Lê Tương mắc chứng kén ăn và trầm cảm, khi khám bệnh bà đã nghe qua bác sĩ nói về vấn đề ảo giác.
Bác sĩ nói, nếu bệnh trầm cảm nặng dần dẫn đến tinh thần phân liệt, sẽ sinh ra ảo giác.
Lê Tương bất lực hỏi ra vấn đề này, đã sẵn sàng nghe con trai lớn nói không có ai.
Nhưng mà, Tần Hoài Dữ lại trầm mặc hai giây.
Chỉ nghe thấy giọng trẻ con lần nữa cất lên “Hoài Dữ ca ca, là mẹ sao?”
Lê Tương run tay, điện thoại liền rơi xuống đất.
Tần Hoài Dữ vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Người nói chuyện… là em gái, mẹ bình tĩnh trước, chuyện này con từ từ cùng mẹ nói.”
……
Tần Hoài Dữ giọng nói trong trẻo, từng câu từng chữ kể lại toàn bộ quá trình em gái quay trở lại cho Lê Tương.
Anh trong lòng thấp thỏm, không phải sợ mẹ không tin, mà là sợ tình trạng tinh thần của mẹ không chịu nổi đả kích lớn như vậy.
Lê Tương nghe xong chuyện kỳ quái như vậy, lại không có phản bác, mà lo lắng nói: “Miên Miên đang ở bên cạnh con? Con bé ở bên cạnh con sao? Con ở nhà? Mẹ hiện tại qua tìm các con!”
Tần Hoài Dữ trấn an bà, sợ bà nóng lòng muốn ra ngoài, liền hứa: “Mẹ, Mục Dã cũng ở đây, chúng con hiện tại mang Miên Miên về nhà cũ.”
…….
Nhìn thấy Miên ở phía trước, Lê Tương cũng không tin chuyện con trai nói, nhưng bà vẫn như cũ mong chờ.
Đại khái chắc là con trai thương bà, không biết ở chỗ nào tìm được đứa trẻ giống Miên Miên.
Nhưng cái này không quan trọng, bà thực sự quá nhớ con gái, bà nguyện ý lừa gạt chính mình.
Giọng nói của đứa bé kia… đều rất giống.
Khi hai đứa con cao lớn dắt đứa bé gái vào sân nhà Tần gia, Lê Tương sửng sốt.
Qúa giống… Đây cũng quá giống rồi.
Lê Tương từng nhận tam kim ảnh hậu, từng là nữ minh tinh xinh đẹp hơn người.
Nhưng mà bà lúc này đang mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, gầy chỉ có 70 cân (**), làn da tái nhợt như người ốm, mái tóc xoăn nhàm chán đã lâu không xử lý.
(* 70 cân = 35kg *)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà thất hồn lạc phách chạy chân trần tiến lên, quỳ xuống, cẩn thận vươn tay, tưởng như muốn ôm đứa bé, nhưng hai tay vẫn dừng lại ở không trung.
“Miên … Miên Miên?”
Bánh bao nhỏ mặc áo phao trắng, trên đầu buộc hai bím tóc nhỏ bằng nơ con bướm màu hồng, đáng yêu vô cùng, cười rộ lên giống như thiên thần.
“Mẹ, là Miên Miên đây.” Lê Tương mũi chua xót, nhưng mắt lại khô khốc.
Nửa năm qua bà khóc quá nhiều, tuyến lệ bị tổn thương, ngay cả những giọt nước mắt bình thường cũng trở nên xa vời.
Bà nhìn con gái phấn điêu ngọc trác đứng trước mặt, muốn ôm nhưng lại không dám.
Sợ chạm vào giấc mơ này liền tan.
Tần Mục Dã xúc động nhìn không chịu được liền khóc.
Anh đỡ bả vai Lê Tương, nâng bà dậy, đỡ bà đến sofa ngồi xuống : « Mẹ, là em gái, thật sự là em gái. »
Miên Miên sau khi trọng sinh đối với ký ức thế giới này đã không còn mới, trừ bỏ nhớ rõ mình có bao nhiêu người thân, bé cơ bản chỉ nhớ rõ mình ở Cửu Trọng Thiên, thần tiên là bất tử, bé cũng không hiểu người phàm phải trải qua đau khổ của sinh lão bệnh tử.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng gầy yếu mảnh khảnh của mẹ, bé cũng chạnh lòng khóc lên.
Miên Miên cố gắng bước chân ngắn tới, lon ton bổ nhào vào chân Lê Tương : « Mẹ, Miên Miên không đi nữa, mẹ phải khỏe, mẹ đừng buồn. »
Bánh bao nhỏ khóc nước mắt lưng tròng, bộ dáng run rẩy.
Lê Tương lấy hết can đảm ôm con gái.
Mộng cũng không bị tan đi.
