Mã Tiểu Linh điều tra những tài liệu liên quan đến người này, thời gian tử vong chưa tới 1 năm.
[Không tới 1 năm? Không tới 1 năm, vậy thi thể của hắn bị người ta điều khiển à? Là ai? Là người hay yêu?]
[Nếu là người, vậy sao thi thể của hắn không có một chút tổn hại? Nếu là yêu, tại sao có thể điều khiểu được Thượng Cổ Thần Thú? Lẽ nào nó còn lợi hại hơn cả Tê Cừ?]
Đồng tử Mã Tiểu Linh thu hẹp.
[Xem ra chuyện này thực sự không đơn giản.
Chuyện xảy ra trong vòng 1 năm này càng lúc càng li kỳ, lại còn chuyện này chưa xong tới chuyện khác.
Đây là trùng hợp, hay có người cố tình.]
[Nếu như lúc đó mình không nhận mối làm ăn của Lý Gia Thụy, vậy những chuyện này vẫn sẽ tiếp tục phát triển, hay sẽ không xảy ra?] - Mã Tiểu Linh mím môi, ánh mắt nhìn người trong hình thật lâu, quay đầu nói với nhân viên: "Có thể giúp tôi điều tra hành tung của người này không?"
"À, chuyện này........Không lẽ Mã tiểu thư muốn tìm quan tài sao?"
"Quan tài cũng phải tìm, người cũng phải tìm.
Gần đây hắn từng xuất hiện, đã làm phiền anh." - Mã Tiểu Linh nói xong đứng dậy đi ra ngoài, để lại nhân viên đang sợ hãi.
"Có thể đi rồi chứ?" - Vương Quý Nhân nhìn Mã Tiểu Linh có chút hoảng hốt, thấy Mã Tiểu Linh tra khóa không xong, liền hỏi.
"Ừm." - Mã Tiểu Linh gật đầu rồi lại lắc đầu, bước khỏi ghế tài xế, đưa chìa khóa xe cho Vương Quý Nhân nói: "Cô lái xe đi, tới công ty môi giới nhà cửa."
Vương Quý Nhân nghe lời lái xe, ánh mắt liếc nhìn Mã Tiểu Linh một chút.
Phát hiện, em ấy đang cau mày, nét mặt rất chăm chú.
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi đưa tay mở radio.
Một âm bài hát vang lên trong xe, giọng hát của Thái Cầm làm Mã Tiểu Linh tỉnh táo lại.
[Mình lo lắng cái gì chứ, chưa đánh đã chịu thua thì không thể chấp nhận được.] - Đơn giản vứt bỏ phiền muộn trong lòng, ngâm nga theo âm nhạc: "Chuông đêm Nam Bình theo gió ngân vang, như muốn thúc giục tôi mau tỉnh mộng tương tư.
Đã giục rồi sao tôi chưa tỉnh mộng tương tư, tương tư có ích gì.......Ha ha...."
Mã Tiểu Linh đang hát đột nhiên cười to, nhìn Vương Quý Nhân.
Chỉ cảm thấy trong lòng rất chân thật, nàng cũng đâu khác gì đang tương tư.
Nụ cười này thẳng thắng biết chừng nào.
Tới công ty môi giới, nói ra điều kiện của mình, rất nhanh người môi giới đã giới thiệu cho nàng một cái biệt thự, cách nhà Uyển Nhi không xa.
Suy nghĩ một chút, không chỉ có chỗ ở riêng, mà khi muốn ăn cơm thì cũng có thể đi thẳng qua đó, ngu sao mà không xem.
Vui vẻ đi xem, ngôi nhà bày trí đơn giản hơn nhà của Uyển Nhi một chút.
Mã Tiểu Linh gật đầu, sảng khoái trả tiền, rồi người môi giới lại giới thiệu công ty lắp đặt.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, nhìn đồng hồ cũng khá trể, cả hai đơn giản đi vào một nhà hàng Pháp ăn cơm.
Nhà hàng trang trí cực kỳ xa hoa, nội thất sáng sủa, thế nhưng chỗ ngồi thì khá tối.
Gần cửa sổ, có dãy bàn riêng, trên mỗi cái bàn đều trang trí một cây nến thơm nhỏ, làm không khí có chút ám muội.
Mỗi lần nến đung đưa, sẽ tỏa ra mùi thơm của hoa Oải Hương.
"Quý Nhân, xem thử muốn ăn cái gì?"
"Vậy, giống em." - Vương Quý Nhân liếc nhìn menu, nhìn cả đống chữ chi chít như vẽ bùa đọc không hiểu.
Thôi thì cứ theo Mã Tiểu Linh, khá an tâm.
Vương Quý Nhân trơ mắt nhìn Mã Tiểu Linh gọi mười mấy món, hơi kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh nghe hàng tá chữ lạ hoắc phát ra từ miệng Mã Tiểu Linh, trong lòng suy nghĩ.
