ Phỉ đi qua, cười nhạo Lục Linh: “Cậu thật khờ, kết bạn với kẻ thù!”
Lục Linh cũng lời phản ứng cậu ta, thì thầm vào tai Miên Miên nói: “Ngô Tuấn Tuấn và Ngô Phỉ Phỉ trong lớp chúng ta là nhứng đứa chuyên “bắt nạt”, chúng ta đừng để ý đến bọn họ.”
Mẹ của Ngô Phỉ Phỉ là người tuyến 18, cùng bạn trai là doanh nhân giàu có 50 tuổi sinh được một đôi song bào thai, mới được cưới vào cửa, từ đó luôn dạy dỗ Ngô Phỉ Phỉ làm bạn với bạn bè xuất thân cao quý.
Ví dụ như Lục Linh, Lục gia là thế gia vọng tộc, Lục Linh lại là con gái nhỏ, luôn được sủng ái.
Ngô Phỉ Phỉ sắc mặt không được tốt, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tớ không lừa cậu, không tin về nhà hỏi anh trai của cậu, Tần Mục Dã chính là đối thủ của anh trai cậu!”
Các bạn nhỏ khác đều rất tò mò: “Đối thủ là cái gì?”
“Tớ cũng không hiểu.”
Ngô Tuấn Tuấn đắc ý bổ sung: “Đối thủ ý là kẻ thủ, Lục Linh thật ngốc, lại đi chơi với kẻ thù.”
Lục Linh tuy rằng bụ bẫm, nhưng lớn lên thật đáng yêu, tính cách cũng tốt, lại là diễn viên nhí, trong lớp mọi người đều thích bé, chưa từng có ai mắng bé ngốc.
Lục Linh tức giận, tiến tới trước mặt Ngô Tuấn Tuấn trừng cậu ta: “Cậu mắng chửi người! Tớ sẽ nói với cô giáo Hạ !”
Ngô Tuấn Tuấn thừa dinh dưỡng, là người cao nhất lớp, Lục Linh so với cậu ra lùn hơn nửa cái đầu, cậu ta nắm lấy tóc sừng dê của Lục Linh: “Cậu nói ai, ai nghe được tớ mắng người?” Nói xong cậu ta dùng ánh mắt uy hiếp nhìn quét một vòng.
Mấy đứa trẻ ba bốn tuổi tự nhiên sợ sự mạnh mẽ. Cặp sinh đôi Ngô gia là hai người, có ưu thế, anh trai cao to như trâu, em gái nhanh mồm dẻo miệng, mọi người đều không dám trêu chọc bọn họ.
Giờ phút này bị Ngô Tuấn Tuần uy hiếp, các bạn đều như gà con, không dám tùy tiện hé răng.
Lúc này, người nhỏ nhất lớp Miên Miên đứng dậy, bàn tay nhỏ nhắn trắng mềm nắm lấy cổ tay của Ngô Tuấn Tuấn: “Tớ nghe thấy cậu mắng người, buông tay!”
Ngô Tuấn Tuấn không để vào mắt đứa nhỏ còn lùn hơn mình nửa cái đầu, bàn tay lại càng dùng sức, khiến Lục Linh đau phát khóc.
Miên Miên hít sâu một hơi, tay nhỏ dùng lực, cổ tay của Ngô Tuấn Tuấn bị bé niết đến vặn vẹo, khi cậu ta hét lên, dưới chân Miên Miên cũng dùng lực, thân thể bụ bẫm của cậu ta ngã trên mặt đất, gào khóc lên.
Lục Linh hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Miên Miên: “Ngô Tuấn Tuấn làm sao vậy?”
Miên Miên duỗi tay, bình tĩnh lại.
Các bạn khác nhìn ngây ngốc, bọn họ căn bản không thấy rõ cái gì xảy ra…
Nhìn thấy bạn học mới bé nhỏ cầm lấy tay của Ngô Tuấn Tuấn, cậu ta liền ngã trên mặt đất khóc lên.
Cậu bé tóc xoăn nâng kính lên, kết luận: “Ngô Tuấn Tuấn đây là ăn vạ.”
Ngô Phỉ Phỉ nhìn anh trai ngã xuống, cũng khóc lớn: “Là Tần Miên Miên đánh, Tần Miên Miên đánh anh trai tớ!”
Tiếng ồn nhanh chóng kinh động đến cô giáo, cô giáo Hạ nhìn thấy cặp sinh đôi khóc, vô cùng kinh hãi.
Ngô Tuấn Tuấn nhìn thấy cô giáo tới lập tức tố cáo: “Cô giáo, Tần Miên Miên đánh người, tay của em sắp gãy rồi!”
Miên Miên: “Là cậu ta túm tóc Linh Linh trước.”
