Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp FULL


Vương Quý Nhân cười nhạt, nhẹ nói: "Tôi không nghĩ là chúng ta chỉ lo cho bản thân, lẽ nào mấy em không phát hiện chúng ta đang dính vào Nhân Quả sao? Hậu Khanh, Hạn Bạt, Thắng Câu cũng do chúng ta thả ra.

Có lẽ vận mệnh đã an bày chuyến đi Nhật lần này, chính là mượn tay chúng ta thả Tướng Thần."
"Sao có thể?"
"Không phải chứ?"
Ba người dồn dập kinh ngạc thốt lên, nét mặt không thể tin được nhìn về phía Vương Quý Nhân.

Vừa nghĩ, cũng vừa cảm giác tê cả da đầu.

[Lẽ nào mọi chuyện đều do chính tay mình thúc đẩy sao? Tại sao?]
Mã Tiểu Linh nhẹ nhàng trừng mắt, khi nói dường như tất cả sức lực đều mất sạch: "Có lẽ điều Quý Nhân nói là đúng, cẩn thận suy nghĩ một chút, thì nhất định có người cố ý an bài chúng ta thả tứ đại Thủy Tổ ra.

Lúc trước, Lữ Thượng có tặng em một lá bùa đen.

Có thể Lữ Thượng đã muốn gϊếŧ chết tứ đại Thủy Tổ, muốn ngăn cản trận chiến cuối cùng này."
"Đáng tiếc, lúc trước pháp lực của em quá yếu, làm Thắng Câu chạy mất." - Ngô Đông Tuyết có chút tự trách.
"Tại sao lại chọn chúng ta?" - Bành Xán không hiểu.
Mã Tiểu Linh có ý kiến: "Có thể bởi vì pháp lực của chúng ta chưa đủ, nên mới thả được họ ra, lại vừa có thể tự vệ mà không làm họ chết."
Mọi người nghe thấy lời nói của Mã Tiểu Linh liền choáng váng, liền rơi vào trầm tư.

Nếu thật là như vậy, thì việc lựa chọn các nàng là hoàn toàn chính xác.
"Nếu như nói Nữ Oa nương nương muốn triệu tập tứ đại Thủy Tổ để tiến hành phản kích, tại sao phải chọn chúng ta? Trong suốt mấy ngàn năm nay, lại chẳng có ai phù hợp sao?" - Mã Tiểu Linh nhíu nhẹ mày, nói ra nghi vấn của mình.
Vương Quý Nhân nhẹ nhàng vỗ vai Mã Tiểu Linh: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Nếu thật sự Nữ Oa nương nương muốn đánh với Lữ Thượng, những đứa tép riu như mình chẳng hề có đường sống.

Thay vì ở đây than ngắn thở dài, thì nhân cơ hội này đi chơi cho vui vẻ, cũng có thể sẽ tìm được đường sống."
"Phải, Quý Nhân nói rất đúng.

Chúng ta trước tiên là ngủ một giấc, điều chỉnh tâm trạng, sáng mai thì đi ngắm hoa Anh Đào." - Bành Xán bỗng nhiên đập tay một cái, hào hứng kéo Ngô Đông Tuyết về phòng của mình.


Rạng sáng hôm sau, Mã Tiểu Linh đã bị tiếng ồn ở ngoài cửa làm thức giấc.

Đang nghĩ xem có chuyện gì đang xảy ra, thì điện thoại reo lên.

Mã Tiểu Linh nghe điện thoại, liền nhận ra giọng nói có chút hoảng sợ: "Thưa cô, tối qua khách sạn xảy ra án mạng, cảnh sát sẽ đến đây trong vòng 10 phút nữa.

Xin cô vui lòng ở trong phòng, đừng đi đâu cả.

Cảm ơn vì đã hợp tác ạ."
"Đây là muốn giam lỏng sao?" - Mã Tiểu Linh nhướng mày.
"Tất nhiên là không phải rồi ạ, chỉ là trước khi cảnh sát đến, tất cả mọi người điều tình nghi, bao gồm cả tôi nữa.

Hi vọng cô có thể thông cảm cho."
Cúp điện thoại, một cánh tay trắng nõn lén lút đặt lên ngực Tiểu Linh, giọng nói êm ái vang lên bên tai: "Sớm a." - Giọng nói như tiếng chim hót, làm cả người Mã Tiểu Linh nổi da gà.

run rẩy không ngừng.
Quay đầu lại, hôn lên môi Vương Quý Nhân, nhẹ giọng nói: "Quý Nhân, em sợ là chúng ta lại dính vào rắc rối rồi.

Tối qua khách sạn xảy ra án mạng."
"Cũng chưa biết là người hay quỷ mà." - Vương Quý Nhân quấn lấy Mã Tiểu Linh, nhẹ nhàng chà lên xương quai xanh của Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh cố nến cơ thể đang phản ứng tê dại, tò mò hỏi: "Khách sạn này có quỷ?"
"Ừm, tối qua khi vào thang máy.

