"Vì sao lại nói vậy?" - Uyển Nhi thật không hiểu, lông mày khẽ nhíu nhìn Mã Tiểu Linh.
"Cô là yêu vương, sau này e rằng chúng ta sẽ phải đối đầu.
Tôi và cô nói sao cũng được, chỉ là, cô đừng nói với Quý Nhân.
Tôi chỉ còn sống được 2 năm nữa, 2 năm này là tôi đòi hỏi Diêm La chân quân, tôi không chắc mình có sống thọ được tới lúc đó hay không.
Nếu như có thể, tôi cũng mong được sống thêm vài ngày.
Nếu như không được, tôi sợ qua hai năm nữa sẽ phải đi rồi."
"Cô cũng biết công việc của tôi mà, không đảm bảo an toàn.
Phụ nữ Mã gia phần lớn đều chết trẻ, tôi cũng không hi vọng sẽ sống được lâu.
Có điều, Quý Nhân là người bạn duy nhất của tôi, cũng có thể nói là người nhà.
Cô cũng biết, cô ấy hơi ngốc.
Nếu tôi mất, tôi rất lo lắng cho cuộc sống của cô ấy sau này.
Vì thế, cô có thể giúp tôi không?"
"Vậy, cô định đi xa sao?"
"Ừm, tôi phải đi giải quyết chuyện ở đây.
Vì thế, tôi muốn nói lời chào với cô." - Mã Tiểu Linh cụp mắt, vì hàng mi cong xinh đẹp đã che đi ánh mắt, làm người khác không thể nhìn thấy vẻ mặt của nàng.
"Sao cô không tự nói với Quý Nhân?"
"Nói cái gì đây? Nói là tôi phải chết à? Dù thời gian chúng tôi quen biết không lâu, nhưng............" - Câu tiếp theo, Mã Tiểu Linh không nói ra được.
[Đâu phải không muốn nói cho Quý Nhân biết, chỉ là mình sợ nhìn thấy nét mặt không muốn thấy.]
[Mình muốn thấy cô ấy như thế nào? Chỉ sống được hai năm, còn có thể đòi hỏi cô ấy biểu hiện gì đây?]
"Ừm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Quý Nhân." - Uyển Nhi lên tiếng.
Dường như Mã Tiểu Linh không muốn nói nữa, cô cười, đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau khi khuất sau cánh cửa, nét mặt ung dung của Uyển Nhi liền thay đổi.
Lông mày nhíu chặt, nghiêm mặt im lặng, dùng thần thức thăm dò.
Đã tìm được rồi, Vương Quý Nhân đang chợp mắt trên một cái ghế trong vườn hoa.
"Chị, lớn chuyện rồi."
Vương Quý Nhân mở mắt, ánh trong suốt nhìn nơi xa, mở thần thức trả lời: "Đừng hoảng, từ từ nói."
"Tiểu Linh chỉ còn sống được hai năm."
"Cái gì?" - Giọng Vương Quý Nhân đột nhiên lên cao, đang nằm liền đứng thẳng, cơ thể căng thẳng như gặp kẻ thù.
"Tiểu Linh nói, là Diêm Vương nói cho cô ấy biết."
"............."
"Chị, chị? Chị còn đó chứ?" - Uyển Nhi phức tạp, nhắm mắt lại.
Sử dụng toàn lực, cũng không phát hiện được khí tức của Vương Quý Nhân.
Đành thở dài, lắc đầu rời đi.
Vừa nghe Uyển Nhi nói, Vương Quý Nhân liền cảm thấy tràn đầy lửa giận.
Không chờ Uyển Nhi nói xong, liền lập kết giới.
Từng tầng kết giới chồng lên nhau, nhìn từ xa cứ như một tấm màng mỏng phảng phất giữa trời.
Vương Quý Nhân như ngôi sao đã tắt, trong nháy mắt liền biến mất.
Ngôi sao đã tắt ấy liền sụp đổ, phong cảnh vẫn như cũ, nhưng cái ghế người đẹp vừa nằm đã tan thành mây khói.
Ngay lập tức, trên cầu Nại Hà có một bóng người lướt qua.
Người canh phòng dụi mắt, không dám tin.
"Này, người anh em.
Có người vừa bay qua phải không?"
"Ngươi đầu đất à? Nơi này là Địa Phủ, đã có lệnh cấm.
Ngay cả Diêm La chân quân cũng không thể trái lệnh, nhất định ngươi hoa mắt rồi."
Không gian ở thông cáo đài hơi gợn sóng, một bóng người xuất hiện.
Có hai con quỷ đầu trọc đang đứng đó đọc thông báo, tự nhiên Vương Quý Nhân xuất hiện kế bên, làm một con quỷ giật mình.
La lên: "Á á á ba má.....Hù chết quỷ à? Thí chủ sao lại tự nhiên xuất hiện như thế chứ?"
Vương Quý Nhân liếc một cái, con quỷ đang la hét liền câm nín.
Con quỷ chỉ cảm thấy xung quanh tràn đầy sát khí, sợ đến mức nói không nên lời.
Vương Quý Nhân nhếch miệng xem thường, đi về điện Diêm La.
Con quỷ kia thấy đã tránh được một kiếp, vỗ vỗ ngực, bỏ chạy.
[Ôi, đúng là nghiệp chướng, đẹp vậy mà là ma nữ á.
Tại sao khí thế lại đáng sợ thế chứ? A Di Đà Phật, quả nhiên phụ nữ dữ như cọp, chạy cho chắc ăn.]
"Cô là ai?"
"Không đúng, trên người cô không có quỷ khí, cô tới.........."
Gác cổng chưa nói xong, đã bị Vương Quý Nhân bóp cổ, ném qua một bên.
Đưa thức thần vào điện Diêm Lam, chỉ thấy một cô bé ngây thơ vô số tội.
[Chính là ngươi!]
"Nhanh, bắt lấy cô ta." - Thủ vệ dồn dập chạy tới, binh khí liên tục đâm thẳng về phía Vương Quý Nhân.
Không ngờ, binh khí xuyên thẳng qua người Vương Quý Nhân.
Đám linh kinh ngạc, mở to mắt, mới phát hiện đó chỉ là cái bóng.
Sau vài giây, nó liền biến mất.
[Tàn ảnh?] - Bọn lính vội vã nuốt nước miếng, báo cáo với Diêm La chân quân.
Khi Vương Quý Nhân xuất hiện trước mặt Diêm La chân quân, thì Diêm La chân quân cười lạnh nói: "Yêu nghiệt to gan, dám tự ý xông vào Địa Phủ.
Ngươi có biết tội của ngươi không?"
Giọng của một đứa bé, mà lại nói ra những lời như vậy, cũng có vài phần mạnh mẽ đó.
Vương Quý Nhân khinh thường nhíu mày, vung tay.
Một kết giới liền bao trùm điện, những binh linh bị chặn ở bên ngoài.
Nhìn Diêm La chân quân vẫn rất bình tĩnh, Vương Quý Nhân cười nhẹ, đi tới cạnh bàn, duỗi ngón tay trỏ, chỉ vào giữa trán Diêm La chân quân, nói: "Tiểu quỷ, lần trước Tiểu Linh tìm ngươi làm ăn.
Thế mà ngươi dám tính toán với em ấy, ta thấy ngươi có phải sống qua lâu, nên quên mất mình là quỷ.
Có thể bị đánh hồn siêu phách tán nhé."
"Ngươi dám uy hiếp ta?" - Diêm La chân quân ngẩng đầu, ánh mắt như dao, nhìn chằm chằm Vương Quý Nhân.
[Được, bởi vì vẻ bề ngoài nên cô ta không để mình vào mắt sao? Mình có thể giữ được chức vụ Diêm Vương cả vạn năm, không lẽ không có chút năng lực nào sao?]
"Hừ, lải nhải.
Bây giờ ta hỏi, nhóc nói.
Ta nghĩ nhóc ngồi trên cao quá lâu, nên quá mức tự cao rồi." - Vương Quý Nhân cúi người, dốc toàn bộ yêu lực đè lên người Diêm La chân quân.
Áp lực này quá lớn, làm cơ thể nhỏ bé của Diêm La chân quân chịu không nổi, xương cũng muốn rạn nứt.
Cơ thể nhỏ bé của Diêm La chân quân bạo pháo, một luồng hắc khí như thủy triều dâng, gói gọn ngài vào trong.
Lấy khi thế đánh không kịp trở tay, phản công.
Vương Quý Nhân không ngờ, Diêm La chân quân đúng là có chút bản lĩnh.Vì phòng thủ không kịp, một vệt máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.
Cười lạnh, nói: "Ta không có ý định gϊếŧ nhóc, nhưng dám làm ta bị thương.
Vậy từ từ mà hưởng thụ đi."