Thân thể ấm áp của con gái đang ở trong ngực bà thật chân thật.
Là Miên Miên, thật sự là bé Miên Miên, con gái của bà đã trở lại !
Lê Tương tuy rằng tinh thần uể oải, nhưng tư duy vẫn luôn thanh tỉnh, bà hiểu rõ chuyện con trai cả vừa mới nói kia cũng không phải nói dối để an ủi bà.
Là thật…
Bà có tài đức gì, trời cao lại ban cho bà báu vật mất đi lại được tìm thấy.
Lê Tương ôm chặt con gái, âm thanh bi ai : « Mẹ là người mẹ không tốt, là mẹ sai rồi, hại Miên Miên của mẹ phải khổ như vậy… »
Nếu không phải bà chỉ lo sự nghiệp, đem Miên Miên giao cho bảo mẫu chăm sóc, Miên Miên cũng sẽ không…
Tần Hoài Dữ trầm giọng nói : « Không phải mẹ sai, mẹ, không cần phải tự trách mình. »
Bánh bao nhỏ vươn đôi tay mũm mĩm, ôm chầm lấy eo Lê Tương : « Mẹ đừng buồn, Miên Miên biết mẹ là người yêu Miên Miên nhất trên đời, mẹ cười một cái được không ? »
……
Lê Tương so với tưởng tượng của hai đứa con kiên cường hơn nhiều.
Bà nhanh chóng phấn chấn lên, ôm con gái lên lầu, trở lại phòng của bé.
Đây là gian phòng công chúa siêu lớn, giường đệm sofa ngăn tủ, còn các loại thú bông, toàn bộ đều là màu hồng.
Nửa năm qua, Lê Tương cho người giúp việc nghỉ, vẫn luôn tự mình quét dọn.
Tất cả đồ đạc trong phòng không có động chạm, tất cả đều giống như nửa năm trước.
Miên Miên hưng phấn bò lên giường lớn lăn lộn, bé trước nay chưa từng thấy nhiều đồ vật xinh đẹp như vậy.
Lê Tương ngồi ở mép giường, được bé ngọt ngào hôn một cái.
« Mẹ, con yêu mẹ, hahaha. »
Tuy rằng ký ức mơ hồ, nhưng bé biết, mẹ yêu bé siêu siêu nhiều.
Tần Mục Dã thấy Lê Tương tiếp thu nhanh như vậy, anh không yên tâm, sợ Lê Tương giống như mình lúc trước, không thể tin đây là em gái, chỉ coi như đứa trẻ lớn lên giống vậy.
Anh không nhịn được nói : « Mẹ, đây thật là em gái, vân tay giống nhau, nếu mẹ còn nghi ngờ, có thể xét nghiệm ADN ! »
Lê Tương ôm con gái, luyến tiếc buông tay, trong mắt tràn ngập tình yêu của mẹ :
« Mẹ có cái gì phải nghi ngờ ? Mẹ lại không thể nhận ra đứa con mình sinh ra sao ? »
Bà mang thai con gái là ngoài ý muốn, khi đó bà đã 42 tuổi, là sản phụ lớn tuổi, đau suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng vẫn là sinh mổ.
Đây là đứa con bà yêu nhất, chỉ nhìn một lần, bà biết không sai được.
Tần Mục Dã gãi đầu : « Vậy chỉ có con là người duy nhất không nhận ra sao ? »
Tần Hoài Dữ cười nhạo : « Em mà là không nhận ra sao ? Em chỉ còn thiếu lấy chổi đuổi em gái đi thôi. »
Miên Miên nhớ tới cái này còn tức giận, bĩu môi, từ trong lỗ mũi liền hừ một tiếng.
« Anh hai là người xấu. »
Tần Mục Dã ngồi trước mặt đứa nhỏ cười lấy lòng : « Cái này không trách anh được, ai bảo giáo dục hiện đại dạy chúng ta học thuyết vô thần ? Miên Miên ngoan, anh hai liền mua cho em 100 cân thạch trái cây đền tội. »
Một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ.
Cuộc gọi của Uông Xuyên tới, Tần Mục Dã tức giận nhận : « Sao ? Đừng làm phiền em, em còn bận dỗ em gái đây. »
Uông Xuyên : « ….. Em nhìn Weibo trước đi. »
Tần Hoài Dữ ngoài miệng nói không quan tâm đến công việc của em hai, nhưng thật ra vẫn luôn đặc biệt chú ý Weibo.
Có trường hợp khẩn cấp, Weibo anh lập tức hiển thị thông báo.
Tần Mục Dã điện thoại còn chưa cúp, đã click mở Weibo.
Tin tức vừa mới xuất hiện đã leo lên top 1 hot search -----
# Nghi ngờ Tần Mục Dã sinh con gái #
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...