Vương Quý Nhân xử lý tốt vết thương cho Trương Dương, ngẩng đầu nhìn Điền Đông.
Còn chưa nói, liền nghe Điền Đông lạnh lùng mở miệng: "Người có thể đi rồi."
Vương Quý Nhân yên lặc liếc nhìn Điền Đông, gật đầu.
Bóng người vừa có chút mờ ảo, thì Điền Đông xông đến, ôm chặt Vương Quý Nhân vào lòng: "Không cho phép đi."
Giọng nói có chút nghẹn ngào, Vương Quý Nhân có thể cảm giác được bả vai có chút ướt.
Không chút biến sắc, vỗ vỗ vai Điền Đông, liền nhận ra sức mạnh ở eo càng lớn hơn, xiết chặt nàng có chút đau.
"Có phải con gặp nguy hiểm, thì người sẽ xuất hiện?" - Giọng nói từ bả vai truyền đến, mơ hồ có chút không rõ.
Trái tim Vương Quý Nhân đột nhiên nhói một cái, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, đẩy Điền Đông ra.
Nét mặt nghiêm túc nhìn đôi mắt đỏ au của Điền Đông, giọng nói có chút lạnh: "Em đang uy hiếp chị?"
Điền Đông khẽ cắn răng, không chịu thua, quật cường nhìn Vương Quý Nhân: "Uy hiếp thì sao? Chỉ cần người dám đi, con liền tự sát.
Người không phải muốn bảo vệ con sao? Vậy thì ở lại bên cạnh con, nếu không còn sẽ chết trước mặt người."
Vương Quý Nhân không ngờ Điền Đông có thể ác vậy, đối với mình tàn nhẫn và cũng tàn nhẫn với chính bản thân.
Tính cách này đúng là có mấy phần giống Mã Tiểu Linh.
Điền Đông đùa giỡn hung hăng cắn môi, nét mặt kiêu ngạo, nhìn chằm chằm ánh mắt Vương Quý Nhân không có chút gợn sóng.
Trong lòng có chút chột dạ, trái tim thì đập liên hồi.
Khi nàng muốn đầu hàng, thì thấy Vương Quý Nhân gật đầu nhẹ đến mức không nhìn thấy, nhẹ nói: "Như em muốn."
Điền Đông choáng váng, không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Sớm biết thế, nàng đã xài chiêu này sớm ép người ta ở lại, cần gì hại bản thân đau lòng nhiều năm như vậy.
Chỉ là trong mấy năm nay bị gò bó quen rồi.
Muốn ôm Vương Quý Nhân làm nũng, cũng có chút không quen.
Hơn nữa 1 giây trước, nàng còn uy hiếp người ta ở lại, 1 giây sau quá thân thiết thì đúng là kì lạ thật.
Điền Đông có chút khó chịu vò vò vạt áo của mình, ngẩng đầu thấy Vương Quý Nhân không hề có cảm xúc.
Lại phát hiện bản thân không có chút dũng khí để mở miệng, xoay người nói với Trương Dương: "Chúng ta về thôi."
Bên ngoài biệt thự vẫn đang có người canh chừng, thấy Điền Đông về chưa kịp rút súng, thì đã biến mất không thấy đâu.
Chỉ là tiếng cây súng rơi xuống đất, nhắc nhở chuyện vừa mới xảy ra không phải là mơ.
Vào nhà, Vương Quý Nhân cũng không thèm nhìn Điền Đông, đi thẳng vào phòng của mình, đóng cửa lại, ánh mắt có chút chột dạ.
Nàng không biết làm vậy là đúng hay sai, cũng không biết Mã Tiểu Linh sau khi nhớ lại, phát hiện những chuyện này sẽ có thái độ thế nào.
Cảm thấy, ngày nào Mã Tiểu Linh vẫn chưa thức tỉnh đi, ở trong nhà này mỗi phút mỗi giây đều là dày vò, ngay cả thở cũng không thông.
Điền Đông và Trương Dương ngồi ở phòng khách dưới lầu, mở to mắt nhìn nhau.
Vẫn là Trương Dương mở miệng trước: "Tiểu thư, như vậy có ổn không?"
Trương Dương không ngờ tới Điền Đông sẽ dùng cách này bắt Vương Quý Nhân ở lại, trong mắt anh, Vương Quý Nhân cứ như thần tiên.
Người kiêu ngạo như vậy sẽ dễ dàng bị người khác uy hiếp sao? Đừng chữa lợn lành thành lợn què, mong là Vương Quý Nhân không chán ghét Điền Đông.
Điền Đông nhịn xuống suy nghĩ, sắc mặt bình tĩnh, thăm thẳm nhìn màn đêm trước sân: "Làm cũng làm rồi, hiện tại cũng hết cách.
Chú Trương yên tâm, dù sao chết trong tay người, còn hơn chết trong tay kẻ khác."
