Hôm sau, Mã Tiểu Linh cắn răng, quyết định dẫn Vương Quý Nhân đi mua đồ.
Dù sao quần áo của nàng toàn hàng hiệu, dựa vào cái gì mà tên không biết nhìn hàng kia được mặc.
Mã Tiểu Linh đen mặt, mở cửa xe nói: "Lên xe."
Vương Quý Nhân cười híp mắt nhìn Mã Tiểu Linh, cũng học theo bộ dáng của nàng lên xe, còn học thắt dây an toàn.
Vương Quý Nhân chưa kịp ngồi vững, Mã Tiểu Linh đã nhấn ga.
Chiếc xe nhỏ màu đỏ lên số, phóng ra ngoài.
Sắc mặt Vương Quý Nhân trắng bệch, hai mắt mở to cảnh giác nhìn về trước, hai tay siết chặt đệm ghế, nước miếng ứ ở cổ họng, không dám nuốt xuống.
"Ha ha ha" - Mã Tiểu Linh thấy Vương Quý Nhân hoảng sợ, cảm giác phiền muộn ngày hôm qua đều tan biến, thật sự hả giận quá quá.
Cô gái này dáng đẹp hơn nàng, da trắng hơn nàng, cao cũng cao hơn nàng.
Mã Tiểu Linh cũng 1m71 rồi thế mà cô ấy tận 1m75, thêm cặp chân thon 42cm, cô ấy không hề thua kém nàng.
Chỗ nào cũng hơn nàng một bậc, cảm giác này thật sự không tốt.
Mã Tiểu Linh đắc ý nhướng mày, sàng số, xe lại tăng tốc.
Lén liếc nhìn Vương Quý Nhân, cứ tưởng có thể nhìn thấy vẻ kinh hãi của cô ấy, ai dè người ta chẳng có chuyện gì còn có tâm tình ngắm cảnh, thực sự đáng ghét.
Dám xem tiểu thư ta như tài xế để sai bảo, thật sự đáng ghét.
Vương Quý Nhân vẫn chú ý đến Mã Tiểu Linh.
Khi bước lên cái vật thể lạ hoắc này, phát hiện ra nó giống xe ngựa, cũng không có gì sợ.
Cho đến khi Mã Tiểu Linh nhìn nàng cười gian, như là gặp được món tiền kếch sù, nghĩ thôi cũng biết nguyên nhân.
Là cô ấy muốn chỉnh nàng, muốn nàng sợ.
Ngay lập tức, Vương Quý Nhân nảy lên ý chí chiến đấu.
Hừ hừ, một nha đầu mà dám mưu mô với yêu tinh sống ngàn vạn năm như nàng sao? Có phải nên khen ngợi cô nhóc, lá gan cũng quá to đi.
Em gái ngoan, có gì cứ xài hết đi, chị đây tiếp em đến cùng.
Mã Tiểu Linh dẫn Vương Quý Nhân vào khu thương mại, ánh mắt đảo một vòng, rồi kéo Vương Quý Nhân đến thang máy.
Đứng trong thang máy lên tới lầu ba, thấy Vương Quý Nhân không một chút phản ứng.
Vương Quý Nhân nhịn cười, đi theo phía sau Mã Tiêu Linh, nhìn những thứ chưa từng thấy.
Trong khu thương mại có rất nhiều nam nữ không tự chủ được, so sánh Vương Quý Nhân và Mã Tiểu Linh.
Con gái có dáng đẹp như vậy thật hiếm thấy, không chỉ vóc người thon gọn, mà ngay cả mặt cũng đẹp thì phải gọi là rất hiếm.
Khí chất tao nhã của cô ấy, đủ làm nữ thần trong lòng mọi người rồi.
Lẽ tự nhiên, tổ hợp Vương Quý Nhân và Mã Tiểu Linh hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người, ước ao có, đố kị có, ái mộ cũng có.
Mã Tiểu Linh đã quen thuộc với những ánh mắt này, nghiêng đầu nhìn Vương Quý Nhân, thấy cô ấy cũng bình chân như vại.
Cái cổ duyên dáng của Vương Quý Nhân hơi ngẩng lên, hàm dưới lộ ra, ánh mắt hơi nheo lại, cất bước chân quyết rũ tựa như trời sinh.
Cái áo thun trắng rộng và cái quần bông màu đen lại tôn thêm nét xinh đẹp cho cô ấy.
Thật là, gặp quỷ rồi.
Mã Tiểu Linh trầm mặt, trong lòng có chút khó chịu.
Cô ấy làm cái dáng đó cho ai xem vậy hả, thật là đáng ghét mà! Ai kia cũng đã quên, là ai từ đầu muốn chỉnh Vương Quý Nhân, còn cố ý cho cô ấy mặc đồ ở nhà.
Tùy ý bước vào một cửa tiệm hàng hiệu, phong cách Âu Mĩ, rất thời trang, nhưng giá cả thì bình dân.
Mã Tiểu Linh tùy ý cầm một cái áo tay ngắn, giá 299.
What? Một cái tay ngắn mà đến 299 tệ.
Quả quyết để nó lại trên mắc áo, rồi đi tới khu khác.
Vương Quý Nhân che miệng, nhìn bóng lưng Mã Tiểu Linh, cũng lấy cái áo ra xem thử.
Chữ lít nha lít nhít, có nhiều từ nàng không biết, sắc mặt có chút đen, cũng quả quyết trả lại.
Vẫn là nghe theo Mã Tiểu Linh tốt hơn, tránh bị hỏi đến lúng túng.
[A, đúng nó rồi, 99 tệ một cái.
Người đã đẹp, mặc đồ đẹp làm gì nữa?]
Mã Tiểu Linh nhanh chóng chọn ba cái áo ngắn tay, toàn bộ đều là 99 tệ.
Lại đi đến bên kia tìm thêm váy ngắn, cái này cũng không tệ lắm, có thể lộ ra đôi chân thon dài.
Mã Tiểu Linh lén nhìn Vương Quý Nhân đang ở sau lưng, [cô ta ngoan ngoãn lúc nào vậy?]
Vương Quý Nhân nghiêng đầu, đăm chiêu nhìn Mã Tiểu Linh, ánh mắt có ý cười.
Trong nháy mắt, nàng đẹp như hoa anh đào, quyến rũ động lòng người.
"Này, cô cười cái gì, ngốc.
Muốn mặc quần hay mặc váy?" - Mã Tiểu Linh liếc mắt, nhìn sắc đẹp của Vương Quý Nhân có chút buồn bực.
Vương Quý Nhân đâm chiêu nhìn Mã Tiểu Linh mặc váy ngắn, lại nhìn cái quần bông đen trên người mình, nói chậm: "Quần".
Nhìn Mã Tiểu Linh cầm một thứ gì đó giống quần, khóe miệng nàng nhếch lên, đoán trúng rồi.
"Ầy, cầm, vào đó thử đi." - Mã Tiểu Linh nhét cả đống đồ vào tay Vương Quý Nhân, đẩy vào phòng thử đồ, thuận tiện đóng cửa lại.
Vương Quý Nhân lờ mờ đứng trong phòng thử đồ, rất lâu mới để đống đồ trên cái ghế kế bên, từ từ cởi đồ ra.
Nhìn cái áσ ɭóŧ viền ren trên người, mím môi, nó chật quá làm nàng không thoải mái.
Nhẹ nhàn đưa tay ra sau mở nút, đồi núi thuận thế nảy nở, a~~~ thoải mái hơn rất nhiều.
Vừa đem quần áo màu xám khoác lên người, thì ngoài cửa đã nghe giọng nói thiếu kiên nhẫn của Mã Tiểu Linh: "Này cô không sao chứ? Thay có bộ đồ mà lâu như vậy à, mau lết ra đây."
Vương Quý Nhân nở nụ cười, bước ra khỏi phòng thử đồ, cái tính khí hung dữ này, có lẽ cần dạy lại đây.
[Ừ, nhìn không tệ], Mã Tiểu Linh gật gù, vừa định khen vài câu, thì ánh mắt lại dừng ngay ngực của Vương Quý Nhân, trợn mắt há mồm.
"Cô......Đi vào, vào ngay." - Mã Tiểu Linh vội vàng đẩy Vương Quý Nhân vào phòng thử đồ, nàng cũng vào theo.
Cũng may phòng thử đồ rộng rãi, nên không thấy chật.
Mã Tiểu Linh lườm, đầy khinh bỉ hỏi: "Sao cô lại không mặc áσ ɭóŧ? Thật là, chê ngực cô chưa đủ to, nên không thèm mặc à?"
Mã Tiểu Linh khí thế hùng hổ, cầm cái áσ ɭóŧ viền ren cầm lên, đưa cho Vương Quý Nhân, hừ giọng: "Mau mặc vào."
"Nó chật, làm tôi khó chịu." - Vương Quý Nhân mím môi, có chút u oán nhìn cái áσ ɭóŧ trong tay Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh chút nữa là tức đến ói máu, [ý gì đây hả? Cái gì mà quá chật?].
Đó là áσ ɭóŧ của nàng, cỡ B đó, B đó nha, dựa vào cái gì mà bảo chật! Ngực bự còn không nói, lại dám dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng, thật tức chết mà!
Mã Tiểu Linh hung hăng nhìn Vương Quý Nhân nói: "Chật cũng mặt vào cho tôi, siết cho chết cô luôn đi."
Vương Quý Nhân nhìn Mã Tiểu Linh nổi khùng, trong tình huống như vậy, thức thời mới là trang tuấn kiệt, được rồi.
Nàng nhanh nhẹn cởi đồ, hai đồi núi lại nhấp nhô trước mặt Mã Tiểu Linh, xung quanh còn hằn vết siết rất rõ, đóa anh đào vì ma sát mà co lại.
Lập tức Mã Tiểu Linh hét lên kinh hãi, vội vàng quay người đi, bất lực nói: "Lưu manh."