[Đó là tiếng gì thế? Sao mình chưa từng nghe qua?]
Phục vụ rời đi sau khi gọi món xong, sau đó lại có người phục vụ đẩy một cái xe ăn nhỏ đi tới, trên đó để đủ các loại dao nĩa sáng loáng.
Nhân viên cúi nhẹ người chào Vương Quý Nhân, rồi đặt dao nĩa lên bàn.
Chỉ một lúc, hơn 20 loại dao nĩa đã sắp xếp xong.
Vương Quý Nhân vẫn bình tĩnh nhìn Mã Tiểu Linh, thấy chỗ Mã Tiểu Linh cũng được sắp đặt y như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Phục vụ lại đem ra một chai rượu, cười tươi nhìn Mã Tiểu Linh.
Thấy nàng gật đầu, mới dám rót rượu vào ly chân cao.
Ly thủy tinh hiện ra chất lỏng màu hổ phách nhạt, Mã Tiểu Linh nâng ly đưa về phía Vương Quý Nhân nói nhỏ: "Cheers."
Vương Quý Nhân nghe Mã Tiểu Linh nói, tay nâng ly dừng lại một chút, cười yếu ớt nhìn Mã Tiểu Linh hỏi: "Xác thực?"
Mã Tiểu Linh nghe vậy, nhíu nhẹ mày, ngửa đầu uống một hơi hết sạch rượu trong ly, sau đó cười nhìn Vương Quý Nhân.
Vương Quý Nhân điềm tĩnh nhìn Mã Tiểu Linh, rồi học theo, cũng uống một hơi hết sạch.
Khi vào miệng, mới phát hiện chất lỏng màu hổ phách này là rượu.
[Ừm, cái này mùi vị khá giống chất lỏng màu đỏ lần trước từng uống.
Có điều, vị này khá ngọt, nhưng vẫn thua xa rượu được điều chế riêng trong cung đình, chí ít uống vào thấy thoải mái.
Nhưng nếu so với rượu của cung đình, thì không xứng đáng được gọi là rượu.
Cái này dùng để uống chơi thì thích hợp hơi.]
Phục vụ lại rót thêm chút rượu vào ly, Vương Quý Nhân có chút bất mãn.
[Tập tính này của người hiện đại đúng là không được, uống rượu không phải nên dùng chén lớn sao? Không có chén thì cứ cầm nguyên vò mà uống, chỉ có cái ly nho nhỏ này uống thật không đã.
Mỗi lần chỉ rót vào ly có một chút, mình súc miệng cũng không đủ.]
Món ăn thứ nhất được đem lên, khi mâm thức ăn đặt xuống bàn, ánh mắt Vương Quý Nhân sáng lên.
Cách trang trí này nhìn thật vui mắt, một cái đĩa tròn màu trắng, phía dưới lót ba miếng dưa leo mỏng, trên mặt bày một vòng cỡ đồng tiên xu những hạt màu đen.
Phía bên phải là mấy cây lá màu xanh lục không biết tên gì, phía trên là nửa miếng chanh, bên trái cứ như rửa không sạch có một ít chất lỏng vừa đỏ vừa vàng.
Vương Quý Nhân lại nhìn về phía Mã Tiểu Linh, thấy Mã Tiểu Linh cầm dao nĩa, nhìn như nàng và em ấy ăn món giống nhau.
Vương Quý Nhân cũng không kịp than phiền, ngồi nhìn Mã Tiểu Linh ăn trước, rồi bắt chước y như vậy cầm lên bộ dao nĩa ngoài cùng.
Học Mã Tiểu Linh, múc cái vật thể màu đen đó lên, đưa tới trước mắt mới phát hiện thì ra nó không đen hoàn toàn, phía dưới còn có thứ gì màu vàng hòa với màu bạc.
Đưa vào miệng nhai vài lần, ánh mắt nghi ngờ liền thay đổi.
[Rất ngon, quả nhiên Mã Tiểu Linh là một người biết hưởng thụ.
Không được, sau này phải bám dính Mã Tiểu Linh đòi đến nơi này ăn.
Nghĩ lại, bình thường Mã Tiểu Linh đối xử với mình không mấy chìu chuộng.] - Vương Quý Nhân yên lặng thu hồi ý nghĩ, vẫn là nên để Uyển Nhi kêu đầu bếp làm món này thì hơn.
Rất nhanh, phục vụ thu hồi dĩa thức ăn của hai người.
Vương Quý Nhân lưu luyến nhìn cái dĩa, [cái phần dưa leo phía dưới mình vẫn chưa ăn mà, lại còn có miếng chanh nhỏ nữa.
Sao đã bỏ rồi?]
