Mã Tiểu Linh và Vương Quý Nhân bị bảo vệ vây quanh, đi tới quầy tính tiền.
Ra cửa, Mã Tiểu Linh liền trừng mắt với Vương Quý Nhân, hết cách nói: "Sao cô toàn gây chuyện vậy."
"Đâu có, là bọn họ nhỏ mọn thôi.
Nếu không, em thả vài con quỷ để cho bọn họ chơi vu một tý." - Vương Quý Nhân cười, lên xe.
Mã Tiểu Linh đen mặt, nghiêm túc nhìn Vương Quý Nhân nói: "Những câu như vậy đừng có nói bừa, tùy ý sử dụng quỷ quái hại người là trái luật trời.
Sau này tuyệt đối không được nghĩ như vậy, biết chưa?"
Vương Quý Nhân cười gật đầu, nói: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi tìm chú Cầu, có điều tính cách chú Cầu rất quái gở.
Chút nữa cô ở yên trên xe, tôi đi tìm chú ấy mua ít bùa rồi ra ngay." - Mã Tiểu Linh nhấn ga, chiếc xe màu vàng lập tức tăng tốc.
Vương Quý Nhân liếc mắt nhìn tiệm trà sau lưng: [Dám đối xử như thế với bản vương, không trả giá một chút coi sao được.]
Đến tiệm game của chú Cầu, Mã Tiểu Linh trịnh trọng dặn dò Vương Quý Nhân vài câu, đơn giản là không muốn Vương Quý Nhân chạy bậy thôi.
Nàng cầm thùng đạo cụ, đi đến đập cửa sắt.
Bình thường, đến giờ cơm trưa thì chú Cầu mới mở cửa phòng game.
Vì thế, không cần đoán cũng biết giờ này chú ấy đang ngủ.
Nếu như không mạnh tay, sợ không gọi được chú ấy thức dậy.
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, giọng nói bực mình của chú Cầu truyền ra: "Đừng đập nữa, đúng là đáng ghét.
Cháu có biết, phá vỡ mộng đẹp của chú không hả."
Cửa sắt từ từ được cuốn lên, có điều chỉ đến eo Mã Tiểu Linh thì ngừng lại.
Xem ra, chú Cầu không có ý muốn mở cửa.
"Chú cầu, tối qua chú lại thức đêm nữa à? Bà cô của cháu không tìm chú sao?" - Mã Tiểu Linh nghịch ngợm le lưỡi, vội vã khom lưng chui vào.
"Nói đến bà cô của cháu mà không biết ngại à? Nếu không phải bà cô của cháu đến đây, nói chú vẽ thêm vài lá bùa bảo mệnh, thì chú có phải thức sáng đêm không? Lần trước không phải đưa cháu hai tấm rồi sao? Xài hết?"
"Vâng, đụng phải một con Thượng Cổ Thần Thú." - Mã Tiểu Linh nói.
"Hể, Thượng Cổ Thần Thú........Này, cái gì, chú có nghe lầm không? Thượng Cổ Thần Thú? Tiểu Linh, có phải cháu chưa tỉnh ngủ? Thời đại này làm gì còn Thượng Cổ Thần Thú, yêu thú không phải đã bị tiêu diệt hết rồi sao? Chú Cầu của cháu ngang dọc giang hồ mấy chục năm, xưa nay chưa từng nghe tới chuyện Thượng Cổ Thần Thú.
Cháu muốn gạt chú à?" - Chú Cầu cười nhạo.
"Ai da, chú Cầu à, cháu lừa chú thì có lợi gì chứ? Chú không tin cũng được, tý nữa là cháu chết trong tay Tê Cừ rồi."
"Tê Cừ?" - Chú Cầu hoài nghi, nhìn Mã Tiểu Linh từ đầu đến chân, rồi từ chân lên đầu.
Lúc này mới sờ cằm, khoanh tay trước ngực, đụng nhẹ chỏ vào người Mã Tiểu Linh, cười gian nói: "Cháu thật sự không có gạt chứ? Nếu như đụng phải Thượng Cổ Thần Thú, chỉ với hai lá bùa đỏ cháu không thể là đối thủ của nó, làm sao cháu thoát được? Có điều, cháu tiến bộ là sự thật, chúc mừng, chúc mừng."
"Chú Cầu, chú chuẩn bị cho cháu bao nhiêu bùa vậy?" - Mã Tiểu Linh mở to mắt, cười.
"Không nhiều.
Cháu cũng biết mà, liều cả cái mạng già này cũng chỉ được vài tờ thôi."
"Chú Cầu à, cháu muốn đi nội địa một chuyến, xem chừng rất lâu sẽ không về.
Vì thế, lần này chú chuẩn bị cho cháu vài thứ, bằng không.