Linh Linh gật mạnh đầu: “Đúng vậy cô giáo Hạ, Miên Miên là vì bảo vệ em.”
Cô giáo Hạ: …….
Nghe thật hợp lý, không sai chút nào.
Nhưng vấn đề là, nhóc con ba tuổi này, đã đánh bại Ngô Tuấn Tuấn béo đang khóc như thế nào?
*
Học sinh trường mẫu giáo quốc tế Gia Hữu bối cảnh giàu có, chưa kể đến nội quy nghiêm cấm bạn học đánh nhau.
Cô giáo Hạ thông báo với phụ huynh hai bên gia đình, sau khi tan học, cha mẹ của cặp sinh đôi và Tần Mục Dã đều tới.
Em gái ngày đầu tiên đến nhà trẻ, Tần Mục Dã ở nhà vốn dĩ đứng ngồi không yên, nhận được điện thoại nhanh chóng chạy tới.
Phòng tiếp khách.
Anh ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra chân tay em gái, xác nhận bé không bị thương, mới đem em gái bế lên.
Cha mẹ của cặp song sinh cả người mặc nhãn hiệu lớn, chỉ sợ chữ H trên lưng quần không đủ làm người ta chói mắt, vừa thấy liền biết không phải người tốt.
Tần Mục Dã mau mải, liền quên mất đeo khẩu trang và kính râm.
Người phụ nữ mở miệng đầu tiên: “Tôi nói chứ mặc kệ cậu tuổi còn nhỏ đã có con, ngày đầu tiên đi học đã đánh bạn, cậu nhìn xem Tuấn Tuấn nhà ta bị đánh, cái này công bằng sao?”
Bà ta kéo áo con trai, cổ tay của đứa béo Tuấn Tuấn quả nhiên tím một vòng.
Tần Mục Dã kinh ngạc nhìn đứa nhỏ: “Đứa mập này nhìn cũng phải 80 cân, em lợi hại vậy sao?”
Miên Miên hất cằm, không nói gì.
Bé cũng vừa phát hiện ra trong mấy ngày gần đây, tuy rằng tất cả pháp thuật đều biến mất, nhưng linh lực so với lúc vừa hạ phàm càng ngày càng lớn, người như Ngô Tuấn Tuấn, bé có thể đánh mười người.
Cha của cặp sinh đôi đen mặt, quát lớn: “Hiệu trưởng đâu? Lăn ra đây cho ta! Đứa trẻ có mẹ sinh không có mẹ nuôi này cũng dám nhận vào?”
Cô giáo Hạ khó xử nói: “Phụ huynh Ngô, hiệu trưởng của chúng tôi đi công tác…”
Giọng người phụ nữ chanh chua: “Tôi mặc kệ, cần thiết thì đem đuổi học đứa nhỏ này, Gia Hữu như thế nào có thể có ….”
“Phanh” một tiếng!
Người phụ nữ còn chưa nói xong, chồng bà ta đã bị Tần Mục Dã đấm cho phát.
Bánh bao nhỏ mới vừa được đặt xuống, mở to mắt xem đến ngây người.
Tần Mục Dã híp mắt, tùy ý hất tóc mái màu xám trên trán.
Cô giáo Hạ nghĩ thầm: Thật soái, không hổ là đỉnh lưu, thật tuyệt.
Ngô phu nhân thấy thế, nổi lên lòng xấu, trộm mở ra tài khoản phát sóng trực tiếp, bà ta có mấy vạn fans bắt đầu hiện trường phát sóng trực tiếp -----
Bà ta diễn vai thảm hại: “Tần Mục Dã, cậu thế mà đánh người, đứa nhỏ không hiểu chuyện còn chưa nói, cậu là người trưởng thành…”
Tần Mục Dã xoa nắm tay, cười đắc ý: “Cú đấm vừa này là cho chồng bà, nếu miệng bà còn không sạch sẽ, lão tử liền đánh bà!”
Nam nhân bị đánh nằm liệt trên mặt đất đầu choáng váng, ông ta day day huyệt thái dương: “Vợ ta nói sai cái gì? Cậu mới hai mươi tuổi, khẳng định chưa kết hôn! Đứa nhỏ này không phải là có mẹ sinh không có mẹ dưỡng sao!”
Tần Mục Dã giật giật môi, chưa kịp nghĩ ngợi tức giận nói: “Con mẹ nó, đây là em gái tôi!”
Ngô phu nhân ngốc, theo bản năng nhìn điện thoại đang phát sóng trực tiếp.
Lượng người xem bên phải góc phát sóng đã tăng từ 10 vạn, 50 vạn, 90 vạn, 100 vạn, 200 vạn…
Mỗi giây đều bình luận điên cuồng bùng nổ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...