Chị nhìn thấy một phụ nữ đi vào làm thủ tục nhận phòng, có một quỷ nam nằm trên lưng cô ta."
"Sao chị không nói gì vậy?" - Mã Tiểu Linh hờn dỗi nhìn Mã Tiểu Linh một chút.
Vương Quý Nhân vô tội mở to mắt: "Tại chị thấy đâu có liên quan gì đến chúng ta."
"À, đúng là không có liên quan." - Mã Tiểu Linh vuốt ve bàn tay đang làm loạn trên ngực nàng.

nói: "Xuống giường thôi, chút nữa cảnh sát sẽ đến kiểm tra phòng, đừng để người ta thấy mấy chuyện xấu hổ này."

Bởi vì người chết kia ở trên Mã Tiểu Linh một tầng lầu, nên tầng của Mã Tiểu Linh không bị khám xét và dò hỏi.

Mọi người tắm rửa xong xuôi, rồi quyết định ra ngoài hưởng thụ đồ ăn ngon.
Chỉ là lúc xuống lầu, không biết tại sao, thang máy vẫn đứng yên 1 chỗ mà không chịu xuống.

Đợi mấy phút, 4 người quyết định đi cầu thang bộ.

Cũng may tầng trệt không xa lắm, mở cửa thoát hiểm, cả 4 người đều sững sờ.
Những nhân viên đang khiêng cán đưa xác chết ra ngoài, không hề nghĩ tới sẽ có người đi cầu thang bộ, liền hốt hoảng, cán trong tay run lên.

Xác chết trên băng ca liền lăn xuống đất, men theo cầu thang lăn xuống khúc quanh.

Người chết trong một tư thế rất quái dị, đang cuộn tròn lại, đột nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Bành Xán.
"A, xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của chúng tôi, thật sự không tiện." - Nhấc cáng, hai người vội vã cúi người 90 độ xin lỗi, run rẩy đi tới trước mặt xác chết.

Dáng vẻ tiều tụy vái lại vài cái, rồi cùng nhau vuốt mắt cho xác chết.

1 lần, 2 lần, mà mắt xác chết vẫn mở to, nhìn chằm chằm vào Bành Xán.
Nhân viên thấy thế, nhìn nhau, rồi vội vã lấy điện thoại ra gọi.
"Quái, sao cái xác cứ nhìn tôi?" - Bành Xán nhíu mày, có chút khó chịu.

Ở đây có 4 người, sao nó cứ nhìn nàng?
Vương Quý Nhân trêu chọc: "Có thể nó thấy em dễ bắt nạt."
Bành Xán hung tợn chỉ vào xác người phụ nữ nói: "Hừ, dám động đến xem, bà liền cho ngươi đi mà không có về, khỏi đầu thai luôn."
Một nhân viên thấy Bành Xán vô lễ như vậy, không hỏi liền tức giận.

Nghiêm mặt quái lớn: "Sao cô có thể không lễ phép như vậy? Người trẻ tuổi đừng có quá quắt, những quỷ thần này cô không chọc nổi đâu.

Đi nhanh lên!"

Mã Tiểu Linh nhún vai một cái, ló đầu nhìn, thang máy không biết khi nào đã xuống tới.

Vội vã nói với mọi người: "Nhanh, thang máy đến rồi."
"Em cảm thấy chúng ta nên trả phòng." - Ngô Đông Tuyết đứng trong thang máy, sắc mặt nghiêm túc.
Bành Xán thấy thế chỉ vẫy tay, dáng vẻ "làm như mình sẽ nghe".
"Này, các cô cũng đang đi du lịch sao? Thật là đúng dịp, có điều gặp phải chuyện như vậy thật đáng lo.

Chúng tôi cũng đang tính trả phòng, có muốn đi chung không?" - Trong thang máy, một chàng trai đeo kính nhìn Vương Quý Nhân cười ngại ngùng.
Mã Tiểu Linh nhìn hai chàng trai trong thang máy, da vẻ hơi trắng xám giống người bệnh, nhìn đã biết lâu rồi không chịu sưởi nắng đây mà.

Cái chàng 4 mắt, tóc ngắn còn lung tung kia, nhìn thế nào cũng biết là trạch nam rồi.
Thấy Vương Quý Nhân không phản ứng với mình, chàng trai lúng túng sờ sờ mũi, không nói gì.

Chờ khi thang máy dừng lại, anh liền vội vã đi ra, phảng phất có thể thấy được trong lòng anh đang có mặc cảm tự ti.
Vương Quý Nhân thấy người đã đi xa, lúc này mới cười nói: "Đã bị dính vào, thì đi nơi khác cũng sẽ bị thôi.

