Mã Tiểu Linh vội vàng tránh, nói: "Này, đừng có lạy tôi.
Cô đứng lên trước, tôi đồng ý."
Người đàn bà đang khóc sưng mắt kế bên, ánh mắt tỏa sáng, nhìn Mã Tiểu Linh, kích động nói: "Có phải cô thấy được con gái tôi không? Phải không?"
"Hai người im lặng một chút, được không?" - Mã Tiểu Linh cao giọng, hít sâu.
Người đàn bà đang đứng thẳng người, bị Mã Tiểu Linh gắt giọng, lập tức sợ đến mức co rút lại, hai tay nấm thành quyền, rồi lại không biết để vào đâu.
Xem ra, có vẻ bất an.
Mã Tiểu Linh kẹp lấy một lá bùa vàng, nhẹ nhàng vung lên.
Sau đó liếc nhìn người đàn bà, nói vào tai bà: "Tôi giúp bà gặp con gái."
Người đàn bà kinh ngạc khi nghe Mã Tiểu Linh nói, rồi mừng như người điên.
Người đàn bà liên tục nói cám ơn, sau khi lá bùa trong tay Mã Tiểu Linh cháy hết, bà liền thấy trước mặt có một cái bóng từ từ hiện ra.
Bà che miệng, nước mắt lại dâng trào.
Bà mở rộng vòng tay, muốn ôm cái bóng vào lòng.
Thế nhưng mỗi lần vòng tay đưa tới, thì mỗi lần bàn tay xuyên qua cái bóng.
Mã Tiểu Linh nhìn người đàn bà, nhẹ giọng hỏi: "Tối nào bà cũng đến cúng tế cô ấy sao?"
"Vâng." - Người đàn bà ngẩn ra nhìn cái bóng màu trắng, không dám chớp mắt.
Bà sợ nếu chớp mắt, sẽ không còn nhìn thấy bóng người mà bà ngày nhớ đêm mong, người con gái duy nhất của bà.
Sau khi sinh, chồng bà bỏ rơi bà và con, bà ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái trưởng thành, nhưng không ngờ xảy ra thảm kịch như thế này.
Chuyện này, bà thật sự không thể tiếp nhận được.
"Chuyện này đối với một người làm mẹ, đúng là rất tàn nhẫn.
Thế nhưng, vì con gái của bà, tôi phải nói điều này.
Bà mỗi ngày đều đến đây cúng tế, làm con gái không yên lòng sẽ không thể đi đầu thai, cứ quanh quẩn ở ngã tư này.
Bà nhìn cô ấy đi, cơ thể đã mờ hẳn rồi."
"Người vừa chết, phải đi xuống Địa Phủ để đầu thai.
Như vậy, mới có thể đổi lấy một sinh mệnh mới.
Thế nhưng, cô ấy cứ ở mãi nơi này, thì đành chịu âm khí tiêu tán và từ từ tan biến.
Đến cuối cùng, kết quả nhận được là hồn bay phách tán.
Thân là mẹ, nên mong ước con mình được đầu thai mới đúng chứ?"
Người đàn bà nghe xong, nhìn Mã Tiểu Linh không biết nói gì.
Có lẽ vì Mã Tiểu Linh cho bà nhìn thấy con gái, nên bà tin tưởng Mã Tiểu Linh chính là cao nhân đến để giúp mình, nên những lời đó bà tin là thật.
Bà lần nữa nhìn cái bóng, rồi lại khóc thét lên: "Xin lỗi, mẹ có lỗi với con, là mẹ hại con."
Cái bóng trắng muốn đưa tay, lau đi những giọt nước mắt kia.
Nhưng đáng tiếc, những giọt nước mắt kia như hạt châu nặng ngàn cân, từng viên xuyên qua bàn tay cái bóng mờ, rồi rơi xuống hòa vào mặt đất.
"Mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc mà.
Là con gái không tốt, mẹ là người mẹ tốt nhất thế gian.
Kiếp sau, con vẫn muốn làm con gái của mẹ."
"Chà chà, đúng là mẹ con tình thâm." - Một giọng nói có chút mỉa mai, từ sau lưng Mã Tiểu Linh truyền đến.
Mã Tiểu Linh quay đầu nhìn, nhìn thấy Tạ Tất An mặc bộ đồ màu trắng, tay cầm cái roi da thật dài, một đầu đang trói hai cái quỷ hồn.
Hai quỷ hồn cả người ướt nhẹp, cái bụng trương phình, da dẻ thì trắch toát, vừa nhìn đã biết bị chết đuối.
"Đúng là bám dai như đỉa." - Mã Tiểu Linh tức giận chép miệng.
"Phải nói là âm hồn bất tán chứ.
Ấy, nơi này có một âm hồn sắp tiêu tán à? Ai da, đám thuộc hạ đúng là làm việc không cẩn thận, lại bỏ sót một hồn phách ở đây.
Cô, theo tôi về Địa Phủ." - Tạ Tất An cười, đi tới cái bóng màu trắng.
"Không cần anh lo, tôi tự có cách đưa cô ấy xuống Địa Phủ." - Mã Tiểu Linh nhíu mày không vui, nhìn Tạ Tất An.
"Này, nếu cô ta không đi, thì sẽ không được đầu thai.
Tôi là có lòng tốt, cô lại làm lỡ việc, thì cô sẽ phải chịu trách nhiệm đó." - Tạ Tất An cười như không cười, nhìn Mã Tiểu Linh.
Người đàn bà được Mã Tiểu Linh mở Thiên Nhãn, nên có thể nghe được lời nói của ma quỷ.
Bà nghe thấy lời Tạ Tất An nói, lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái, rồi mới khóc thành tiếng: "Đại nhân, van cầu người dẫn con gái tôi đầu thai đi, đừng chậm trễ."
Tạ Tất An không nhúc nhích, đứng đó tiếp nhận ba lạy của người đàn bà.
Nụ cười liền tắt đi, bấm tay tính, mặt càng lúc càng u ám, nhão muốn chạy nước.
"Người tu chín kiếp, đúng là xui tám đời.
Mỗi lần nhìn thấy cô là không có gì tốt." - Tạ Tất An không vui nhìn Mã Tiểu Linh.
"Tu chín kiếp? Ha ha, xem ra tới trời cao cũng giúp bà ấy.
Ông anh còn nhận ba lạy của người ta, thì nhất định phải giúp đó." - Mã Tiểu Linh vui khôn tả.
Người tu chín kiếp 100 mới gặp một lần, họ là tiểu tiên giống như Sơn Thần hay Thổ Địa bị giáng chức để trải nghiệm đau khổ của nhân gian.
Khi lớn lên phải là người tốt, làm nhiều việc thiện giúp đỡ thế gian, thế nhưng mỗi một kiếp đều có kết cuộc rất thảm.
Sau khi hoàn thành 10 kiếp, thì mới được khôi phục thân phận thần tiên, lần nữa lên Thiên Đình nhậm chức.
Mà người đàn bà trước mặt này đã trải qua 10 đời, xem ra kiếp này đã hoàn thành.
Dù Tạ Tất An không giúp, thì sẽ có những người khác giúp.
Tạ Tất An nhìn bốn phía, nhẹ nhàng run roi da.
Cái roi da từ từ nhỏ lại, hai linh hồn cũng thu nhỏ theo.
Cuối cùng anh cuốn roi lại, rồi bỏ vào túi.
"Chút nữa tôi quay lại." - Tạ Tất An bỏ lại một câu rồi biến mất.
Mã Tiểu Linh cười, nhìn người đàn bà nói: "Đừng sợ, anh ta đi giúp bà thôi."
"Cậu ấy cũng là quỷ sao?" - Người đàn bà cẩn thận hỏi Mã Tiểu Linh.
"Ừm, Hắc Bạch Vô Thường bà từng nghe qua đúng không? Anh ta chính là Bạch Vô Thường tên Tạ Tất An, bà cũng rất may mắn." - Mã Tiểu Linh vỗ nhẹ vai người đàn bà.
Bởi vì thường xuyên tiếp xúc với linh hồn của con gái, nên trên người bà dính một chút âm khí.
Cái vỗ của Mã Tiểu Linh, chính là đánh tan toàn bộ âm khí nơi bả vai của bà.
Người đàn bà thấy nhẹ nhõm, trong lòng cũng biết cô gái trước mắt nhất định sẽ giúp mình, vội vã quỳ xuống.
Mã Tiểu Linh sợ hãi nắm lấy tay bà, nói: "Tuyệt đối đừng, tôi nhận không nổi.
Sau này, đừng có tùy tiện quỳ lạy ai."
Người đàn bà cảm kích gật đầu với Mã Tiểu Linh, miệng liên tục nói: "Cảm ơn, cảm ơn!"
Rất nhanh, Tạ Tất An đã quay lại, trong tay còn ôm theo một cô bé chừng 10 tuổi.
Anh quay nói với người đàn bà: "Cô bé này từng bị dọa sợ đến mức hai hồn ba phách đã bay mất, nên bây giờ trở thành một đứa ngốc, còn bị cha mẹ bỏ rơi, lang thang mấy năm nay.
Dù sao hồn phách của con gái bà cũng không còn đủ, thôi thì cứ dung hợp vào đi."
"Thế.....cái này.......con gái của tôi thì sao?" - Người đàn bà có chút bận tâm.
"Con gái của bà làm chủ hồn.
