Suy đoán của Lê Tương đã cho hai người con rất nhiều gợi ý.
Tần Hoài Dữ gọi điện cho trợ lý, âm thanh trầm ổn: “Lâm Tứ, nghĩ cách giúp tôi liên hệ với người nhà của Từ An Hảo.”
*
Ngày hôm sau, Uông Xuyên đến nhà cũ Tần gia, Tần Mục Dã vừa mới rời giường: “Này, có một tin tốt một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”
Tần Mục Dã dựa cửa xem Lê Tương buộc tóc cho em gái, anh ngáp một cái, thờ ơ nói: “Tốt trước.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn em gái đang gấp gáp, Tần Mục Dã ngày càng có ý định lui khỏi giới ở nhà chăm đứa nhỏ, nghĩ đến mỗi ngày đều có thể ở cùng em gái, tâm tình liền cảm thấy hạnh phúc.
Uông Xuyên nói: “Tra được Hàng Khải có quan hệ với Tỉnh Triết ... quan hệ đủ sâu, cậu nhất định không thể tưởng tượng được!”
Tần Mục Dã nhướng mày: “Một họ Hàng một họ Tỉnh, không phải là hai anh em chứ?”
“Cậu đoán đúng một nửa! Bọn họ là anh em họ! Ở cùng một thị trấn.”
Uông Xuyên nghĩ tới ba năm sau lưng có hai kẻ tiểu nhân âm hiểm, không khỏi lạnh sống lưng, hận đến nghiến răng: “Bỏ qua Tỉnh Triết đi, cùng nhóm với cậu hai năm, vốn chính là quan hệ cạnh tranh, Hàng Khải này cũng thật không biết xấu hổ, lúc trước cậu biết nhà anh ta điều kiện không tốt, âm thầm cho anh ta không ít tài nguyên, anh ta thế nhưng là gián điệp của Tỉnh Triết!”
Kết luận này không khác suy đoán của Tần Mục Dã tối hôm qua mấy, anh cũng không ngoài ý muốn, chỉ hỏi: “Tin xấu là gì?”
Giọng Uông Xuyên trở nên yếu ớt, biểu tình thấp thỏm: “Tin xấu là… Ông chủ đề nghị cậu nghỉ phép dài hạn, hiện tại dư luận căng thẳng, buổi chiều qua thu được hàng chục lá thư hủy hợp đồng của đối tác....”
Anh cẩn thận quan sát sắc mặt của nghệ sĩ nhà mình, lại thấy cậu ấy tươi cười tùy ý, đi đến mép giường bế nhóc con vừa buộc tóc xong nâng lên cao.
“Anh hai có thể nghỉ ngơi dài hạn chơi với em, vui vẻ không?”
Miên Miên bị anh làm có phát hoảng, bất đắc dĩ mà nói: “Anh hai không có tham vọng.”
Tần Mục Dã tiếp thu đánh giá của em gái, cười không biết xấu hổ: “ Anh mệt mỏi, không muốn cố gắng, em gái ăn nhiều lên, sớm trưởng thành, về sau nhờ em nuôi anh!”
Uông Xuyên: …. Không cứu được, chuẩn bị tìm người tiếp theo.
*
Hôm nay Tần Hoài Dữ đưa mẹ đi khám lại.
Tần Mục Dã nhàn rỗi ở nhà, chính thức gánh vác trách nhiệm chăm sóc em gái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Hoài Dữ đã liên hệ tới mẫu giáo quốc tế tốt nhất trong thành phố và nói em trai chiều liền đưa em gái đến phỏng vấn.
Tần Mục Dã nghe người ta nói mẫu giáo hiện tại đối với học sinh đều yêu cầu cao, không chỉ có yêu cầu về điều kiện gia đình, mà càng chú trọng hơn năng lực của bản thân đứa trẻ.
Thờ điểm ăn cơm trưa, Tần Mục Dã thử hỏi mấy vấn đề thông thường.
“Miên Miên, biết thủ đô của nước ta ở đâu sao?”
Đứa nhỏ đang cầm lấy đùi gà gặm, hai chân ở dưới bàn đong đưa vui vẻ, không chút nghĩ ngợi: “Tay đều ở đây a.”
Tần Mục Dã: “….”
Anh tiếp tục câu hỏi: “Vậy em biết đèn xanh đèn đỏ nói lên gì không?”
Miên Miên cắn miếng thịt gà lớn: “Biết! Màu đỏ tượng trung cho tức giận, người nào có màu đỏ tức là tính tình không tốt!”
Tần Mục Dã: “… Đại ca, ngài chỉ có thể nghe một nửa câu hỏi thôi sao?”
Lê Tương buồn cười “Mục Dã, em gái con mới ba tuổi, con đừng hỏi khó như vậy.”
Tần Mục Dã: “Đây đều là nhưng câu hỏi thông thường mẫu giáo phỏng vấn mà con tìm trên mạng ấy.”
Anh nhìn em gái không hề để tâm, không khỏi nhụt chí, buồn tay: “Thôi, không phỏng vấn được để cho anh cả quyên góp một tòa nhà, em gái vui vè là được, ngốc một chút cũng không sao.”
Miên Miên đối với từ ngốc rất mẫn cảm, lập tức mở to hai mắt nhìn: “Anh hai mới ngốc, Miên Miên là tiểu thần tiên thông minh nhất Cửu Trọng Thiên!”
Tần Mục Dã không tin vào chuyện thần tiên trong miệng đứa nhỏ, nhưng nghĩ tới bé chỉ nhìn một cái có thể nhìn ra Tỉnh Triết có vấn đề, hơn nữa không giống như trùng hợp.
Anh kéo nhẹ bím tóc nhỏ của bé: “Điều này cũng đúng, em gái tôi đều thành tinh, cũng không đến mức quá ngốc.”
Miên Miên dùng đôi mắt ghét bỏ liếc anh: “Anh hai lại đang nói lời ngu ngốc, Miên Miên là thần tiên, không phải yêu quái!”
Tần Mục Dã: “??? Có cái gì khác nhau?”
Miên Miên cho anh một bài học: “Yêu quái cần phải tu luyện, ví dụ như chú Tư Mệnh, chú ấy phải tu luyện hai vạn năm mới thành tiên, nguyên thân là Hồ tộc. Miên Miên không cần tu luyện, sinh ra chính là thần.”
Tần Mục Dã cười như hiểu chuyện: “Hóa ra thần tiên cũng phân biệt chủng loại.”
*
Trong lúc phỏng vấn, hiệu trưởng tự mình phỏng vấn, còn có mấy vị giáo viên ở đó.
Tần Mục Dã ở bên ngoài trong lòng trở nên lo lắng.
Mặc dù em gái anh không hiểu nhiều chuyện thường, thường xuyên nói điều khiến người khác không biết nên khóc hay cười, nhưng hiển nhiên trong xương cốt là tiểu gia hỏa kiêu ngạo.
Nếu như bé không trả lời được một vấn đề nào, có thể sẽ khóc không?
Anh còn nhìn thấy giáo viên cầm đống bài thi trong tay, má ơi, cái nhà trẻ phỏng vấn còn phải làm đề? Em gái nhìn không giống như biết chữ, thậm chí bút cũng có thể không cầm.
Tần Mục Dã ở bên ngoài vô cùng lo lắng mà đợi bốn năm chục phút, cửa đột nhiên mở, Miên Miên nhảy nhót chạy ra ngoài.
Hiệu trưởng mặt tươi cười: “Bảo bảo thật thông minh! Mới ba tuổi rưỡi đã biết mấy ngàn chữ rồi, tính toán cũng rất lợi hại, là tiểu thiên tài.”
Tần Mục Dã: “??? Ngài nghiêm túc sao?”
Hiệu trưởng nói: “Đương nhiên, đề thi của chúng tôi rất khoa học và hiệu quả, Miên Miên là đứa trẻ có trí lực của trẻ ít nhất bảy tám tuổi, bất quá vóc dáng của bé quá nhỏ, dễ bị thiệt thòi ở các lớp lớn, đứa trẻ ở mẫu giáo phần lớn còn đang ở giai đoạn tập nói, lớp chồi là thích hợp nhất.”
Tần Mục Dã giật mình nhìn đứa nhỏ: “Thật lợi hại, em được nhảy lớp?”
Miên Miên nhìn hiệu trưởng và các giáo viên trước mặt có điểm thẹn thùng, bé cúi đầu, cầm góc áo của chính mình lẩm bẩm: “Miên Miên không lợi hại ... Những con nòng nọc đó Miên Miên đều không biết.”
Tần Mục Dã khó hiểu: “Cái gì nòng nọc cơ?”
Hiệu trưởng cười: “Đó là bảng chữ cái, chỉ là Miên Miên trước kia không có tiếp xúc qua, không quan trọng.”
….
Buổi tối, Tần Hoài Dữ biết được tiểu bảo bối không biết 26 chữ cái liền canh cánh trong lòng.
Anh ý thức được em gái tuổi còn nhỏ, nhưng rất mạnh mẽ, không hổ là người Tần gia trời sinh cá tính.
Tần Hoài Dữ nhéo khôn mặt của em gái, kiên nhẫn dạy bé:
“Miên Miên biết được rất nhiều ký tự, tính toán cũng rất lợi hại, chỉ là chưa học qua tiếng Anh mà thôi, so với các bạn khác đã rất lợi hại rồi.”
Đứa nhỏ thở dài: “Miên Miên không phải đứa trẻ bình thường, Miên Miên 800 tuổi rồi.”
“….” Tần Hoài Dữ mỉm cười “Miên Miên đi nhà trẻ không phải là cùng các bạn học hỏi sao, cái gì đều biết, thì không phải rất nhàm chán sao?”
Miên Miên hai măt sáng hơn chút, suy nghĩ, đồng ý với quan điểm của anh cả.
“Cũng đúng, Miên Miên phải học được đám nòng nọc đấy, khi trở về liền dạy cho các thần tiên khác.”
*
Trước ngày đi học, Miên Miên cùng mẹ đi ngủ sớm.
Tần Mục Dã lại không hề buồn ngủ, lo lắng sắp xếp đồ đạc ngày mai mang theo.
Balo hồng này là anh tỉ mỉ lựa chọn, đáng yêu, bình giữ nhiệt, áo ngủ trưa, dép mềm…
Tần Hoài Dữ làm việc trong thư phòng đi ra, thấy anh còn ở trong phòng khách tiến lên nói: “Ngủ đi, mấy thứ này em đều đã kiểm tra mấy chục lần rồi, ngày mai mà ngủ quên khiến Miên Miên ngày đầu tiên đã đến trễ, bé khẳng định sẽ tức giận.”
Tần Mục Dã quay đầu nhìn anh, lo lắng: “Anh cả… Em không muốn cho em gái đi nhà trẻ.”
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Tần Mục Dã nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên nhưng liên tưởng không tốt, nếu không đi học, anh có thể chăm sóc em gái mọi lúc, đi nhà trẻ anh lại không thể quan sát được.
Tần Hoài Dữ biết anh đang nghĩ cái gì: “A Dã, Gia Hữu đã là nhà trẻ tốt nhất, cơ sở vật chất và thầy cô đều hoàn hảo. Miên Miên cũng cần kết bạn với bạn bè đồng trang lứa, tương lai cũng phải va vấp xã hội, em không thể theo bé cả đời, em còn phải làm việc.”
Tần Mục Dã có chút giận dỗi: “Cùng lắm thì em không làm nữa, cả đời chăm sóc bé không được sao?”
Tần Hoài Dữ không nói lên lời một lúc lâu sau mới thở dài: “Chúng ta không thể. A Dã, nhìn về phía trước, anh cả hứa với em, bi kịch kia… tuyệt đối sẽ không tái diễn.”
*
Miên Miên dậy rất sớm, hưng phấn rửa mặt thay quần áo, mặc một cái áo len hồng nhạt, hí hửng đeo balo lên lưng.
Nghe nói nhà trẻ có rất nhiều bạn, bé cực kỳ chờ mong.
Ở Cửu Trọng Thiên bé không có bạn bằng tuổi, mỗi ngày giao tiếp với mấy lão thần tiên mấy vạn tuổi, thật nhàm chán.
Lê Tương gầy chỉ có 70 cân, nhìn yếu ớt, bà sợ mình sẽ dọa đứa trẻ khác, ảnh hưởng tới nhân duyên Miên Miên, liền không đưa bé đi.
Bà dặn dò Miên Miên: “Nếu có bạn nào bắt nạt con, nhất định phải nói với giáo viên, về nhà cũng phải nói với mẹ và anh trai, biết chưa?”
Miên Miên hôn Lê Tương một cái: “Mẹ yên tâm, không ai có thể bắt nạt Miên Miên cả.”
Tần Hoài Dữ đưa cái túi giấy tinh xảo cho Tần Mục Dã, nói: “Đây là quà của em gái tặng mấy bạn cùng lớp, em nhớ đưa cho giáo viên.”
Tần Mục Dã ngồi xổm xuống, kéo tay bánh bao, chỉ lên đồng hồ cao cấp ở cổ tay: “Có người bắt nạt em liền nhấn cái này, anh hai có thể biết được, nhớ kỹ chưa?”
Miên Miên ngẩng đầu nhìn phía Tần Hoài Dữ: “Hoài Dữ ca ca, lần sau anh đưa mẹ đi khám bác sĩ, nhớ mang theo anh hai đi.”
Tần Hoài Dữ: “?”
Miên Miên chỉ vào đầu Tần Mục Dã: “Nơi này của anh hai không tốt, anh ấy lặp lại một lời nói một trăm lần.”
Tần Mục Dã: “… Đứa nhỏ vô lương tâm.”
*
Nhà trẻ quốc tế Gia Hữu lớp A, các bạn nhỏ nghe nói hôm nay có một bạn học mới.
Khi Tần Mục Dã một thân phong cách mang kính râm và khẩu trang, ôm bánh bao nhỏ xuất hiện, tất cả bạn nhỏ đều tò mò nhìn qua.
“Oa, bạn học mới nhìn nhỏ con quá.”
“Cha bạn ấy thật cao, so với cha tớ còn cao hơn, cha tớ cao 1m 87 lận.”
“Anh ấy mang khẩu trang và kính râm, có phải đại minh tinh không, lần trước khi đi máy bay tư nhân nhìn thấy minh tinh, mẹ tới nói, minh tinh đều như thế này!”
Tần Mục Dã đặt bánh bao xuống, cảm thấy bất đắc dĩ, xoa đầu em gái, nhỏ giọng năn nỉ: “Thơm anh trai cái?”
Miên Miên thấy các bạn rất ngượng ngùng, lắc đầu cự tuyệt.
Tần Mục Dã lại hôn lên má bé một cái, sau đó nhịn đau nói: “Đi đi, chơi vui vẻ nhé.”
Cô giáo Hạ lớp A là cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi, cô nghe nói bảo bảo là lần đầu tiên đi nhà trẻ, chuẩn bị tinh thần dỗ đứa nhỏ khóc.
Nhưng đứa trẻ trước mặt cười haha, khuôn mặt xinh đẹp vừa trắng vừa mềm, một chút dấu hiệu muốn khóc cũng không có.
Nhưng người lớn…
Đột nhiên quay người đi, tháo kính râm xuống cúi đầu lau nước mắt.
Cô giáo Hạ: ???
Cũng may cô đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhìn thấy phụ huynh kỳ quái muốn cười cũng không thể cười.
Sau khi phụ huynh rời đi, cô nắm tay bánh bao nhỏ, đi tới trước mặt các bạn: “Các con, đây bạn học mới Tần Miên Miên mới tới lớp A chúng ta, cả lớp vỗ tay hoan nghênh bạn.”
Các bạn nhỏ ngoan ngoãn vỗ tay, chỉ có một bé gái khuôn mặt tròn tròn kích động xông lên, ôm chặt bánh bao nhỏ: “A aa là Miên Miên nha! Về sau chúng ta chính là bạn cùng lớp, thật vui vẻ nha.”
“Linh Linh?” Miên Miên lúc này mới phát hiện Lục Linh cũng ở trong lớp, lập tức vui vẻ nhảy lên.
Hai đứa nhỏ ôm nhau, lại nhảy nhót một hồi, Lục Linh mới trì độn nhớ ra, bĩu môi oán giận: “Miên Miên gạt người, nói tới tìm chị chơi, em căn bản không có tới !”
Miên Miên giải thích: “Mấy ngày nay em không ở nhà anh cả…”
“Hóa ra kia không phải nhà em à! Thật xin lỗi, là chị trách nhầm em, không có việc gì, về sau chúng ta đều có thể mỗi ngày cùng nhau chơi trên lớp.”
Lúc này, một bé gái mặc váy đỏ đi lên trước, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo, hất cằm lên cao nhìn Lục Linh nói: “Lục Linh, mẹ tớ nói kết giao bạn bè phải chú ý thân phận, cậu là con gái của Lục tổng, sao lại có thể chơi với đứa con hoang?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...