Chỉ là sớm hay muộn."
Mã Tiểu Linh dùng cùi chỏ nhẹ nhàng đụng vào Vương Quý Nhân, cười có chút lúng túng: "Đừng nghe Quý Nhân nói bậy, cuộc điện thoại của nhân viên kia, em có nắm được chút tình hình.

Hình như là đang gọi một pháp sư tới đây, em nghĩ chúng ta không cần quá lo lắng.

Dù sao cũng là chức trách mà thôi, quá mức, thì thu cô ta."
"Dù sao chúng ta không có hành lý rườm rà, nên không cần lo lắng.

Cứ trả phòng rồi đi chơi thôi, gần đây là được rồi."
"Tôi thấy Đông Tuyết nói có lý, chúng ta trả phòng đi chơi đi." - Mã Tiểu Linh không muốn bị mất hứng, vừa trả phòng xong, thì đón taxi đến khu du lịch phong cảnh để dạo chơi.
Gặp cái gì đẹp cũng mua một ít, tìm chỗ ít người thừa dịp cất hết vào Túi Càn Không.

Vương Quý Nhân tiện tay đưa một viên kẹo đường ngâm rượu vào trong miệng, vỏ đường bọc ngoài mỏng manh vừa vào liền tan trong miệng, lại có thêm một chút vị rượu chiếm lĩnh khoang miệng.

Khẽ nuốt vào bụng, cổ họng liền có chút nóng lên, trong miệng còn xót lại chút vị ngọt của đường hòa với rượu nóng rực.

Mùi vị xen lẫn vào nhau, làm có cảm giác vô cùng hưởng thụ.
Không biết là nên khen rượu ngon, hay đường ăn ngon.


Mã Tiểu Linh cũng cầm một viên cho vào miệng, mắt sáng lên, kinh ngạc nói: "Rượu mơ, cùng kẹo đường ngon thật.

Nhanh, Đông Tuyết, Bành Xán, mau lại đây nếm thử."
"Woa, rất ngon, tôi muốn mua thêm." - Bành Xán hưng phấn kêu to, theo thói quen giơ tay nhìn xem hạn sử dụng: "Ơ, chỉ có thể để được một tháng thôi à?"
"Không phải chứ!" - Mọi người vội vã đến gần, nhìn hạn sử dụng có chút thất vọng.

Đúng là Vương Quý Nhân vẫn chưa hết thèm, đưa lưỡi ra liếm, cười: "Thôi thì mua rượu còn có lời hơn."
"Phải đó, đã đến nước ngoài phải say một trận chứ!" - Mắt Bành Xán sáng ngời, tràn đầy chờ mong nhìn Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh chép miệng: "Cô xem tôi là cái gì, tôi không có ghét rượu."
Bành Xán cười nói: "Tửu lượng của chị tôi nhìn còn chưa lọt mắt, với lại Quý Nhân đều nghe lời cô.

Tôi đi hỏi chị ấy, chị ấy cũng phải hỏi cô, thôi thì hỏi luôn đi cho lẹ."
Mã Tiểu Linh thấy Ngô Đông Tuyết đứng một bên che miệng cười, liền lén lút nhìn Vương Quý Nhân.

Phát hiện Vương Quý Nhân coi như không có chuyện gì, vẫn đang uống rượu ngâm đường.

Khẽ nhíu mày, khí thế hùng hồn nói: "Đó là vì, tôi quản lý tốt.

Có bản lĩnh, thì cô cũng làm Đông Tuyết nghe lời mình đi."
"Này, chuyện hai người, kéo em vào làm gì." - Ngô Đông Tuyết nhìn Mã Tiểu Linh với nét khinh thường.
Bành Xán ghét bỏ nhìn Mã Tiểu Linh: "Đừng có thách thức, làm như tôi không biết tính tình của cô chắc.

Nói nhanh đi, có đi ăn đêm không thì bảo? Tôi phải tìm một chỗ tốt, tối nay chúng ta quẩy một đêm."
Mã Tiểu Linh làm giá: "Nếu cô em đã thành tâm hỏi, vậy thì chị đây cũng tỏ lòng từ bi liều theo quân tử."
Bành Xán phỉ nhổ nói: "Ta khinh, từ sáng tới tối tỏ vẻ nho nhã."
"Thì tại cô em thô tục thôi."
"Mã ........Tiểu..........Linh, cô đứng lại đó cho tôi.

Đừng có chạy!"
"Phi, chị đây đâu có nhát đến vậy.

Quý Nhân đã sớm sinh cho chị đây 1 đứa rồi."
Vương Quý Nhân lập tức xạm mặt.
Ngô Đông Tuyết thâm ý nhìn Mã Tiểu Linh, [trên cổ chị có dấu kìa, lại nói ngược.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui