Tâm trạng Mã Tiểu Linh có chút phức tạp.
[Mình đã truy đuổi yêu thú này lâu như vậy, giờ manh mối gì cũng đứt hết.
Cảm thấy có chút mất mát, giống như đang đọc một cuốn tiểu thuyết không có phần kết.
Cuối cùng, có kết thúc cũng không ra cái gì.
Thật là khó chịu quá đi!!!]
Lái xe về đến nhà hàng gia đình, thì Uyển Nhi đã về trước nàng một bước.
Nhìn thấy nàng, Uyển Nhi liền vẫy vẫy tay nói: "Tiểu Linh tới đây, tôi chuẩn bị đồ tốt cho cô này."
Mã Tiểu Linh chưa kịp dừng xe, đã bị Uyển Nhi lôi ra, đẩy tới trước bàn ăn.
Trên bàn ăn đặt một cái chén nhỏ lóng lánh, có màu đen như mực, bốc hơi nóng.
Một mùi hôi thối phả vào mặt, Mã Tiểu Linh nhíu mày, nhìn Vương Quý Nhân cũng đang tò mò, quay đầu lại hỏi Uyển Nhi: "Cái gì đây?"
"Tất nhiên là xà đảm(2) của Ba Xà, đồ tốt đó nha, tôi cũng không nỡ.
Nhưng tôi đã hấp thụ nhiều tinh huyết, nên đảm xà có tác dụng không lớn.
Thế nhưng đối với cô thì rất có lợi nha, cô là người tu đạo mà, xà đảm không chỉ cường thân kiện thể, mà còn có thể tăng tu vi.
Tôi đã nấu chín rồi, cô mau uống đi.
Đây là vật báu trời cho nha, nếu bị người khác lấy mất thì không xong đâu." - Uyển Nhi đẩy cái chén đến trước mặt Mã Tiểu Linh.
Mắt Mã Tiểu Linh sáng ngời, lại có thể tăng cường tu vi.
[Tư chất của mình bình thường, nếu thật có thể tăng tu vi, vậy có phải là cãi lại số trời không? Có điều, dù sao cũng là đồ của yêu, có tác dụng phụ hay không?]
Uyển Nhi nhìn thấu sự nghi ngờ của Uyển Nhi, che miệng cười nói: "Tu tiên từ xưa đến nay đều là tranh giành thiên tài địa bảo(1).
Thứ này là đồ quý nha, nếu không phải vì nhìn được thiên cơ, bảo cô là quý nhân của tôi, thì tôi thật sự không nỡ đưa ra."
Mã Tiểu Linh ngẩng đầu nhìn gương mặt thành khẩn của Uyển Nhi, suy nghĩ một chút.
[Uyển Nhi muốn gϊếŧ mình sợ có rất nhiều cách, tội gì phải đưa thứ quý trọng này cho mình ăn.
Tuy rằng không biết tại sao, mấy vị Yêu Vương lại có thái độ kì quái với mình.
Nhưng cũng không quan trọng, chờ khi tu vi tăng cao, chắc chắn có thể trấn áp đám Yêu Vương này.
Như vậy, họ có dám cũng không dám làm càn.]
Suy nghĩ thế, Mã Tiểu Linh cầm muỗng cho một ít vào miệng.
Cái vị cay đắng làm Mã Tiểu Linh nhăn mặt, cảm thấy cả người run cầm cập, cái này đắng gấp mấy lần tim hạt sen nữa.
Mã Tiểu Linh đặt muỗng một bên, chuẩn bị nhắm mắt uống một hơi, thì nhìn thấy Vương Quý Nhân đang dịu dàng cười với mình.
Trong lòng mềm nhũn, há miệng uống một nửa, sau đó nhét trần bì đã chuẩn bị sẵn vào trong miệng.
Một lúc lâu, vị cay đắng mới từ từ phai đi, một chút ngọt ngào chậm rãi tản ra.
Mặt Mã Tiểu Linh cũng giãn ra, đặt cái chén nhỏ vào tay Vương Quý Nhân cười nói: "Còn lại, cô uống đi."
Uyển Nhi nhìn Mã Tiểu Linh, ánh mắt khác thường.
Nhìn lại Vương Quý Nhân cũng đang ngớ ra, nhếch môi cười, lặng lẽ rút lui.
[Thiên tài địa bảo mà còn cam lòng cùng người ta chia sẻ.
Chị à, sau này chị nhất định sẽ rất hạnh phúc.]
Vương Quý Nhân mở to mắt, chớp mắt một cái, áp chế đủ loại cảm giác trong lòng, nhẹ giọng nói: "Chị không cần."
"Làm sao không, có thể cường thân kiện thể gì đó mà.
Tôi không hi vọng đan hàng yêu phục ma, lại bị cô cản trở, mắc công tôi lại phải khiêng cô về.
Nhanh, uống hết cho tôi." - Mã Tiểu Linh nghiêm mặt, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Vương Quý Nhân nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh rất lâu, hình như người ta cố ý ngồi lì ở đây.