Món thứ hai cũng được đưa lên, Vương Quý Nhân nhìn chằm chằm cái dĩa lớn, đồ ăn gom lại một chỗ ở giữa, [cái lõm này là tạo hình à?].
Vương Quý Nhân nhìn mép dĩa, có một tý tro bụi không biết tên, [nhà hàng này tại sao không chú ý vệ sinh?]
Ngẩng đầu nhìn Mã Tiểu Linh, ánh mắt có chút ai oán.
Nàng rất muốn nói cho Mã Tiểu Linh: "em nhìn cái dĩa này xem, trên mặt bị dơ".
Thế nhưng suy nghĩ thân phận cao quý của mình, [không phải chính Mã Tiểu Linh phát hiện ra mình, sau đó còn yêu cầu mình ở chung sao.]
Mã Tiểu Linh vừa mới chuẩn bị cầm dao nĩa, phát hiện Vương Quý Nhân cứ nhìn mình, có chút nghi ngờ hỏi: "Sao vậy? Cô không thích canh hành tây à? Có muốn ăn thử canh nấm của tôi không?"
Vương Quý Nhân nhìn cái dĩa trước mặt Mã Tiểu Linh, nó cũng y chang của nàng.
Nhưng trên dĩa nàng có vài thứ như bụi, còn trên dĩa của Mã Tiểu Linh có chất lỏng vừa đỏ vừa vàng.
[Chờ đã, chất lỏng này không phải cũng xuất hiện trên cái dĩa hồi nãy sao? Không lẽ giống nhau?]
Vương Quý Nhân nhìn Mã Tiểu Linh gật đầu, nhân viên đứng bên cạnh lanh trí đổi chỗ thức ăn.
Vương Quý Nhân cẩn thật nhìn Mã Tiểu Linh, hi vọng em ấy có thể phát hiện trên dĩa đó có bụi.
Nhưng Mã Tiểu Linh làm ngơ, cầm lấy cái muỗng lên uống canh.
Vương Quý Nhân nuốt xuống sự nghi hoặc, cũng học Mã Tiểu Linh uống canh.
Uống chưa được mấy muỗng, thì đã thấy đáy, Vương Quý Nhân kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng nhìn cái dĩa đồ ăn.
[Bữa ăn này quá gạt người rồi, mỗi món chỉ có một chút, không bằng một góc đồ ăn của nhà hàng Uyển Nhi nữa.
Thôi, lần sau đến thì nhắc bọn họ thêm nhiều một chút.]
Một dĩa khác lại được đưa lên, trước mặt Vương Quý Nhân là dĩa ốc sên hấp, còn của Mã Tiểu Linh là gan ngỗng.
[Gan ngỗng, lần trước Lý Gia Thụy mời cơm mình đã ăn qua, mùi vị cũng rất ngon].
Nhìn gan ngỗng trên dĩa Mã Tiểu Linh cũng thật hấp dẫn.
Vẫn là cái dĩa màu trắng, có hai miếng gan ngỗng nằm lẻ loi ở chính giữa, bên cạnh có đặt một đóa hoa nhỏ màu xanh lam.
Cúi đầu nhìn lại cái dĩa ốc sên của mình, Vương Quý Nhân không biết ăn thế nào.
Cũng là Mã Tiểu Linh hiểu rõ Vương Quý Nhân, che miệng cười, trêu ghẹo nói: "Món ăn không giống tôi, nên không biết cách ăn phải không? Này, dùng cái kẹp tròn này kẹp lấy nó, xong rồi dùng nĩa múc thịt bên trong ăn.
Đồ ăn Pháp đúng là rất phiền phức, nhưng nhà hàng này nấu khá ngon, lần sau rảnh chúng ta sẽ đến nữa nhé."
"Được." - Vương Quý Nhân nhanh chóng đồng ý.
[Ố ồ, Mã Tiểu Linh rốt cục cũng chịu bỏ tiền vì mình? Đúng là chuyện đáng mừng.
Cũng không cần chờ đến lần sau, tối nào cũng lại đây ăn là được rồi, tại mình thật sự rất là rảnh.]
Món ăn càng thay đổi, càng làm Vương Quý Nhân hoa mắt.
Đến khi món ngọt được dọn lên, thì lúc này Vương Quý Nhân mới hiểu ra.
Thì ra ra cái thứ bột phấn màu xám, với mấy giọt chất lỏng hồng và vàng, cùng với những thứ rau quả nhỏ nhỏ toàn bộ là vật trang trí.
[Cũng may, mình không bị mất mặt.] - Vương Quý Nhân thấy mình vô cùng may mắn, cười híp mắt đưa miếng bánh gato đẹp đẽ vào trong miệng.
Vừa định nói với Mã Tiểu Linh ăn rất ngon, thì điện thoại trong túi Mã Tiểu Linh vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...