Vương Quý Nhân thay đồ do Uyển Nhi đưa tới.
Chiếc váy liền thân dài đến mắt cá chân có in hình hoa lá nhỏ, bên hông còn có một cái thắt lưng vải màu xanh.
Nhìn qua giống như tiên nữ cổ đại, từ trong tranh bước ra.
Bộ đồ này làm Vương Quý Nhân nhớ đến trước kia, nàng đều mặc như vậy.
Chỉ là khi gặp Mã Tiểu Linh, thì toàn mặc áo tay ngắn và quần dài, quên mất loại quần áo quen thuộc này.
Vương Quý Nhân cẩn thận buộc thắt lưng, sau đó cảm thấy có chút mát mẻ.
Vì từ đầu gối trở xuống là làm từ voan mỏng, quấn nhẹ bên ngoài.
Có hợp không đây?
Vương Quý Nhân nghiêng đầu nghĩ một chút, vẫn là mặc xuống cho Mã Tiểu Linh xem cũng được.
Ngắm nhìn bản thân trong gương, nở nụ cười, rồi đi xuống lầu.
Lúc này là buổi trưa, lầu một tuy có phòng riêng, nhưng trong đại sảnh có rất nhiều người.
Vương Quý Nhân nâng nhẹ váy bước vào, làm đại sảnh đang ồn ào lập tức yên tĩnh.
Có người nhận thấy sự kì lạ, tò mò quay đầu nhìn lại, cứ như là gặp ma há hốc miệng.
Nhận thấy đại sảnh có gì đó kì lạ, Uyển Nhi, Tiểu Thảo, Mã Tiểu Linh từ phòng riêng bước ra.
Vừa nhìn thấy Vương Quý Nhân, ba người không hẹn cùng sửng sốt.
Uyển Nhi lấy lại tinh thần, rồi nhẹ nhàng nhéo vào eo của Tiểu Thảo, nhéo đến khi Tiểu Thảo nhe răng trợn mắt, nước mắt cũng sắp trào ra thì mới chịu ngừng.
Mã Tiểu Linh đầu tiên là giật mình, sau đó im lặng, rồi cuối cùng là đen mặt sắp nổi giận.
Uyển Nhi che miệng cười, kéo Tiểu Thảo vào phòng riêng.
Mã Tiểu Linh không nói gì, kéo Vương Quý Nhân vào phòng riêng, dùng sức đóng cửa lại.
Thấy Vương Quý Nhân ngồi trước bàn, vô tội nhìn mình, liền có chút không vui, giọng nói khó chịu: "Sao cô không mặc đồ tôi đã mua?"
Uyển Nhi sững sờ, vừa định giải thích thì nhận được ánh mắt cảnh cáo của Vương Quý Nhân, vội vã cười: "Tiểu Linh, Quý Nhân nói gần đây cô có rất nhiều tâm sự.
Vì muốn làm cô vui, nên tôi tự mua đồ, cô đừng chú ý."
Mã Tiểu Linh mím môi, cúi đầu hớp ngụm canh, không nói nữa.
Uyển Nhi thấy bầu không khí hơi bất thường, vừa định mở miệng, Vương Quý Nhân đã giành trước: "Uyển Nhi nói em không cần chị nữa, sau khi làm xong việc thì bỏ rơi chị ở đây.
Có thật không?"
Uyển Nhi căng thẳng, [chị gái, chị đừng có gây thù chuốc oán vậy chứ.
Lúc đó em đã đồng ý với Tiểu Linh không nói cho chị, rõ ràng chị nghe được, lại đổ hết tội lên người em.
Đúng là người càng già càng xấu xa mà.]
Uyển Nhi run run nhìn Mã Tiểu Linh, đúng như dự đoán, Mã Tiểu Linh lạnh tanh.
[Làm sao đây? A a a....đừng nhìn tui, không phải tui nói đâu.
Cô nhất định phải tin tui đó...Oa oa.....] - Nội tâm Uyển Nhi rít gào, đáng tiếc không tới được Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh để muỗng xuống, im lặng nhìn Vương Quý Nhân.
[Hôm nay Quý Nhân thật xinh đẹp, giống như đồ có khí chất cổ trang rất thích hợp với cô ấy, mái tóc dài tùy ý khoát lên vai, càng có vẻ khí chất.
Đây gọi là trời cho xinh đẹp, không cần son phấn cũng phong lưu sao?]
Vương Quý Nhân thấy Mã Tiểu Linh không nói gì, có chút không hiểu được ý tứ của em ấy.