Buổi tối, Điền Đông ngang nhiên chạy thẳng vào phòng Vương Quý Nhân.
Không thèm nhìn đến sắc mặt của Vương Quý Nhân, đã nhào lên giường lấy Vương Quý Nhân làm gối ôm, ngủ thẳng cẳng.
Khi trời sáng, vừa tỉnh lại liền chống cơ thể, quay đầu thấy Vương Quý Nhân đang nhìn mình.
Vừa hoảng sợ, lại vừa vui.
Lần nữa nằm xuống, vươn người ôm Vương Quý Nhân, giọng nói nhẹ nhàng: "Con tưởng người lại bỏ đi."
Vương Quý Nhân không nhúc nhích, để mặc Điền Đông như gấu bám vào mình: "Còn nhớ chuyện chị kể em nghe không?"
"Nhớ."
"Chị chính là yêu tinh trong chuyện."
Vương Quý Nhân có thể cảm giác được cơ thể Điền Đông cứng đờ, cũng không muốn vạch trần.
Chỉ là im lặng chờ đến khi Điền Đông hồi phục tinh thần.
"Vậy con là người bắt yêu đang ngủ say?"
Điền Đông cảm thấy như sét giữa trời quang, đã tự hỏi rất nhiều, tại sao Vương Quý Nhân luôn giúp đỡ nàng.
Nhưng không bao giờ cho rằng, câu chuyện đó lại là sự thật.
[Nhưng Vương Quý Nhân làm sao có thể là yêu quái? Mà mình cũng đâu có ngủ say? Vương Quý Nhân cứ hay nói 18 tuổi, lẽ nào 18 tuổi mình sẽ tỉnh lại?]
[Khi tỉnh lại thì còn là mình của bây giờ không? Mình là Điền Đông, không phải người bắt yêu.
Thì ra Vương Quý Nhân ở bên mình, vì trong cơ thể của mình còn một "mình" khác sao?].
Điền Đông cảm thấy trong lòng có cảm xúc lạ, làm cho nàng có chút điên cuồng.
Không thể suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ toàn là lời nói của Vương Quý Nhân.
"Chị chính là yêu tinh trong chuyện."
"Tại sao người bắt yêu không tỉnh lại vậy?"
"Tại sao người bắt yêu không tỉnh lại vậy?"
"Tại sao người bắt yêu không tỉnh lại vậy?"
"Không....không phải như vậy.
Không thể." - Điền Đông đột nhiên đẩy Vương Quý Nhân ra, nhốt mình trong wc.
Cảm thấy toàn thân phát lạnh, cứ như rơi vào hầm băng.
Điền Đông đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm chính mình trong gương.
Người trong gương khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt tràn đầy lệ khí, dường như ác quỷ từ Địa Ngục bước ra đòi mạng.
Điền Đông bị dọa, nhìn bản thân xa lạ trong gương.
Hít sâu, ánh mắt có chút hoang dại.
[18 tuổi, 18 tuổi mình sẽ biến thành một người khác.
Người này mới là người Vương Quý Nhân luôn chờ, nhưng người này tuyệt đối không phải là mình.
Mình không thể để người này thoát ra, tuyệt đối không.]
[Vương Quý Nhân chỉ có thể là của mình, ai cũng không được cướp đi].
Ý nghĩ muốn sở hữu mãnh liệt, làm Điền Đông có chút lạc lối.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, thì Điền Đông mới thoát khỏi suy nghĩ, hồi phục lại tinh thần.
Nàng nhanh chóng chỉnh lý tâm trạng, mở cửa.
Thấy Vương Quý Nhân đang ở cạnh cửa, nét mặt lo lắng, dựa cửa cười cợt.
Nụ cười đặc biệt miễn cưỡng, nàng không muốn Vương Quý Nhân nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Liền cúi đầu xuống, nói có chút hàm hồ: "Con nhất thời có chút không chấp nhận được, xin lỗi."
"Em mãi mãi không cần nói xin lỗi với chị.
Đi thôi, xuống ăn sáng, nếu không Trương Dương sẽ lo đấy."
Ánh mắt Điền Đông lóe lên một tia đố kị.
Nàng biết tất cả sự dịu dàng của Vương Quý Nhân không phải dành cho mình, mà biết thì sao? Chỉ làm nàng thêm ghen tức và không cam tâm.
Có điều, nàng không thể biểu hiện ra.
Ăn cơm, Điền Đông liền đi học, Vương Quý Nhân vẫn ẩn thân đi theo Điền Đông.
Điền Đông vẫn sinh hoạt như trước, chỉ có chút tính cách là hơi khác.
So với trước đây vụi tươi hơn, trước kia cứ lạnh lùng, không thèm quan tâm đến ai.
Bây giờ miệng cứ cười cười, đôi khi cũng cùng bạn học trò chuyện vài câu.
Nhưng khi ở một mình, Điền Đông liền biến thành nét mặt hung ác không hề có ở độ tuổi này.
