Phó Tư Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, trong khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn, mi tâm đang cau chặt của anh rốt cuộc cũng đã thả lỏng.
Cùng lúc đó sự thay đổi về cảm xúc của anh cũng làm cho đám người nhận được sự cứu rỗi.
Cuộc họp kết thúc, tiếng lòng căng thẳng cao độ của đám người cũng theo đó mà buông lỏng.
Phó Tư Vũ cầm điện thoại di động lên, ấn tay mở màn hình, đôi lông mày khẽ nhếch lên, sự lạnh lùng lúc này đã được quét sạch.
Trong ô tin nhắn, Mục Nhất Tiếu đã trả lời tin nhắn của anh: “Vừa mới trở về ký túc xá, chuẩn bị nghỉ trưa.
Chú, chú đang làm gì đó?”
Nhìn tin nhắn, không hiểu sao trong đầu của Phó Tư Vũ lại xuất hiện trên mặt sạch sẽ trong trẻo của Mục Nhất Tiếu.
Khóe miệng của anh cong lên một nụ cười, làm cho đám người nghi hoặc chạy lên não, tổng giám đốc bị gì vậy chứ, đổi tính rồi? Ngón tay của người đàn ông dao động trả lời lại tin nhắn: “Đang họp.” Tích chữ như vàng, nội dung đơn giản nhưng mà giờ phút ngày Phó Tư Vũ lại giống như một con sư tử sau khi bị chọc giận rồi lại được lấy lòng.
Anh rất ít khi cười, nhưng mà giờ phút này lại bởi vì một tin nhắn mà lộ ra nét mặt tươi cười đó, người ta không khỏi tò mò rốt cuộc là ai gửi tin nhắn tới lại có thể để Phó Tư Vũ cử động cơ mặt?
Một lát sau tin nhắn lại truyền tới: “Chú, có bận đi nữa thì cũng nhớ là phải ăn cơm trưa đó.” Ở phía sau tin nhắn còn có một biểu cảm rất đáng yêu, làm cho khóe miệng của Phó Tư Vũ lại cười sâu hơn.
Đám người xôn xao, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ quấy rầy chuyện tốt của Phó Tư Vũ.
Suy nghĩ mấy giây, nụ cười bên khóe miệng của Phó Tư Vũ dần dần tiêu tan.
Anh không gấp gáp trả lời lại mà là nghĩ đến chuyện cô bị Mục Diễm Nhan làm phỏng cánh tay, cô không nhắc đến một lời nào, độc lập kiên cường làm cho người ta phải đau lòng.
Anh là chồng sắp cưới của cô, nhưng mà cô lại giống như chưa từng buông xuống cảnh giác.
Phó Tư Vũ suy nghĩ là chồng sắp cưới của cô, anh nhất định phải đến trường học xem xem rốt cuộc vết thương của cô có nghiêm trọng hay là không.
Đã đưa ra quyết định, lúc này anh mới trả lời lại tin nhắn: “Ừm.” Để điện thoại di động xuống, Phó Tư Vũ lại khôi phục vẻ lạnh lùng như băng lúc này, anh hờ hững quét nhìn đám người:
“Tan họp.”
Hai chữ lạnh nhạt lại làm cho đám người như được đại xá, chỉ tôi qua có vài giây đồng hồ đám người lập tức lui ra khỏi phòng họp.
Người đều đã đi hết, trong phòng họp với còn lại Phó Tư Vũ và Liên Thành, Phó Tư Vũ nhìn điện thoại di động ở trên bàn, ánh mắt mờ mịt không biết là đang suy nghĩ cái gì đó.
Liên Thành bước lên, lúc đầu không muốn quấy nhiễu, nhưng mà khi nhìn thấy sắc mặt của Phó Tư Vũ không còn rạng rỡ như lúc nãy, ông ta đột nhiên lên tiếng nói: “Cậu chủ, chúng ta trở về biệt thự trước đi, thím Lương vẫn đang chờ đợi chúng ta”
Phó Tư Vũ lập tức lấy lại tinh thần, anh nhẹ gật đầu: “Ừ” Không có quá nhiều ngôn ngữ, nhưng mà Liên Thành biết anh đang cảm thấy phiền não bởi vì đôi chân của mình.
Anh là một người kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể tha thứ được việc cả đời mình cứ ngồi trên chiếc xe lăn như thế.
Huống hồ gì hiện tại anh đã có người mà mình cần muốn bảo vệ.
Nhưng mà Liên Thành nghĩ tất cả đều sẽ tốt hơn.
Trong ký túc xá ở trường học.
Sau khi gửi tin nhắn với Phó Tư Vũ xong, Mục Nhất Tiếu nằm ở trên giường không hề buồn ngủ một chút nào.
Trong đầu của cô rất hỗn loạn, cũng không biết là mình có nên nói chuyện mình đã ký hợp đồng hôn nhân cho mẹ biết hay là không? Trong những năm gần đây, mẹ đã lén lút hỏi thăm tình hình của cô, mặc dù là không tốt cho lắm nhưng mà nếu như không có bà ấy thì giấc mơ lên đại học của Mục Nhất Tiếu đã hóa thành tro bụi từ lâu.
Mấy năm trước, Mục Nhất Tiếu rất kháng cự sự giúp đỡ của mẹ mình, cho rằng là do bà ấy đã bỏ rơi mình, để mình ở lại nhà họ Mục chịu tội.
Nhưng mà thẳng cho đến khi nhìn thấy trên người của mẹ bị đánh mang theo vết thương, cô mới bắt đầu thay đổi suy nghĩ.
Cô hiểu mẹ mình cũng sống không tốt.
Từ đó về sau cô không nói bất cứ lời nói tàn nhẫn nào với mẹ, chỉ muốn sau này kiếm thật nhiều tiền để dẫn mẹ thoát khỏi cuộc sống khổ cực.
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe mắt rơi nước mắt, tất cả những gì trong quá khứ Mục Nhất Tiếu chỉ cảm thấy thật đau lòng.
Trong lúc mơ mơ màng màng cô đã ngủ thiếp đi.
Cũng không biết là trôi qua bao lâu, điện thoại rung lên đánh thức cô dậy.
Màn hình điện thoại biểu thị một số điện thoại bản địa xa lạ, không do dự một chút, vẫn là ấn nghe.
Sau khi kết nối, Mục Nhất Tiếu mới biết người đó là anh Lăng đã liên lạc với mình để mình làm gia sư.
Anh ta hẹn tối nay gặp nhau, nói là muốn nói rất nhiều vấn đề của đứa nhỏ, Mục Nhất Tiếu đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Mục Nhất Tiểu mới phát hiện đã là năm giờ chiều.
Hạ Vân Lan đang ngủ ở giường đối diện, vẫn còn đang ngáy khò khò.
Sau khi xuống giường đánh thức Hạ Vân Lan dậy, lúc đầu muốn để cô đi ăn chức một bữa cơm, nhưng mà tối nay cô ấy có việc cho nên thôi.
Thức dậy rửa mặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi bước ra khỏi trường học.
Nghỉ thầm thời gian vẫn còn sớm, Mục Nhất Tiếu đến cửa hàng đi dạo, cô muốn mua chút đồ cho mẹ mình.
Khoảng cách từ cửa hàng đến trường học không phải là rất xa, có dự định đi bộ qua đó.
Lúc đi ngang qua một tiệm thuốc, cô bị cảnh tượng kinh ngạc trước mắt làm dừng lại bước chân.
Một cô gái mang đôi giày cao gót mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, phía sau lưng là mái tóc xoăn màu nâu, đột nhiên chạy ra đường.
“Két!”
Âm thanh chói tay vang lên, làm cho hai mắt của Mục Nhất Tiếu nhắm chặt lại.
Chiếc xe màu đen đột ngột dừng lại trước mặt của cô gái, chiếc xe cách thân thể của cô gái cũng chỉ có một khoảng cách gần nửa mét.
Tiếp theo đó người qua đường nghị luận ầm ĩ:
Nghe vậy, lời nói của đám người lập tức thay đổi: “Đây là ai vậy chứ, con gái nhà người ta đều đã tìm tới cửa rồi cũng không biết đi ra nhìn một chút.” “Đúng vậy đúng vậy, đàn ông bây giờ không hề có trách nhiệm gì hết.”
Cô gái đứng bên cạnh cửa xe, cả người đang run rẩy dữ dội.
Đối mặt với nghị luận của đám người, lại phải tiếp nhận thương tích trong tâm lý.
Thấy vậy, thật ra thì Mục Nhất Tiếu có chút đồng tình với cô ta.
Nhưng mà trong khoảnh khắc tiếp theo cửa xe bỗng chốc mở ra, một cánh tay có lực trực tiếp cầm lấy cổ tay của cô gái kéo cả người của cô ta vào trong xe, sau đó cửa xe rầm một tiếng đóng lại.
Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài hơn mười giây, đôi mắt đang mở lớn, Mục Nhất Tiếu mơ hồ nhìn thấy một bên mặt của người đàn ông rất anh tuấn, cũng rất quen thuộc.
Giật mình đứng nguyên tại chỗ, khóe miệng của Mục Nhất Tiếu run run, thì thầm lên tiếng: “Chú..”
Cô ngơ ngác, đợi đến lúc cô lấy lại tinh thần thì xe đã gào thét mà đi, đám người đang vây quanh cũng dần dần tản ra.
Cô đứng ở ngã tư đường giống như là bị vứt bỏ.
Phó Tư Vũ đối xử tốt với cô như thế, nhưng mà thật ra đã có vợ sắp cưới?
- ---------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...