Ôi~~~ cũng không biết chú còn có thể nhìn thấy cháu nữa hay không." - Mã Tiểu Linh thở dài, cúi đầu xuống, làm bộ dạn đáng thương.
"Nói bậy.
Con nít nói bậy, quỷ thần đừng trách.
Này, cháu muốn đi nội địa làm gì?" - Chú Cầu đưa tay lên trời vái lạy, rồi nhìn Mã Tiểu Linh nghi hoặc.
"Bàn tay đen phía sau ở nội địa, nên cháu phải bắt được hắn, nếu không cháu sẽ ngủ không ngon.
Quỷ sát lần trước không phải chú đã siêu độ sao? Chính là cái người đó hạ thủ, Thượng Cổ Thần Thú lần này cũng do hắn làm.
Hắn ngay cả Thượng Cổ Thần Thú đều có thể hàng phục, cháu còn có thể ngồi im sao?" - Mã Tiểu Linh bĩu môi.
"Thật sự có Thượng Cổ Thần Thú?" - Ánh mắt chú Cầu sáng ngời, nhìn Mã Tiểu Linh.
Cúi đầu, im lặng một chút rồi nói: "Nếu như cháu nói thật, vậy thì rất nguy hiểm.
Bỏ đi, ai bảo bà cô của cháu đã đến đây, những gì trong kho chú đưa cháu hết.
Tổng cộng 10 lá bùa đỏ, bùa cam còn 20 lá, nhưng bùa vàng thì rất nhiều, cháu có muốn lấy nhiều một chút không? Kiến nhiều có thể đánh chết voi thì không được, nhưng để đề phòng củng được."
Mã Tiểu Linh cắn răng nói: "Đều cần.
Vàng lấy cho cháu 1000 lá, viên ngôi sao cũng gần hết rồi.
Lần này không biết phải đi bao lâu, chú Cầu, nếu chú rãnh, giúp cháu làm nhiều bùa uy lực mạnh một chút.
Cháu sợ, khi đến nội địa cần phải dùng đến."
"Được." - Chú Cầu nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của Mã Tiểu Linh, liền biết lần này không dễ ăn, lập tức gật đầu.
"Vậy, viên ngôi sao lấy cháu một ít, máu chó đen, đạn gỗ Mộc, đều lấy cháu một ít.
Còn nữa, chú Cầu, chú dạy cháu vài trận pháp đi.
Tấn công, phòng ngự đều cần."
"Được, không thành vấn đề.
Có điều thực lực của cháu vẫn còn quá thấp, sợ cháu không thể phát huy hết tác dụng của trận pháp.
Bất quá lần này nghe cháu kể, chuyện có vẻ nguy hiểm, chú sẽ dạy cháu một trận pháp với sức tấn công tương đối mạnh.
Công lực hiện tại của cháu cũng không tệ lắm, phối hợp với bộ trận pháp này, nếu không xảy ra chuyện bất ngờ, thì có thể gϊếŧ chết được Quỷ Sát mà lần trước chú siêu độ.
Chỉ là, bộ trận pháp này rất hiếm thấy, chú cũng trùng hợp gặp được đệ tử Mao Sơn, vì có thâm tình nên mới lấy được.
Hây, nói đến trận pháp với bùa, vẫn là Mao Sơn có trình độ cao hơn."
Mã Tiểu Linh mím môi.
Nàng biết chú Cầu chỉ nói sự thật, tư chất của nàng chỉ xem là tạm được, khi lâm trận chủ yếu toàn nhờ vào thần bảo vệ của Mã gia là Thần Long.
Nếu tư chất của nàng ngang ngửa với bà cô Mã Đan Na, thì những lá bùa này tự nàng cũng có thể vẽ ra được.
Đáng tiếc, dù nàng có nỗ lực thế nào, vẫn không thể vẽ ra được lá nào.
Hết cách, chỉ đành đến chỗ chú Cầu mua thôi.
Thực lực của bản thân thì chính mình rõ hơn ai hết, nếu như không dựa vào những lá bùa này, thì nàng chỉ mạnh hơn người thường một chút.
Tất nhiên, thể lực và sức khỏe cũng chính nàng tập luyện mà có, tư chất đúng là rất quan trọng.
Đáng tiếc, nàng không có cách nào để Mã gia tỏa sáng rồi.
Tư chất của bà cô là trăm năm có một.
Quỷ Sát kia mà gặp bà cô, chắc chắn sẽ bị đánh chết, còn nàng lại bị thương xém mất luôn tấm thân nhỏ bé này.
Chú Cầu lấy lại tinh thần, nhìn thấy Mã Tiểu Linh cúi đầu, gương mặt đau khổ, âm thầm mắng bản thân vài câu.
[Đã biết rõ tư chất của Mã Tiểu Linh cố gắng cũng giỏi hơn người thường rồi, thế mà mình lại ăn nói linh tinh.