Ánh mắt Vương Quý Nhân phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sau một khắc, ánh sáng đó chậm rãi tiêu tan, ánh mắt Vương Quý Nhân trở lại bình thường, nhưng ở giữa con ngươi vẫn đỏ như máu.
Ánh mắt nàng giống như có một lực hấp dẫn vô hình, khiến người ta phải theo đuổi.
Diêm La chân quân chỉ lướt qua ánh mắt Vương Quý Nhân thôi, thì lập tức như rơi vào 18 tầng Địa Ngục.
Từng ngọn lửa nóng bức phả vào mặt, làm Diêm La chân quân có chút bất an.
[Đây là đâu? Tại sao toàn là Tam Muội Chân Hỏa, nó có thể thiêu rụi cả linh hồn con người.]
[Diêm La chân quân liếc nhìn xung quanh, phát hiện bốn bề đều là lửa, không có chỗ thoát.
Giọng nói của ai? Vì sao mình lại nghe thấy tiếng gọi? Giọng nói này, là của chị Hương Nhi.
Sao chị Hương Nhi lại ở đây?] - Diêm La chân quân hơi tức giận, chạy về phía phát ra âm thanh.
Lửa, ngọn lửa rừng rực bao vây một bóng người, đó chính là chị Hương Nhi? Diêm La chân quân tức giận, mấy lần muốn xông tới.
Thế nhưng, mỗi lần xong lên, thì lửa càng lúc càng lớn.
Chỉ mới thử mấy lần mà, tóc, lông mày, đều bị lửa đốt trụi.
Tam Muội Chân Hỏa cứ như ruồi bây lấy mật, làm thế nào cũng không dập được.
Diêm La chân quân cảm thấy từng cơn đau kéo đến, làm ngài đau đến không muốn sống.
[Chị Hương Nhi ở trong đó, nhất định sẽ còn đau hơn.] - Diêm La chân quân cắn răng, chống đỡ cơ thể, bước chân kiên định, chậm rãi đi tới gần bóng người đang chìm trong lửa.
Lúc này, ngài đã quên mất thân phận Diêm La chân quân của mình.
Bây giờ, ngài chỉ muốn cứu người mình yêu.
Vương Quý Nhân cười, khi nhìn Diêm La chân quân lăn khỏi ghế, rồi ôm chặt cơ thể lăn lộn trên đất.
[Dám bắt nạt người của mình, cho dù ngươi là Diêm La chân quân thì sao? Cơ hội ta đã cho, chỉ là ngươi không biết trân trọng.
Kết cục chính là tan thành mây khói.]
Vương Quý Nhân híp mắt, ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn, nhìn Diêm La chân quân lăn lộn trên đất.
Nàng nhếch môi, nhấc chân đạp lên cái cổ mảnh khảnh của Diêm La chân quân.
Diêm La chân quân đang lăn lộn trên đất, đột nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt đỏ ngầu của Vương Quý Nhân.
Đôi mắt mê man đã không còn, thay vào đó là ánh mắt châm biếm, lông mày có chút thưa thớt.
Một ánh sáng xuất hiện giữa ngực, đâm thẳng vào tim Vương Quý Nhân.
Vương Quý Nhân thầm nói không được, vội vã tránh.
Đáng tiếc vì cự ly quá gần, tránh không kịp, ánh sáng đâm xuyên qua vai Vương Quý Nhân.
Máu tươi tóe ra, Vương Quý Nhân rên lên một tiếng, bị lực xung kích nên lùi lại vài bước, che vai.
Lượng máu lớn từ vết thương tuôn trào, nhuộm đỏ ống tay áo màu xanh nhạt.
Vương Quý Nhân trầm mặt, lòng bàn tay phát ánh sáng tím.
Vết thương chưa kịp phục hồi, thì Diêm La chân quân lại đánh tới.
"Hừ!" - Vương Quý Nhân cắn răng, không khí xung quanh xuất hiện một tầng sóng dày đặc.
Tầng sóng lướt tới trước, dâng cao lên, tạo thành một bức màn phòng thủ, chắn lạ tia sáng của Diêm La chân quân.
Tia sáng trắng đánh tới, làm màn phòng thủ bị nứt.
Thế nhưng sau vài giây, tia sáng trắng cũng bị bức màn nuốt chửng.
Vương Quý Nhân thả tay vịn bả vai, có thể nhìn thấy vết thương tròn như một đồng tiền xu, xuyên thẳng qua bả vai của nàng.
Máu tươi đã ngưng chảy, chỉ là vết máu loang lổ, nhìn thấy mà giật mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...