Trực tiếp lật bài ngửa: "Đêm qua em đã nói sẽ không bỏ rơi chị, cơ thể của chị em cũng thấy hết rồi.
Em còn không muốn chịu trách nhiệm sao?"
Mã Tiểu Linh đang rất bình tĩnh, trong nháy mắt sụp đổ.
Vội vàng tăng âm lượng, che giấu trái tim hoảng sợ của chính mình: "Tôi thấy hết của cô hồi nào?"
"Có.
Khi em đưa chị về nhà, liền xé hết đồ của chị." - Vương Quý Nhân ngoài mặt thì nổi giận đùng đùng, bên trong thì cười sắp chết.
"Là cô không chịu tắm rửa, tôi chỉ kéo nhẹ thôi mà, ai biết đồ của cô liền rách nát vậy chứ.
Đừng có nói như tôi là tên biếи ŧɦái." - Mã Tiểu Linh giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, lớn tiếng bảo vệ sự trong sạch của mình.
Uyển Nhi thấy tình hình không ổn, [chuyện "phòng the" mà lớn tiếng cười toe toét nói ra vậy có được không? Hơn nữa mình vẫn còn ở đây mà xem hội, có đảm bảo an toàn tính mạng không vậy?] - Uyển Nhi liếc mắt nhìn Tiểu Thảo, dù hai người kia đang cãi nhau, cô nhóc vẫn ngồi ăn ngon lành.
[Tên ngu ngốc này, bộ không biết Vương Quý Nhân rất xấu tính sao? Nếu còn tiếp tục ở đây, đảm bảo có 9 cái mạng cũng không đủ.] - Uyển Nhi vội vàng đứng lên, kéo Tiểu Thảo ra ngoài.
Vương Quý Nhân thấy Uyển Nhi đi ra ngoài, còn tỉ mỉ khóa cửa lại, trong lòng than thở, [đúng là thông minh.] - Quay đầu nhìn Mã Tiểu Linh, vẻ giận dỗi đột nhiên biến mất, thay vào đó là ai oán, viền mắt đỏ lên, nước mắt rưng rưng.
Mã Tiểu Linh muốn nói tiếp, nhưng vừa thấy Vương Quý Nhân khóc, vội vã câm miệng.
Đau lòng muốn đưa tay lau nước mắt trên gò má cho Vương Quý Nhân, nhưng lại cảm thấy như bản thân chịu thua, liền xoắn xuýt.
Nhìn Vương Quý Nhân, rồi nhìn lại tay mình, rốt cuộc vẫn là duỗi ra lau nước mắt cho Vương Quý Nhân, nhẹ giọng nói: "Rõ ràng là cô nói oan tôi, giờ còn khóc nữa sao."
"Em muốn vứt bỏ chị, còn không chịu trách nhiệm." - Vương Quý Nhân than thở khóc lóc, gần như thương tâm, cả người cũng run rẩy.
"Hiểu lầm mà, cô đừng khóc nữa." - Mã Tiểu Linh đau lòng khi nhìn thấy Vương Quý Nhân khóc.
"Em lại định dỗ dành chị sao.
Nếu em thật sự nghĩ cho chị, tại sao không nói cho chị biết, lại đi nói cho Uyển Nhi.
Em dựa vào cái gì cảm thấy Uyển Nhi sẽ chăm sóc tốt cho chị, em là muốn bỏ rơi chị phải không? Có phải không? Có phải em cảm thấy chị.........ưʍ..ứm...."
Đồng tử của Vương Quý Nhân mở rộng, [mình bị cưỡng hôn à?]
Mã Tiểu Linh thấy Vương Quý Nhân càng càu nhàu, thì tay chân càng luống cuống.
Ma xui quỷ khiến thế nào, muốn lấp kín miệng Vương Quý Nhân lại.
Chỉ là, dùng cách này có quá gan không?
[Trong miệng mình có gì đó mềm mềm? Gì vậy?] - Mã Tiểu Linh đẩy Vương Quý Nhân ra, thấy Vương Quý Nhân đang ngạc nhiên.
Nhìn lại đôi môi đỏ của Vương Quý Nhân, Mã Tiểu Linh cuống quít chạy ra mở cửa.
Uyển Nhi với Tiểu Thảo đang làm mèo tò mò, xém nữa là ngã nhào vào trong.
Mã Tiểu Linh cảm thấy hai má nóng bừng, vội vã lách người, chạy ra sân, nhảy lên xe, đạp ga chạy mất.
Đến khi chạy thật xa, thì Mã Tiểu Linh mới lấy lại tinh thần, đưa tay nhấn nút mở mui xem để mặc cho gió thổi vào mặt mình.