Thật muốn tự tán vài bạt tay.]
Nhìn Mã Tiểu Linh khổ sở, chú Cầu cũng không biết nên nói cái gì.
Đành vỗ vai cháu gái, nói: "Không sao, sự cố gắng của Tiểu Linh chú nhìn thấy mà.
Tư chất mặc dù quan trọng, nhưng tính cách và nỗ lực càng quan trọng hơn.
Chú Cầu rất yêu quý cháu."
"Chú Cầu, cảm ơn chú.
Vậy chú có thể bớt cho cháu 8% không?" - Mã Tiểu Linh mở to mắt, trong ánh mắt tràn đầy bi thương.
Nàng biết chú Cầu rất quan tâm mình, vì thế lúc này cách tốt nhất là im lặng, đừng nói gì hết.
"Mơ đi, nhiều nhất là 10% hơn nữa chỉ lần này thôi." - Chú Cầu hung dữ bỏ lại một câu, rồi đi vào nhà kho.
Mã Tiểu Linh cười đến mắt cong thành hình trăng khuyết, cực kỳ giống con Hồ Ly giảo hoạt.
"Này, 1000 bùa vàng, một bình viên ngôi sao, vừa đúng 100viên chú cũng lười bỏ ra, 10 vạn.
Bùa cam 20 lá, 200 ngàn.
Bùa đỏ 10 lá, 2 triệu.
Máu cho đen đưa cháu ba bình, 60 ngàn.
Đạn gỗ Đào có khắc phù văn 20 viên, 1 triệu.
Nơi này có thêm bộ phù trận tấn công, giá 1 triệu.
Tổng cộng 536 vạn, giảm 10%, còn lại 482 vạn.
Ai da, lần này thật sự lỗ nặng rồi, quẹt thẻ hay trả tiền mặt?"
"Chú thấy cháu đem nhiều tiền vậy sao?" - Mã Tiểu Linh móc ra cái thẻ, trong đó có 30 triệu của Lý Giai Thụy.
Cũng may Lý Gia Thụy tốt bụng, nếu không xài lớn như vậy, nàng thật sự chịu không nổi.
"Này, Tiểu Linh.
Không phải cháu muốn đi nội địa à? Nếu như có thời gian, thì cháu nên ghé Huyền Môn một chuyến.
Còn một tháng nữa, Huyền Môn sẽ mở chợ, cháu cứ đến xem thử, chắc sẽ tìm được vài món đồ phòng thân." - Chú Cầu đi đến nói nhỏ vài tai Mã Tiểu Linh.
"Huyền Môn?" - Hai mắt Mã Tiểu Linh tỏa sáng.
Cái này nàng biết, chính là một đám người tu chân hợp lại, mua bán những thứ cần thiết.
"Huyền Môn có bán bùa không?"
"Tất nhiên.
Nếu có số hưởng, sẽ gặp được bùa tím, có điều giá cũng rất cao.
Lần trước nhìn thấy bùa tím, là 20 năm trước rồi.
Khi đó có một nhân vật lớn bỏ ra 20 triệu để mua nó, đã lâu như vậy không có 4, 5000 vạn thì đừng mơ."
"4, 5000 vạn? Trời ạ!" - Mã Tiểu Linh lắc đầu, có gϊếŧ nàng cũng không đào ra được nhiều tiền như vậy.
Có điều, nếu thật sự có bùa tím, thì khỏi sợ mất mạng.
Bởi vì trong truyền thuyết, bùa tím có thể tiêu diệt được cả Tướng Thần bán tiên.
Có mua được hay không, không quan trọng.
Quan trọng là, có thể mở mang tầm mắt.
Nói không chừng, ngoài nó ra còn có bảo bối khác cũng tốt.
Mã Tiểu Linh cười nhìn chú Cầu nói: "Sao đến đó được?"
"Trên núi Nga Mi, cháu đến đó thì biết."
[Trên núi Nga Mi sao? Được, nhất định phải đi một chuyến.] - Mã Tiểu Linh nghĩ thầm.
Chú Cầu đưa lại Mã Tiểu Linh cái thẻ, nàng bỏ vào túi, sau đó sắp xếp mọi thứ vào thùng đạo cụ.
Chào tạm biệt chú Cầu, ra khỏi tiệm game, nhìn thấy Vương Quý Nhân vẫn ngoan ngoãn ngồi trong xe, nở nụ cười.
Chợt ý thức được hành động của mình, Mã Tiểu Linh thấy có gì đó sai sai.
[Từ khi nào mà cô ta đã bước vào cuộc sống của mình, rồi lại xem cô ấy như người nhà mà đối xử.
Theo lý mà nói, mình chưa từng dễ dàng tin tưởng một người như vậy, tại sao vậy chứ?]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...