Yên tâm đi, ngoài tướng mạo khác thì những thứ còn lại đều là con gái bà."- Tạ Tất An không đợi người đàn bà nói cảm ơn, liền bắt lấy cái bóng trắng, đánh thẳng xuống đỉnh đầu cô bé.
Người đàn bà giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim treo tòng teo ở cuống họng.
Một lúc lâu, đôi mắt của cô bé từ từ chớp chớp, ánh mắt dần sáng hơn, nhìn người đàn bà cười ngọt ngào, rồi chạy thẳng tới ôm chặt eo của bà, giọng nói nghẹn ngào: "Mẹ, mẹ ơi, con đã sống lại rồi.
Xin lỗi mẹ, đã để mẹ phải lo lắng."
Mã Tiểu Linh cười, lau khóe mắt, trở về xe của mình.
Tạ Tất An xem thường, nói: "Này, cô khóc đó à? Người đáng ghét như cô mà cũng có tình cảm à, thật sự thú vị."
Mã Tiểu Linh lên xe, quay đầu nhìn Tạ Tất An cười, nhẹ giọng nói: "Cám ơn anh, tôi phát hiện, anh cũng không tệ lắm."
Tạ Tất An nhìn theo xe, chép miệng, cúi đầu chỉnh lại caravat, nói nhỏ: "Ái chà, cô cũng không tệ."
Khi Mã Tiểu Linh trở lại nhà hàng gia đình, Vương Quý Nhân đã ngủ rồi.
Mã Tiểu Linh tắm xong, rón rén đẩy nhẹ cửa phòng Vương Quý Nhân, trong lòng có chút nhủ thầm.
[Cái cô này, tối ngủ mà không chịu khóa cửa sao?]
Nhẹ nhàng đưa tay lấy máy sấy tóc trên bàn, chuẩn bị đi ra ngoài, vô thức quay đầu lại nhìn Vương Quý Nhân đang nằm trên giường.
Vương Quý Nhân nghiêng người, xem ra đang ngủ rất say, cái mền đã bị đạp xuống dưới chân.
Mã Tiểu Linh muốn đi ra ngoài, thế nhưng đôi chân như muốn mọc rễ vậy, đứng im nhìn cái mền dưới chân Vương Quý Nhân, thở dài.
[Bộ người ta ai cũng ngủ xấu thế à? Còn đá chăn.]
Rón rén bước tới, nhẹ nhàng kéo mền đắp lại cho Vương Quý Nhân.
Khi ánh mắt đi chuyển đến gò má xinh đẹp của Vương Quý Nhân, thì động tác của nàng ngừng lại một chút, rồi vội vàng xoay đi, cầm máy sấy tóc chạy ra ngoài.
Ra khỏi phòng, Mã Tiểu Linh mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn máy sấy trong tay.
[Chuyện gì thế? Tự nhiên bỏ chạy là sao? Aiz, mình vừa nhìn Vương Quý Nhân ngủ, không biết tại sao trong lòng có cảm giác không giải thích được.
Tại sao vậy?]
[Không ổn, chắc ở cùng tên ngốc Tạ Tất An lâu, nên bị dính âm khí.] - Mã Tiểu Linh trở về phòng, cẩn thận sấy khô tóc.
Sau đó đắp mặt nạ, rồi leo lên giường nằm, chậm rãi xoay người, [Aiz, hôm nay đúng là mệt thật.]
"Ôi, đúng là cụ non mà.
Một người đẹp như hoa nằm trên giường thế này, mà em ấy không thèm động lòng, lại còn bỏ chạy." - Vương Quý Nhân ngồi dậy, dựa vào đầu giường than thở.
"Chị đang chán sao?" - Trong bóng tối, Uyển Nhi đột nhiên xuất hiện, trong lòng ôm con một con thỏ trắng, đôi mắt đỏ như nhuộm máu tươi.
Vương Quý Nhân cười đưa tay ra, đón Tiểu Thảo từ tay Uyển Nhi, ôm vào lòng vuốt ve.
Bàn tay vô tình đụng vào cái đuôi thỏ, làm Tiểu Thảo run lên, cắn vào tay Vương Quý Nhân.
Dòng máu đỏ tươi liền nổi bật trên làn da trắng nõn.
Uyển Nhi sợ đến tái mặt, vội vã quỳ xuống xin lỗi: "Xin lỗi, do em dạy dỗ không nghiêm."
Tiểu Thảo cũng hóa thành hình người, không hổ danh là yêu thú, trong thời gian ngắn đã tu hành được dáng vẻ yêu kiều.
Tiểu Thảo thấy Uyển Nhi quỳ trên đất, cũng quỳ xuống bên cạnh Uyển Nhi.
Dù đôi môi mím chặt, nhưng khóe miệng vẫn đầy bướng bỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...