Vương Quý Nhân lại mặc quần áo vào, duỗi ngón tay thon dài, chọt chọt lưng Mã Tiểu Linh, ra hiệu cô ấy quay lại.
Mã Tiểu Linh giả vờ bình tĩnh quay lại, nhìn vào ngực Vương Quý Nhân.
Đôi bồng đào no tròn, lại hiện trong đầu, làm mặt nàng từ từ ửng đỏ.
Mã Tiểu Linh vội đẩy Vương Quý Nhân ra, mở cửa phòng thử đồ, vẫy tay gọi nhân viên: "Này, cầm giúp tôi mấy món này."
Tiếp tục đưa Vương Quý Nhân đi mua đồ lót, vật dụng hàng ngày.
Khi về đến nhà, mặt trời cũng vừa lặn xuống đường chân trời.
Về đến nhà, Mã Tiểu Linh xụi lơ trên sopha, không nhúc nhích, đến khi Vương Quý Nhân cầm mấy cái túi to nhỏ để kế bên, lúc này mới lười biếng mở miệng: "Hôm nay đã chi hết 1800 tệ, còn có cước bưu điện, thêm mấy thứ lặt vặt khác, xem như tổng cộng 3000 tệ.
Được rồi, thêm nợ lần trước là 1 vạn 7000 tệ, hôm nay thêm 3000 tệ, tổng cộng cô nợ tui 2 vạn."
Mã Tiểu Linh vừa nói, vừa âm thầm đánh giá sắc mặt Vương Quý Nhân.
Phát hiện, cô ấy thản nhiên đổi dép lê, trịnh trọng ngồi xuống cạnh nàng.
Mã Tiểu Linh vội vàng ngồi ngay ngắn, gằn giọng nói: "Tình huống của cô có chút phiền phức, không có giấy chứng minh, tôi có thể giúp cô làm.
Ngày mai, tôi sẽ giúp cô tìm xem có công việc nào phù hợp với cô không.
À nói mới nhớ, khi có lương nhớ trả tiền lại cho tôi, biết chưa?"
Vương Quý Nhân gật đầu, mặc dù không hiểu Mã Tiểu Linh nói cái gì.
Có quá nhiều chuyện nàng không hiểu, tốt nhất cứ ngoan ngoãn một chút.
Nhìn Mã Tiểu Linh hài lòng, Vương Quý Nhân nhẹ nhàng cười: "Tôi đói bụng."
"Trong bếp có mì ăn liền, tự mình nấu đi.
À nếu được, thì làm cho tôi một ly luôn." - Mã Tiểu Linh nghiêng đầu nằm xuống ghế salong.
Hôm nay đi dạo phố đã mệt chết người, lại còn thêm bộ ngực của Vương Quý Nhân cứ ẩn hiện trong đầu, chẳng lẽ là ghen tị? Ừ, có thể.
Vương Quý Nhân ngơ ngác nhìn cái nhà bếp ngăn nắp, đứng rất lâu quyết định thẳng thắn với Mã Tiểu Linh.
Từng bước đi ra phòng khách, nhìn thấy Mã Tiểu Linh trừng mắt nhìn mình, trong lòng "hồi hộp" một phen.
Tự ngẫm, không lẽ bị Mã Tiểu Linh đoán trước, là nàng không biết sử dụng mấy thứ này sao? Không đúng, tại sao nàng lại thấy sợ? Không thể yêu cầu một người sử dụng những thứ mà họ chưa từng thấy, phải không?
"Tôi không biết nấu." - Vương Quý Nhân có lý không sợ, nhìn Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh rên lên một tiếng, ai oán nói: "Cô là cái thứ gì vậy? Ngay cả vắt mì cũng nấu không được, có phải cô cố ý chơi tôi phải không?"
Dù nói vậy, nhưng cái bụng đúng là đang đói thật.
Mã Tiểu Linh hết cách, đứng dậy đi vào nhà bếp, nhanh nhẹn mở nắp hai ly mì, xé gói bột nêm đổ hết vào, sau đó cầm ấm nước nấu sôi.
Chờ một chút, nước liền sôi ùng ục bốc khói, Mã Tiểu Linh đổ vào ly mì, rồi đặt hay cái nĩa lên nắp.
Vừa quay đầu, đã nhìn thấy Vương Quý Nhân nhìn chằm chằm ly mì.
Ánh mắt cô ấy sáng rực, làm Mã Tiểu Linh không hiểu, bộ có người trước giờ chưa từng ăn mì ăn liền à?
[Làm sao có thể chứ!], trong lòng Mã Tiểu Linh tự giễu.
Cầm ly mì bước ra ngoài, nhìn Vương Quý Nhân đi theo sau nàng không chút sai sót.
Lườm một cái, [sao lại có người ngốc như vậy chứ.]
------------
Mấy em ma đâu zòi :v, cái gì mà toàn đồi với núi...Thế nào ngủ cũng bị núi đè.
Chúc mọi người lễ vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...