[Tại sao mình lại bỏ chạy? Á á mặc cỡ chết được!] - Mã Tiểu Linh ảo não, nghĩ đến cái thứ mềm mềm trong miệng, mặt càng đỏ hơn.
[Quý Nhân sao có thể.........sao vậy được! Ủa, không đúng, là mình chủ động mà.
Không biết lúc đó nghỉ gì, tự nhiên cơ thể lại nhào tới.
Làm tim đập sắp tắt thở luôn, Quý Nhân có bị hù sợ không? Hình như là không có, Quý Nhân còn chủ động hơn mình, lẽ nào cô ấy cũng thích mình?] - Tâm trạng Mã Tiểu Linh bây giờ rối nùi, thấy bên cạnh có bãi đậu xe bỏ hoang, không nghĩ nhiều liền ngừng xe.
Với tâm trạng này, không thích hợp lái xe.
Mã Tiểu Linh xuống xe, nhìn vào đống gạch vụn, có thể là tường của bãi đậu xe.
Từ đống phế tích có thể nhìn ra, trước đây chỗ này là bãi đậu xe hai tầng.
Không biết vì sao không được sửa chữa, nên ngày qua ngày chúng đã sụp đổ.
Trong lòng Mã Tiểu Linh vẫn còn hơi loạn, nhìn dưới chân có hòn đá nhỏ, theo bản năng duỗi chân đá nó văng ra xa.
Cục đá theo sức mạnh lăn long lóc, [hzai...].
Mã Tiểu Linh thở dài, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh, có cảm giác tự khinh bỉ bản thân.
[Đã dặn lòng kiên định, kết quả là mình lại sợ đến mức bỏ chạy tới nơi này.]
[Bỏ đi, nhìn ngói vỡ tường đổ rồi suy nghĩ lung tung, thì chi bằng đi về hỏi trực tiếp Vương Quý Nhân cho rồi.
Có thể cô ấy cũng có ý với mình, mắc gì phải đoán tới đoán lui.]
Mã Tiểu Linh lên xe, đề máy, phát hiện không thể nào nổ máy được, bực mình.
[Xe mới mua chưa hư hỏng gì, tại sao lại không nổ máy?] - Mã Tiểu Linh xuống xe, đi ra cổng chính.
[Hết cách rồi, lúc nãy chạy vào đây mình thấy một gara sửa xe không xa, đành ra ngoài tìm người đến xem giúp vậy.]
Mã Tiểu Linh vừa đi vừa nghĩ đến chuyện của Vương Quý Nhân, đến khi lưng ướt đẫm mồ hôi mới để ý, rồi định thần lại.
[Cổng cách mình không xa, nhưng nhìn lại thì cái xe của mình đã không thấy?]
[Quỷ Đả Tường? Ngay giữa trưa mà mình đụng ngay Quỷ Đả Tường? Con quỷ này lợi hại thế à?] - Mã Tiểu Linh híp mắt nhìn mặt trời, phát hiện cả bầu trời âm u, mây đen dày đặc, [ngay cả trời cũng tối thui, sắp mưa sao?]
[Xem ra mình mạng mình xui thật rồi, lần nào đi ra ngoài cũng đụng phải những thứ này.
Đáng ghét, mình chưa từng ghét bắt quỷ như lúc này.]
[Cũng may có Không Gian Chi Giới, nếu không, mình sợ sẽ nát bấy như cái bãi xe.] - Mã Tiểu Linh lấy mắt kính thần quái đeo vào, phát hiện không gian không ăn khớp.
[Ảo cảnh? Lại là ảo cảnh.]
Đã từng đánh với Tê Cừ, nên Mã Tiểu Linh biết ảo cảnh đáng sợ thế nào.
Thấy xa xa có một bóng người đang đi tới, không nói gì, lấy Thổ la bàn ra, một tay khác kẹp lá bùa cam, vẽ vào không khí một chữ XÁ thật lớn, khẽ đọc: "Long Thần nghe lệnh, Thổ Hành Tôn mượn pháp, đại địa hóa lá chắn, bảo hộ toàn thân.
MAU!"
Lá bùa để trên mặt Thổ la bàn, Thổ la bàn lập tức tạo thành một kết giới bao bọc Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh lấy gậy Phục Ma ra, gắt gao nhìn người đang đi đến.
Vừa nhìn rõ đó là ai, thì Mã Tiểu Linh giật mình.
[Đó là cô bé đã bị đụng chết trước mặt mình, tại sao cô bé lại ở chỗ này?]
[Kết giới ở đây có liên quan gì với cô bé?]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...