Mã Tiểu Linh cùng Uyển Nhi về khách sạn thu dọn hành lý, thì Vương Quý Nhân viện cớ đau bụng phải đi vệ sinh, rồi đi thẳng tới tứ hợp viện.
Dường như họ đã biết sẽ có người đến, nên đang ngồi trên một cái bàn dài uống trà, nói chuyện.
Vương Quý Nhân lạnh lùng nhìn hai người đang ngồi uống trà kia.
Một người nàng biết, chính là ông chủ khách sạn Thường Thiên Khánh.
Một nàng chưa từng gặp, từ lông mày, tóc, ngay cả chòm râu đều trắng như tuyết, trên mặt có một số nếp nhăn chứng tỏ đây là một cụ già.
Thường Thiên Khánh cười nhìn Vương Quý Nhân, thấy cô đi tới gần nhưng không ngồi xuống, chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Mi lão nhân, chiếc cằm hếch lên, ánh mắt đầy vẻ xem thường.
Thần thái cứ như một nữ vương cao cao tại thượng, đang nhìn thần dân nằm rạp dưới đất.
Thường Thiên Khánh có chút khó chịu, nhưng cũng không dám hành động tùy tiện.
Dù sao, nghe nói Hồ Tam thái gia đã thiệt thòi dưới tay cô gái này.
Ông với Hồ Tam thái gia đánh nhau cũng không chiếm được ưu thế bao nhiêu, vì thế cứ tùy cơ ứng biến.
Sống lâu như vậy, ông tin tưởng sự phán đoán của mình, cô gái trước mắt chắc chắn không phải người ngu.
Dám xem thường như vậy, chắc có người chống lưng.
Bạch Mi lão nhân hình như ngồi trên cao quá lâu, nhìn thấy thái độ của Vương Quý Nhân liền không thích, lạnh lùng nói: "Hừ, tiểu bối mà dám ở đây vô lễ.
Hôm nay không cho ngươi bài học, thì sau này ngươi sẽ chuốt họa vào thân."
Bạch Mi lão nhân bắn ra một tia trắng giữa ngón tay, bay thẳng vào yết hầu Vương Quý Nhân.
Vương Quý Nhân nhếch miệng, [con người đúng là đồ vô liêm sỉ, nói thì là dạy dỗ, mà ra tay thì muốn lấy mạng.] - Lạnh lùng cười không thèm phản ứng, để mặc cho tia sáng kia đánh vào yết hầu của mình.
Sau một khắc, ngay yết hầu phát ra ánh sáng tím, không chờ Bạch Mi lão nhân phản ứng, thì ánh sáng tím đã nuốt chửng tia sáng trắng.
Bạch Mi lão nhân hừ một tiếng, áp chế tinh lực ở giữa ngực, nhìn Vương Quý Nhân liền tràn đầy bất an và hoảng sợ.
[Người này mạnh hơn mình, không đúng.
Ánh sáng màu tím kia rõ ràng là yêu khí, cô gái này có phải là yêu thú hóa người không? Không đúng, sao trong sách không có viết lại yêu thú này?]
[Mình biết rõ Thập Đại Yêu Vương, nhưng người tên Vương Quý Nhân trước mắt thực lực rõ ràng cao hơn Thập Đại Yêu Vương.
Cứ thế này, không phải mất cân bằng thế giới sao? Phải biết, nếu có yêu quái thực lực mạnh mẽ xuất hiện, lại còn có thể kiềm chế Thập Đại Yêu Vương, thì những người tu chân cũng không phải đối thủ.
Nếu cô ấy muốn thống nhất yêu đạo, sợ cả giới tu chân đều không ai cản được.]
Nghĩ đi nghĩ lại, giữa trán Bạch Mi lão nhân túa mồ hôi lạnh.
Khi lấy được bình tĩnh, thì phát hiện bên trong áo đã ướt đẫm mồ hôi, vội vàng đứng lên khiêm tốn chắp tay, nói với Vương Quý Nhân: "Tại hạ bất tài, vừa rồi đã đắc tội.
Hi vọng Yêu Vương có thể thứ tội."
Thường Thiên Khánh cũng nhìn ra Vương Quý Nhân tư chất bất phàm, cũng vội vàng đứng dậy chắp tay, mồ hôi lạnh cũng âm thầm ứa ra.
[Lúc nãy cứ ở đó mà sỉ diện, may mà Vương Quý Nhân không tính toán.
Nếu không, sợ là cái mạng nhỏ này cũng không giữ được.
Chỉ là, tại sao trước đây mình chưa từng thu được tin tức gì của cô ấy?]
[Nếu cô ấy muốn nhất thống yêu đạo, thì mình phải làm sao? Mình đã quen hô mưa gọi gió, nếu bị người khác đè đầu......Vậy.........không phải.......Aiz.....] - Thường Thiên Khánh cung kính cụp mắt xuống, đè lại suy nghĩ trong lòng.
Vương Quý Nhân liếc mắt nhìn Thường Thiên Khánh, rồi nhìn Bạch Mi lão nhân hỏi: "Vũ Hóa Đan từ đâu có, đừng hòng nói dối."
"Vũ Hóa Đan tìm được ở một khu di tích, tại hạ cũng chỉ là ngẫu nhiên đi vào.
Khi lấy được Vũ Hóa Đan, thì nó cũng đã sụp đổ."
"Từ đâu ngươi biết đó là Vũ Hóa Đan?" - Vương Quý Nhân lạnh lùng.
"Lúc đấy còn có một bình sứ, trên bình có viết là Vũ Hóa Đan với công dụng.
Chỉ là khi tại hạ đụng vào, vì quá lâu nên chữ đã mất vì bị ăn mòn."
"Di tích đó ở đâu?"
"Trên một hòn đảo, nhưng nó đã bị chìm xuống biển.
Không có tọa độ, nên tại hạ cũng không rõ." - Bạch Mi lão nhân nơm nớp lo sợ trả lời.
"Cuối cùng, Vũ Hoa Đan lại lọt vào tay con rắn nhỏ như ngươi à?" - Vương Quý Nhân nhìn Trường Thiên Khánh.
"Vâng vâng, tiểu yêu bất tài, đồng ý giao lại cho Yêu Vương." - Thường Thiên Khánh cúi người rất thấp, sợ chọc giận Vương Quý Nhân.
Vương Quý Nhân cười như không cười nhìn Thường Thiên Khánh, mãi đến khi hai người trước mắt ngột ngạt không chịu được, thì mới lên tiếng: "Ngươi thật không đơn giản, nhanh vậy đã giao ra.
Gặp nhau chính là duyên, ta với ngươi xem như cũng có duyên, thôi thì ta tặng ngươi một câu.
Vũ Hóa Đan này tốt nhất là bỏ đi, thành tiên cũng chả có gì tốt đâu."
Lời Vương Quý Nhân vừa nói ra, Bạch Mi lão nhân và Thường Thiên Khánh liền biến sắc, nhìn chằm chằm Vương Quý Nhân.
Bọn họ luôn có nghi ngờ, vì sao nhiều năm qua rất ít người thành tiên.
Rồi sau khi thành tiên, bọn họ đã đi đâu? Hình như, Vương Quý Nhân biết được bí mật này, nhưng tại sao cô ấy lại biết?
Thường Thiên Khánh vội vàng nói cảm ơn: "Cảm ơn Yêu Vương, mong rằng được Yêu Vương chỉ bảo nhiều hơn."
Vương Quý Nhân kỳ lạ nhìn Thường Thiên Khánh, nhẹ giọng nói: "Yêu thú tu luyện tới bước này như ngươi, thật không phải dễ.
Ngươi nghe lời ta, ta cũng không có hứng gạt ngươi làm gì, ngày mai liền thay đổi đi.
Thật buồn cười, thế nhân như vậy lại bị lừa gạt, như đui mù.
Lữ Thượng, ngươi đúng là tốt bụng ghê, biết rõ mọi thứ thế mà vẫn để lại Vũ Hóa Đan.
Hừ! Ngày nào đó, ta sẽ tự tay gϊếŧ ngươi."
Vương Quý Nhân lầm bầm xong, liền ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa, như đang nghĩ cái gì đó.
Lúc lâu, khẽ thở dài một hơi, nâng nhẹ bước chân quay lưng, biến mất.
Thường Thiên Khánh và Bạch Mi lão nhân tái mặt, nhìn nhau, thấy trong ánh mắt của nhau toàn là sự sợ hãi.
Lúc lâu, hai người đồng thời mở miệng.
"Cô ấy nói Lữ Thượng, không lẽ là Khương Tử Nha?" x2
Hai người sững sờ, lại hỏi nhau.
"Đó là đạp rách Hư Không?" x2
Hai người nhìn nhau rất lâu, đến khi sự sợ hãi từ từ tiêu tán, thì mới giật mình nhìn lại sau lưng.
Mồ hôi đã ướt đẫm, làm cơ thể dính dính khó chịu.
Thường Thiên Khánh cười khổ: "Lai lịch của vị đại nhân này, sợ không đến phiên chúng ta đi tìm hiểu.
Thôi thì tôi thông báo với Thập Đại Yêu Vương, tuyệt đối đừng vì lỡ lời mà bị thương.
Chết tiệt, Uyển Nhi chắc đã sớm biết, thế mà không thèm nói với tôi.
Hừ! Trở về, tôi phải tìm cô ta tán gẫu rồi."
Bạch Mi lão nhân cũng cười khổ: "Tôi cũng phải nói với mấy lão kia một tiếng, chuyện này phải thay đổi.
Không đúng, cô ấy nói ngày mai phải thay đổi."
"Quý Nhân, sao cô đi lâu vậy.
Mau mau, chúng ta phải về rồi." - Mã Tiểu Linh ném hành lý cho Vương Quý Nhân, rồi phủi tay, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trên đời này, chắc chỉ có mỗi Mã Tiểu Linh dám sai Yêu Vương xách đồ thôi.
Uyển Nhi liếc nhẹ Vương Quý Nhân, định giúp đỡ, thì lại bị Vương Quý Nhân xua tay từ chối.
Vừa ra cửa, thì đụng phải Thường Thiên Khánh vừa trở về.
Thường Thiên Khánh nhìn thấy Vương Quý Nhân nét mặt liền thay đổi, miễn cưỡng cười, nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Tiểu Linh, vậy là đi rồi sao?"
Mã Tiểu Linh gật đầu cười: "Cảm ơn Yêu Vương đã tiếp đãi."
Thường Thiên Khánh biến sắc, vội khoác tay nói: "Đừng, đừng gọi tôi là Yêu Vương, tôi nhận không nổi.
Nếu cô không chê, thì gọi tôi một tiếng đại ca, sau này sẽ là người trong nhà."
Mã Tiểu Linh sững sờ, nhưng cũng vui vẻ nở nụ cười, cúi đầu nói: "Thường đại ca."
"Tốt tốt." - Thường Thiên Khánh vừa định tiễn Mã Tiểu Linh ra ngoài, thì đột nhiên cứng đờ, cười cười: "Thế, em đã yêu anh một tiếng đại ca, thì người làm anh này cũng không để em thiệt thòi.
Chờ anh, anh đi lấy bảo bối cho em."
Thường Thiên Khánh đi vào quầy, khi đi ngang qua Vương Quý Nhân liền đưa tay ra.
Vương Quý Nhân nhét vào tay ông môt chiếc nhẫn có khảm lục bảo thạch.
Thường Thiên Khánh giả vờ đi ra sau quầy, mở tủ, rồi đưa chiếc nhẫn cho Mã Tiểu Linh nói: "Đây, cái này cho em."
"Nhẫn?" - Mã Tiểu Linh nhíu mày ngạc nhiên.
"Aiz, em đừng hiểu lầm.....cái này.....nó.....Cái này là Không Gian Giới Chỉ.
Cái gì?" - Thường Thiên Khánh đang cười, nghe được Vương Quý Nhân truyền âm cũng suýt nhảy dựng lên.
[Không Gian Giới Chỉ?], Thường Thiên Khánh hận không thể ôm cái nhẫn vào lòng.
Khi sinh ra, có những yêu thú đã có những tuyệt chiêu mà yêu thú khác không có, không phải yêu thú nào cũng có thể tự mình đi vào Hư Không.
Ngay cả Thập Đại Yêu Vương, cũng chưa từng có ai sử dụng được chiêu này.
Vì thế, những pháp khí tạo được Hư Không rất đáng quý.
Hồ Tam thái gia chỉ vì một cái túi vải Hư Không, mà chút nữa đã cùng yêu thú kia chết chùm.
Cuối cùng, tất nhiên Hồ Tam thái gia chiến thắng.
Pháp khi tạo Hư Không, trên thế giới này chỉ đếm trên đầu ngón tay, thế mà Vương Quý Nhân cứ thế nhẹ nhàng lấy ra, lại còn tốt hơn gấp 100 lần của Hồ Tam thái gia.
"Không Gian Giới Chỉ?" - Mã Tiểu Linh bị Thường Thiên Khánh hù hơi bị nhiều, vội vàng khoát tay nói: "Vật quý như vậy, vô duyên vô cớ em không thể nhận."
Thường Thiên Khánh cắn răng không nhìn chiếc nhẫn, cái pháp khí mà ông chưa từng thấy.
Bây giờ nó đang nằm trên tay ông, vậy mà phải đành lòng cho đi.
Thường Thiên Khánh cố gắng nhếch miệng, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Đây là tấm lòng của anh, nếu em không nhận, chính là xem thường anh.
Chiếc nhẫn này em phải nhỏ máu nhận chủ, sau này chỉ cần dùng chân khí của em, thì có thể mở ra."
[Lại còn phải nhỏ máu nhận chủ? Cái này, túi vải của Hồ Tam thái gia đúng là không sánh bằng rồi, ai da.....đau lòng quá đi mà.] - Thường Thiên Khánh thấy Mã Tiểu Linh cứ chần chừ không nhận, thẳng thắn nhét chiếc nhẫn vào tay cô ấy, rồi bỏ chạy lên lầu.
Mã Tiểu Linh ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Thường Thiên Khánh biến mất sau cầu thang, cúi đầu nhìn chiếc nhẫm.
Đang do dự, có nên trả lại chiếc nhẫn này cho Thường Thiên Khánh hay không, thì Uyển Nhi bước đến gần.
"Tiểu Linh, mau mau đeo vào.
Đây là đồ tốt, hiếm khi thấy Thường Thiên Khánh hào phóng.
Lập tức nhỏ máu của cô lên, sau này có thể cất giữ bất cứ thứ gì, không cần lúc nào cũng phải kéo theo cả đống hành lý.
Rất tiện."
Mã Tiểu Linh chần chừ nhìn Không Gian Giới Chỉ.
Nàng chỉ sợ xảy ra chuyện, bởi vì nàng không tin tưởng Thường Thiên Khánh.
Dù sao người yêu khác biệt, một Yêu Vương lại tự nhiên nhiệt tình như vậy, khẳng định không bình thường.
Mã Tiểu Linh đặt cái nhẫn lên quầy, kéo Vương Quý Nhân đi ra ngoài.
--------
Tứ hợp việnimg.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...