Cúi đầu nhìn cái chén mật, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Một chút trần bì được đưa tới miệng Vương Quý Nhân, Vương Quý Nhân ngậm lấy, không cẩn thận môi chạm vào đầu ngón tay Mã Tiểu Linh.
Trần bì vừa vào miệng, thì ngón tay đã nhanh rụt về.
Tinh tế nhìn lại, mặt Mã Tiểu Linh đang ửng đỏ.
Vương Quý Nhân nhếch miệng, nhẹ giọng nói: "Ngọt."
"Hừm, nếu tôi không đút trần bì cho cô, thì cô đã bị đắng đến nhăn nheo." - Mã Tiểu Linh thấy thế, trong lòng rất ngọt, nhưng vẫn cứng miệng.
"Ừm." - Vương Quý Nhân nhẹ nhàng gật đầu không nói gì, chỉ là lẳng lặng mỉm cười nhìn Mã Tiểu Linh.
Ánh mắt ôn nhu đó, làm chân tay Mã Tiểu Linh có chút luống cuống.
"Thế....tôi đi tắm trước đây." - Mã Tiểu Linh chạy trối chết.
Nàng có thể bình tĩnh đối mặt với Thượng Cổ Thần Thú, nhưng khi đối mặt với Vương Quý Nhân liền căng thẳng.
[Bởi vì, chỉ cần người ta cử động nhẹ thôi, thì mình cũng vui buồn lẫn lộn.]
Vương Quý Nhân nhìn bóng lưng Mã Tiểu Linh biến mất ở khúc quanh cầu thang, cúi đầu nhìn cái chén trước mặt, nở nụ cười ý tứ sâu xa.
Mã Tiểu Linh tắm xong, thấy Vương Quý Nhân ngồi trên giường, lập tức lấy cả đống quà được tặng ra.
Vương Quý Nhân liếc sơ qua, khi nhìn đến linh thạch thì cả người chấn động, [có loại linh thạch này tồn tại?]
Vương Quý Nhân cầm lấy linh thạch, nhìn gần hơn.
Linh thạch này rất có chất lượng, là thứ chứa linh khí rất khan hiếm, mà thể tìm thấy khối linh thạch to bằng quả trứng thế này.
Khi thời điểm mấu chốt, có thể dùng linh thạch chuyển hóa thành linh lực của bản thân.
Khi cả hai đánh nhau, luôn có thể cạn kiệt sức lực, nếu có linh thạch làm hậu thuẫn, thắng bại đã phân rõ.
Mã Tiểu Linh thấy Vương Quý Nhân có hứng thú với linh thạch, cười híp mắt nói: "Thích không? Tặng cô đó, đây là linh thạch.
Nghe Hồ Tam Thái Gia nói, trên thế giới chỉ có vài viên, nếu thường xuyên mang bên người, lại có uống xà đảm, cô sẽ sống đến 120 tuổi, he he!"
Mã Tiểu Linh tỉ mỉ cầm một túi trang sức nhỏ, bỏ linh thạch vào đó, rồi nhét vào tay Vương Quý Nhân, nói: "Này, tặng cô đó."
Vương Quý Nhân ngạc nhiên nhìn Mã Tiểu Linh.
[Linh thạch này quý thế nào Mã Tiểu Linh cũng biết, tại sao lại bằng lòng tặng mình?] - Vết nứt trong lòng nàng tựa hồ càng lúc càng lớn, nhìn Mã Tiểu Linh.
Vương Quý Nhân thăm dò một chút, rồi hôn lên má Mã Tiểu Linh một cái, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Mặt Mã Tiểu Linh đỏ bừng, tay không biết để nơi nào, ánh mắt thì nhìn lung tung, ho khan rồi nói: "Chuyện này.......ăn cơm tối thôi."
"Được." - Vương Quý Nhân nhếch miệng cười, nắm tay Mã Tiểu Linh, ở hổ khẩu tay có thể cảm nhận thấy vết chai, chắc là do dùng gậy Phục Ma lâu năm.
Ngoài ra, xương tay mềm mại, da thịt nhẵn nhụi.
Vương Quý Nhân nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Mã Tiểu Linh, cảm thấy cơ thể như có lửa thiêu đốt.
Mặt Mã Tiểu Linh càng lúc càng đỏ, muốn rút tay về.
Nhưng vừa chạm vào da thịt nõn nà của Vương Quý Nhân, lại có chút không nỡ.
Cúi đầu nhìn lại, thấy từng ngón tay quấn quýt nhau, lòng bàn tay kề sát nhau, trong lòng có cảm giác thật ngọt ngào.
Mã Tiểu Linh tự nhủ không được, ngẩng đầu.
Nhìn vào ánh mắt của Vương Quý Nhân, cảm thấy ánh mắt ấy sâu không thấy đáy, càng đi tìm thì càng bị lạc.
"Chị Tiểu Linh ơi~~~, ăn cơm thôi!" - Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Tiểu Thảo, tiếng gọi kéo tâm tư Mã Tiểu Linh trở lại.
Khi tỉnh lại mới phát hiện, đôi môi đỏ của Vương Quý Nhân đang ở rất gần, nếu không phải vì Tiểu Thảo, thì khẳng định đã môi chạm môi.