Có điều, Điền Đông rất biết che giấu tâm trạng, ngay cả Vương Quý Nhân cũng không phát hiện.
Điền Đông càng ngày càng dính Vương Quý Nhân, cả người đầy sức sống.
Bắt đầu bước vào thời gian dậy thì, Trương Dương cũng rất vui.
Đôi khi Điền Đông cũng hay làm nũng với anh, nhưng Trương Dương càng thêm cung kính Vương Quý Nhân.
Thù cũng đã buông xuống.
So với báo thù, Trương Dương hi vọng Điền Đông có thể sống thật vui vẻ.
Sinh nhật 16 tuổi, Điền Đông trực tiếp cởi hết quần áo, muốn cùng Vương Quý Nhân chơi trò người lớn.
Vương Quý Nhân sợ chạy mất dép, lần thứ 2 trở về bên cạnh Điền Đông, nhất quyết không ngủ chung phòng với Điền Đông nữa.
[Đùa à, mình thật sự rất muốn Mã Tiểu Linh.
Nhưng "ăn" lúc này, sợ khi lúc Mã Tiểu Linh tỉnh lại, sẽ càng hận mình thêm.
Gần thức tỉnh rồi, mình chờ đã nhiều năm, chỉ còn 2 năm, chẳng lẽ không thể chờ sao?]
Nhưng Điền Đông thì không nghĩ vậy, sau khi bị Vương Quý Nhân từ chối, nàng càng tấn công dồn dập hơn.
Thường thường nửa đêm sẽ lẻn vào phòng Vương Quý Nhân, mấy lần thất bại cũng không từ bỏ, ngược lại càng khơi thêm khát vọng chinh phục của Điền Đông.
Sinh nhật 17 tuổi, Điền Đông lấy tiến làm lùi.
Nàng cho Vương Quý Nhân một ly thuốc mê, muốn "giở trò lưu manh".
Ai dè tên chưa bắn khỏi cung, thì người đã biến mất, không thể thực hiện.
Những ngày kế tiếp Điền Đông không tấn công nữa, mà nghiêm túc cẩn thân tỏ tình với Vương Quý Nhân.
Nhưng vẫn bị Vương Quý Nhân lấy lý do 18 tuổi để từ chối, dù vậy sau đó Điền Đông vẫn rất bình tĩnh.
Không đi học, trực tiếp xin nghỉ, cũng không ở cạnh Vương Quý Nhân, thường thường một mình nằm trên thảm cỏ, nhìn bầu trời đờ ra.
Chuyện lạ như vậy làm Vương Quý Nhân rất không quen.
Chỉ là tiếp xúc mấy lần, Điền Đông cũngkhông nói, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Cứ im lặng như vậy, làm Vương Quý Nhân không biết nói gì, cứ đơn giản là mặc kệ em ấy đi.
Sinh nhật 18 tuổi càng lúc càng gần, Vương Quý Nhân càng thêm bất an.
Nàng luôn có một dự không tốt, nhưng khi nhìn thấy nét mặt bình tĩnh của Điền Đông.
[Có phải mình suy nghĩ nhiều không?]
Cứ như vậy, hai người có chút lạnh nhạt với nhau đến khi chào đón sinh nhật 18 tuổi.
Điền Đông mặc lên người bộ lễ phục hở lưng màu đỏ thẫm, mang theo nụ cười đi tới gần Vương Quý Nhân.
Mang theo kì vọng nhìn Vương Quý Nhân: "Chị có từng thích em không? Em nói mình là Điền Đông, không phải người bắt yêu kia."
Vương Quý Nhân khẽ cau mày, có chút khiếp sợ nhìn Điền Đông.
Nàng không ngờ Điền Đông sẽ nói như vậy, dưới cái nhìn của nàng Điền Đông chính là Mã Tiểu Linh, Mã Tiểu Linh chính là Điền Đông.
Nhưng khi Điền Đông hỏi nàng như vậy, thật không biết phải trả lời làm sao.
"Em hiểu rồi." - Điền Đông có chút ủ rũ, đảo mắt vừa cười, xinh đẹp nhìn Vương Quý Nhân.
Giọng nói tựa như đứa nhỏ được cho kẹo, tràn đầy hài lòng: "Em sẽ không để chị gặp được cô ấy."
Vương Quý Nhân biến sắc, còn chưa hỏi thì đã thấy Điền Đông cắt chặt răng, gò má có chút xạm đi.
Trong lòng cả kinh, vội vã nắm lấy tay Điền Đông, muốn đưa một chút yêu khí vào để bảo vệ kinh mạch, ai ngờ bị Điền Đông đẩy ra.
"Không......cho....chị......gặp..........."
Vương Quý Nhân thấy nét mặt Điền Đông đã tím đen, mềm nhũn ngã xuống đất.
Trái tim như ngừng đập, trong đầu như có thứ gì đã nổ tung, trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...