"Người đâu, đem sổ sinh tử của Mã Tiểu Linh đến đây." - Diêm La chân quân cười nhẹ, cắn cán bút.
Khi hạ nhân đem sổ sinh tử của Mã Tiểu Linh đặt lên bàn, Diêm La chân quân cười quỷ dị, mở ra, bắt đầu nghiền ngẫm đọc.
Một lúc lâu, mới thở dài, đặc biệt nhìn bàn tay trắng nõn đặt bên hông của mình, nhẹ giọng nói: "Định đổi số mệnh của cô ta bằng phẳng hơn, không ngờ vận mệnh quá đỗi thăng trầm.
Đáng thương, tuổi còn trẻ lại chỉ có thể sống được chút nữa.
Xem ra, 10 năm tuổi thọ này thêm vào thật đúng lúc."
Bàn tay bên hông dường như siết chặt một chút, sắc mặt Diêm La chân quan liền trầm xuống.
Ngồi thẳng trên đùi Vương phu nhân, không biết cố tình hay vô ý hỏi: "Hương Nhi, chị hình như rất khẩn trương cho Mã Tiểu Linh nhỉ?"
"Không có, chỉ là nhìn cô ấy giống người quen cũ của thần." - Vương phu nhân cũng không chối, do dự một chút rồi giải thích.
"Ừm, nếu ta nhớ không lầm.
Chị đến Địa Phủ đã lâu rồi, nhưng hơn 3000 năm nay chị chưa bao giờ quên được người này.
Tình cảm sâu nặng như vậy, thật làm ta hâm mộ." - Diêm La chân quân nhíu nhẹ mắt, ánh mắt một tia lạnh, bắt đầu lật lại kiếp trước của Mã Tiểu Linh.
Khi đến Thương triều thì ngừng tay.
"Chỉ đơn giản thế thôi, dù sao cũng đã là người quen cũ, chuyện trước kia không cần nhắc lại." - Vương phu nhân cụp mắt, che giấu sự đau thương trong ánh mắt.
"Không nói tới không có nghĩa là không lo.
Hương Nhi, chị muốn làm gì, ta cũng không ngăn cản.
Ta biết tính cách của chị, ta đồng ý để mọi chuyện như xưa.
Chị có thể tùy ý đến tìm Địa Tàng bất cứ lúc nào, để hắn bù đắp lại tuổi thọ đã mất của chị." - Diêm La chân quân xoay người, vẻ mặt thành thật nhìn Vương phu nhân.
Vương Phu nhân sững sờ, [để mình phục hồi tuổi thanh xuân sao? Nhưng ở Địa Phủ này, trẻ đẹp thì có ích gì?].
Bà chỉ cần một cơ thể, để có thể lần nữa lao vào vòng tay ấm áp quen thuộc kia.
Vương phu nhân mở to mắt, thần sắc phức tạp, nhìn Diêm La chân quân đang ngồi trong lòng.
Đúng là, dưới khuôn mặt bình thản này, bà đã giấu đi một phần yêu đuối và cố chấp.
Người ngoài không hề biết, nhưng ngài ấy lại có thể biết rõ.
Một lúc lâu, bà vòng tay ôm Diêm La chân quân vào lòng, thở dài.
Mã Tiểu Linh vừa trở lại thân xác, Tạ Tất An cũng theo tới, dựa vào tường cười nhìn Mã Tiểu Linh, giọng nói đầy đắc ý: "Diêm La chân quân bảo tôi đến xin lỗi cô."
"Xin lỗi, không phải là phải rót trà, cúi người cung kính à?" - Mã Tiểu Linh cũng không thèm để ý đến Tạ Tất An, chỉ là nhìn vào giữa lòng bàn tay, một cái lệnh bài được giấu ẩn bên trong.
Lần này cũng không lỗ, lỡ ngày nào đó vứt đồ bừa bài, thì vẫn còn có cái để giữ mạng.
"Mã Tiểu Linh, cô đừng có quá đáng." - Nụ cười của Tạ Tất An chợt méo xẹo.
"Đó giờ tôi không có quá đáng với ai." - Mã Tiểu Linh ngồi xuống salong cười lạnh.
"Tôi đã xem vận mệnh của cô, không đáng để so đo.
Tôi tới là để thông báo với cô một tiếng, Diêm La chân quân đã cho cô thêm hai năm tuổi thọ.
Hai năm này thêm vào quá đúng lúc, nếu không thì cỡ nửa năm thôi là chúng ta có thể gặp nhau ở Địa Phủ."
"Anh nói cái gì?" - Mã Tiểu Linh bật dậy, nhìn chằm chằm Tạ Tật An, áp chế sự kinh sợ của mình.
"Ôi, cô phản ứng mạnh thế làm gì? Diêm La chân quân đã đọc qua sổ sinh tử, cô chỉ có thể sống thêm nửa năm.
Vì thế, nếu không phải lần này cô yêu cầu xin thêm hai năm tuổi thọ, thì..........he he he..." - Tạ Tất An cười xấu.
"Diêm La chân quân có lầm không? Tôi sống rất tốt, làm sao có thể chết được.
Tôi đi tìm ngài tính sổ." - Mã Tiểu Linh không nói nhiều, đi tới thùng đạo cụ.
"Đừng phí công, cô không phải rõ ràng tính chất công việc của mình nhất sao? Đụng tới mấy thứ lợi hại đó, đừng nói là hai năm, chỉ cần hai ngày cũng tèo rồi." - Tạ Tất An lắc đầu, khịt mũi xem thường.
"Không cần anh quan tâm, nếu tôi tèo, tôi sẽ lấy thêm nhiều lá bùa để xuống đó thay thế chức vụ của anh.
Hừ!" - Mã Tiểu Linh ngừng tay, lạnh lùng liếc Tạ Tất An, đóng nắp thùng đạo cụ.
[Nếu có thể bắt Diêm Vương cho mình thêm hai năm tuổi thọ, thì lần tới có thể tìm cơ hội bắt Diêm Vương cho mình thêm mười năm, 100 năm.] - Mã Tiểu Linh tự mình trấn an.
Ngẩng đầu lên nhìn Tạ Tất An, ngạo mạn: "Anh không phải đến đây để xin lỗi tôi sao?"
"Ách....Ờ, phải.
Tôi tưởng cô quên chứ." - Tạ Tất An chép miệng, móc ra một cái thẻ đưa cho Mã Tiểu Linh.
"Thẻ? Có thể xài à?" - Mã Tiểu Linh nghi ngờ, cầm cái thẻ nhìn nhìn.
[Chẳng lẽ đây là nhận lỗi à? Quỷ Sai tận tay đưa cho mình, thế mình đi đâu để nhận tiền? Không lẽ nhận tiền Âm Phủ à?]
"Tất nhiên có thể dùng." - Tạ Tất An liếc Mã Tiểu Linh, chậm rãi nói: " Đây giờ thời đại công nghệ, đừng có trưng cái bộ mặt không có kiến thức đó ra.
Ở dương gian cũng có người của chúng tôi, mặc dù nói có tiền thì có thể sai ma gọi quỷ, nhưng bây giờ con người cũng thế thôi.
Đây là nơi đồng nghiệp của tôi là tại dương gian, tới đó mà lấy.
Trong đó là 10 năm bổng lộc của tôi đó, xem như hời cho cô.
Ôi~~~ những bổng lộc này tôi dành để mua tiền Âm Phủ đốt cho mình, nhưng cũng đủ mua mấy căn biệt thự dưới Âm Phủ đó."
Tạ Tất An không muốn nhìn cái thẻ trong tay Mã Tiểu Linh chút nào, thầm nghĩ.
[Ôi! Diêm La chân quân cũng thật sự xem trọng người này quá rồi.
Bị Mã Tiểu Linh giở trò, lại gạt được cả 10 năm bổng lộc của mình.
Xem ra, sau này phải nhận quà gấp đôi mới được.]
"Ở dương gian làm việc? Ha ha, Địa Phủ lại có trò này nữa à, các người ở dương gian làm gì?"
"Nói cho cô biết cũng được, có điều.......cái này......cô hiểu chứ?" - Tạ Tất An cười híp mắt se se ngón tay.
Ý tứ cũng rõ ràng, muốn biết tin thì phải xì.......ra.
"Không nói thì dẹp.
Tôi muốn ngủ, anh biến nhanh.
Từ đâu tới thì về nơi đó đi." - Mã Tiểu Linh che miệng ngáp.
Muộn rồi, nên ngủ thôi, nếu không da sẽ xấu đi, lúc đó không biết làm sao để dưỡng lại được.
"A" - Vương Quý Nhân nhẹ nhàng uốn éo thân thể.
Mã Tiểu Linh sáng sớm đã kéo nàng ra khỏi chăn, cả đêm không ngủ, đến gần sáng thấy em ấy về, thì mới mơ màng ngủ được một chút.
Bây giờ, Vương Quý Nhân chỉ muốn tìm cái giường để ngủ thôi.
"Ai da, nhanh lên, nhanh gấp.
Cáp treo đến." - Mã Tiểu Linh vui vẻ kêu to, đẩy Vương Quý Nhân, kéo vali chạy về trước.
Cũng may, người xếp hàng không nhiều, chỉ một lúc là đến Mã Tiểu Linh.
Nàng vui vẻ, kéo vali vào cáp treo.
Vương Quý Nhân đi theo sau, lên cáp treo định chợp mắt một chút.
Ai ngờ, Mã Tiểu Linh cứ la hét bên tai: "Oa, đẹp quá.
Oa, chỗ này cũng đẹp....Ôi~~~thật sự đẹp quá."
Vương Quý Nhân đành mở mắt ra, thấy Mã Tiểu Linh hưng phấn cầm điện thoại phải chụp, trái chụp.
Cuối cùng, nàng chưa kịp phản ứng, thì bị Mã Tiểu linh chạy đến cạnh mình, cánh tay duỗi ra, ôm nàng vào lòng.
Vương Quý Nhân còn đang sững sờ, thì gò má của Mã Tiểu Linh áp sát vào má nàng, đưa điện thoại lên chụp.
"Này, chụp hình đó, cười lên." - Mã Tiểu Linh nhìn tấm hình nét mặt Vương Quý Nhân đang ngỡ ngàng, quay qua giục một tiếng.
Không ngờ vừa nói ra, thì đã nhìn thấy mặt Vương Quý Nhân từ từ ửng hồng, màu hồng chạy dài đến mang tai.
"Không phải cô chứ, chụp một tấm hình thôi cũng mắc cỡ à.
Nhanh, cười lên cho tôi." - Mã Tiểu Linh chưa từng thấy Vương Quý Nhân e thẹn như vậy, bắt đầu phá.
Lấy điện thoại ra, đưa ngón tay nâng cằm Vương Quý Nhân.
[Đúng vậy, mắc cỡ cái gì? Đúng là, suốt ngày đánh nhạn bị nhạn mổ vào mắt.
Xưa nay đều là mình đùa giỡn với người khác, bây giờ lại bị Mã Tiểu Linh đùa giỡn lại.
Có điều, tư thế này hơi cứng ngắc, mình có nên sửa lại không?]
Không bầu không khí ám muội trong cáp treo nho nhỏ tản ra, Mã Tiểu Linh nhìn vào mắt Vương Quý Nhân không biết nói gì, tại sao vậy? [Mã Tiểu Linh, ngươi thật không có tiền đồ.
Ngươi nhìn Vương Quý Nhân mà cũng đần ra là thế nào?]
"Ặc, Quý Nhân, cô có khát không?"
"Ừm, có chút." - Vương Quý Nhân nháy mắt, nhưng tầm mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thở dài vì Mã Tiểu Linh.
[Ôi~~~ đứa nhỏ ngốc, em vẫn còn non quá.
Cơ hội tốt như vậy, mà không dám ra tay.]
"Ớ, nhưng tôi không đem nước." - Mã Tiểu Linh lúng túng, hận không thể cắn nát lưỡi mình.
[Sao mình có cảm giác, từ lúc sinh ra đây là câu hỏi ngu nhất của mình.]
"Cô có muốn xem hình tôi chụp không?" - Mã Tiểu Linh không thể chịu được không khí im ắng, liền mở miệng.
Dù sao, hai người sống sờ sờ nhìn nhau chằm chằm, thì cũng rất kì lạ.
"À, được." - Vương Quý Nhân gật đầu, nhìn Mã Tiểu Linh ngồi xuống cạnh mình, đưa màn hình di động ra trước mặt.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào màn hình, phong cảnh bên trong liền thay đổi.
Vương Quý Nhân nghiêng đầu nghĩ một chút, rồi nói: "Chúng ta có nên chụp chung một tấm không?"
"Tất nhiên có thể, chụp xong tôi phải gửi cho bạn bè.
Để mấy người ở thành phố biết tôi đang du sơn ngoạn thủy.
Ha ha......" - Mã Tiểu Linh đắc ý lắc lắc điện thoại.
Chụp lại, nhằm ngay mình và Vương Quý Nhân, cười nói: "1, 2 3."
Mã Tiểu Linh cầm điện thoại xem lại, cười: "Lần này để bọn họ hâm mộ chết luôn, cô xem."
Vương Quý Nhân nhìn vào, thấy trong hình nàng và Mã Tiểu Linh dựa sát vào nhau.
Nàng thì cười rất đúng chuẩn, chỉ là tại sao Mã Tiểu Linh lại chu mỏ về phía nàng? Đang muốn hôn nàng sao?
[Dù sao cũng là tâm nguyện của em ấy, không nên đả kích, cũng đâu mất mát gì.]
Vương Quý Nhân đứng dậy đưa điện thoại cho Mã Tiểu Linh.
Vừa đối diện nhau, Vương Quý Nhân không chút do dự chồm người lên, nhẹ nhàng tặng cho đôi môi trơn đỏ của Mã Tiểu Linh một nụ hôn, sau đó xem như không có gì lại ngồi xuống.
Nàng thì cười, còn Mã Tiểu Linh gì giật mình nhíu mày.
[Không phải em muốn sao? Chẳng lẽ vậy còn chưa đủ?].
Vương Quý Nhân mím môi, định mở miệng hỏi, thì Mã Tiểu Linh đã lên tiếng: "Cô......cô.............cô....sao cô hôn tôi?"
"Không phải em muốn hôn chị sao?" - Vương Quý Nhân vô tội chỉ vào cái điện thoại.
[Hừm! Muốn đùa với chị hả.
Chị đã cho cưng cơ hội, tại cưng không biết tranh thủ thôi.
Vậy thì cứ ngoan ngoan để chị đùa với cưng nhé.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...