Mã Tiểu Linh có chút ảo não, lại lúng túng, vội vã nghiêng đầu đứng dậy.
Không ngờ, tay phải bị kéo lại, làm Mã Tiểu Linh ngã về sau.
Vương Quý Nhân cúi đầu nhìn Mã Tiểu Linh trong lòng, những sợi tóc tản mát trên gò má Mã Tiểu Linh, làm hơi ngứa.
Nhưng cảm giác này sự mãnh liệt trong lòng làm quên đi, chỉ biết sẽ xảy ra một số chuyện.
Mà chuyện này nàng cũng đồng ý, cũng đang chờ mong.
Nhìn vào mắt Vương Quý Nhân, chỉ thấy nó thật sự rất đẹp.
Đưa tay vuốt nhẹ từ mắt xuống sống mũi, lẩm bẩm nói: "Quý Nhân, cô thật sự rất đẹp."
"Chị Tiểu Linh, chị đang làm gì thế? Nhanh ra ăn cơm, cơm nguội rồi." - Giọng nói của Tiểu Thảo lại vang lên ngoài cửa.
Vương Quý Nhân thấy Mã Tiểu Linh thoát khỏi lòng mình, liền trầm mặt, hai tay nắm chặt.
Khi đi ngang qua Tiểu Thảo, nàng liếc cô bé.
Tiểu Thảo sợ hãi, hai chân như nhũn ra, im lặng đi phía sau Vương Quý Nhân, trong lòng bồn chồn.
[ Xảy ra chuyện gì? Mình gọi hai chị ấy ra ăn cơm thôi mà, sao Vương Quý Nhân có vẻ bực mình vậy? Có lẽ, lần sau mình nên gõ cửa rồi đi vào.]
Vương Quý Nhân dùng thức thần nhìn Tiểu Thảo, thấy Tiểu Thảo vừa mới run sợ, giờ lại cười vui vẻ ra mặt, trán nổi đầy gân xanh.
[Tên ngu ngốc này, sao Uyển Nhi có thể chịu được vậy? Dám phá chuyện tốt của bản vương, hừ!]
Đi xuống lầu, thấy Uyển Nhi đang thâm ý nhìn mình.
Vương Quý Nhân hừ nhẹ, chắp tay sau lưng đi tới cạnh bàn.
Dáng vẻ đó làm Uyển Nhi giật mình, thấy sắc mặt Mã Tiểu Linh đỏ ửng, còn tưởng hai người đang triền miên trong phòng.
Nhưng cái vẻ mặt nhắc nhở của Vương Quý Nhân là thế nào?
Uyển Nhi đưa mắt nhìn Tiểu Thảo đang đi sau lưng Vương Quý Nhân, trong lòng có cảm giác không tốt.
Không thèm ăn cơm, Uyển Nhi như một cơn gió, kéo Tiểu Thảo lên lầu, vào phòng, đóng cửa.
"Em đã làm cái gì?" - Uyển Nhi ép Tiểu Thảo vào cửa, ánh mắt nghiêm túc.
"Hể? Đâu có gì.
Em chỉ gọi chị Tiểu Linh đi ăn cơm thôi mà.
À đúng rồi, lần đầu em gọi, không biết tại sao chị Tiểu Linh không thèm để ý đến em.
Sau đó em gõ cửa mấy lần, thì cửa mới mở, lúc đi ra chị Tiểu Linh có vẻ rất vui, còn Quý Nhân thì rất dữ, còn trừng mắt nhìn em nữa.
Có lẽ chị ấy trách em lần đầu gọi quá nhỏ chăng, nên hai chị ấy không nghe thấy.
Lần sau, em nhất định gõ cửa xong rồi trực tiếp đi vào."
Tiểu Thảo càng nói Uyển Nhi càng hãi hùng khiếp vía.
[Tiểu tổ tông nhà tôi ơi! Theo lý mà nói, chúng ta cũng đã tiếp xúc da thịt nhiều lần, tại sao đứa nhỏ này một chút cũng không hiểu vậy? Xong, xong rồi, phá hỏng chuyện tốt của Quý Nhân.
Giờ phải làm sao đây?]
Uyển Nhi buông Tiểu Thảo ra, lo lắng đi tới đi lui trong phòng, tâm tư rối bời.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tiểu Thảo, càng khóc không ra nước mắt.
"Uyển Nhi, chị sao vậy? Chị cũng thấy em nhỏ tiếng quả hả? Em, lần sau sẽ nhớ gõ cửa rồi đi vào." - Tiểu Thảo cứ như con ruồi không đầu, nhìn Uyển Nhi nói rất chân thành.
"Im ngay."
"Hể?"
--------
(1)thiên tài địa bảo: vật quý của trời, đồ tốt của đất.
(2)Xà đảm: mật rắn.
P/s: giải thích một chút tại sao MTL cứ gọi VQN là cô, tại vì dù có tình cảm, nhưng MTL là người cứng miệng lòng mềm.
Nên tới lúc này dù đã tỏ tình, nhưng vẫn còn cứng miệng.
Nói chung, chưa đủ để ng" ta thay đổi xưng hô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...