Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp FULL


Cách đó không xa, một bóng người màu trắng, áo trắng cổ bẻ rộng rãi vạt áo điểm hoa, phía dưới là quần đơn giản màu trắng cũng điểm bông hoa, chân không mang giày, móng chân đỏ tươi tôn lên làn da trắng nõn, tùy ý đạp trên nền xi măng.
Mái tóc tùy ý khoác lên vai, [nhìn quần áo cứ như là mặc đồ ngủ từ trong nhà đi ra.

Nhưng, cô ấy đứng sau lưng mình lúc nào?]
Mã Tiểu Linh lùi nhẹ về sau vài bước, cách xa cửa lớn một chút, thì trong lòng mới thoải mái một chút.

[Mặc kệ thế nào, phía sau cửa lớn chính xác có tiếng bước chân, nhưng không biết là thứ gì.

Chờ mình tự chủ động đây.]
Nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, giữa bầu trời rơi xuống từng hạt tuyết rơi xuống trước mặt Mã Tiểu Linh, rồi chậm rãi rơi xuống đất.

Mã Tiểu Linh hoảng hốt, vội vã đưa tay đón một bông tuyến nhỏ.

Nhưng chưa kịp thấy dáng vẻ hoa tuyết, thì đã bị nhiệt độ bàn tay làm tan thành nước.

Cảm giác lành lạnh, man mát trong nháy mắt biến mất.
[Có tuyết rồi, lại có tuyết.

Lần trước tuyết rơi, nhưng vì mình và Vương Quý Nhân cãi nhau đã bỏ lỡ.

Hơn nữa tuyết rất nhỏ, qua sáng hôm sau thì đã tan hết.

Không ngờ mình có thể lần nữa, nhìn thấy cảnh xinh đẹp này.]
Mã Tiểu Linh nhếch nụ cười, ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt châm biếm của cô gái.

Tâm trạng đang phơi phới tự nhiên bị đạp xuống vực, nụ cười chậm rãi giấu đi, như không có chuyện gì xảy ra hạ bàn tay xuống, nhẹ giọng nói: "Suýt chút nữa quên ngươi là yêu quái sống mấy trăm năm, chắc tuyết thì ngươi thấy cũng chán rồi nhỉ.

Chỉ là nghe nói yêu thú thường ngủ đông, ngươi không cần đi ngủ à?"
Cô gái lạnh lùng nhìn Mã Tiểu Linh, trong ánh mắt có chút nghi ngờ, nhưng không lộ ra bên ngoài.


Chỉ là khi mở miệng, cũng không dễ dàng như trước.
"Nếu cô gái này không có ý định phản lại, thì qua nữa tháng, ta có thể yên tâm ngủ đông."
Ánh mắt Mã Tiểu Linh lóe lên, chậm rãi nói rằng: "Cô bé kia đâu? Ngươi chiếm cơ thể cô bé lâu như vậy, không trả lại được sao? Ngươi ở lâu một chút, thì cô bé sống không quá một năm.

Nếu ngươi đứng đây nói chuyện với ta thêm một hồi, chắc cô bé sống không thọ."
"Vốn là cô ấy nợ ta, ta dùng cách này đòi lại không được sao? Nếu cô cứ một mực ở đây, làm sao ta có thể yên tâm mà bỏ đi.

Nếu cô bé này chết, nghĩ tới cô cũng có một phần "công lao" đấy nhỉ." - Cô gái nhếch môi, cười như không cười.
"Ngươi đang uy hiếp ta?" - Mã Tiểu Linh nhếch chân mày, nhìn chằm chằm cô bé.
Cô gái không mảy may để ý, chơi đùa với vài sợi tóc bên tai, khẽ cười: "Nếu cô muốn nói chuyện với ta, thì cứ ở chơi.

Cô cũng không cần phải cất giấu tâm tư làm gì, hà tất phải nói những lời khó nghe?"
Mã Tiểu Linh híp mắt, ánh mắt hàn quang bắn ra bốn phía.

[Không sai, mình đúng là có chút tâm tư, nghĩ ban ngày Đại Vận sẽ bị áp chế pháp lực một chút.

Không ngờ, Đại Vận không phải là hạng người hời hợt, lại dùng tuổi thọ của cô bé này uy hiếp mình].

Trong đời Mã Tiểu Linh ghét nhất là 3 thứ, 1 là lừa dối, 2 là bị uy hiếp, 3 thẻ tín dụng bị vượt hạn mức.
Ba chuyện này không phân trước sau, đều là chuyện nàng ghét nhất.

[Đại Vận dám uy hiếp mình, một yêu quái lại dám uy hiếp một thầy trừ tà.

Hừ, ngay cả Yêu Vương cũng không dám uy hiếp mình.

Hay, thật hay, để xem tối nay mình "đối xử tốt" với ngươi thế nào.]
Mã Tiểu Linh giận dữ cười, cả buổi nặn nặn cái gương trong tay, cười nói: "Ngươi đã nói thế rồi, tối nay đành phải trở lại đây một chuyến nữa vậy."
Mã Tiểu Linh không nói lời, quay đầu bước đi, chống tay nhảy vào trong chiếc Orichi, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt cô gái.

Cô gái trầm ngâm nhìn con đường rộng lớn không bóng người, nhếch môi.


Phủi hoa tuyết trên người, bóng người cứ như một bức tranh được vẽ trên tuyết, từ từ biến mất.
Bên trong cánh cửa lớn đang đóng chặt, lại vang lên tiếng bước chân kéo dài.
Tiếng bước chân càng lúc càng nhỏ, rồi không còn nghe thấy, cứ như mọi thứ lúc nãy chỉ là ảo giác.
Tuyết càng rơi càng lớn, chỉ chốc lát toàn bộ bầu trời đều trắng xóa một mảnh, mặt đất cũng phủ một tầng mỏng manh hoa tuyết.

Thỉnh thoảng còn nhìn thấy, có vài người lấy điện thoại ra chụp hình.
Mã Tiểu Linh đóng mui xe, nắm chặt tay lái, trong lòng có dự cảm không lành.

Cầm điện thoại lên, gọi lại cho Lưu tiên sinh.

Điện thoại được nghe ngay lập tức, Lưu tiên sinh có chút sợ hãi, nhỏ giọng kêu: "Mã thiên sư, sao cô chưa đến vậy?"
Mã Tiểu Linh cảm thấy cả người phát lạnh, ngay cả máy sưởi trong xe cũng không làm nàng tỉnh táo lại.

Vừa mở miệng, cũng nghe được giọng nói run rẩy: "Tôi vừa đến, đập cửa lớn như vậy ông không nghe sao?"
"Cô........cô gõ cửa sao? Tôi luôn đứng ở cửa chờ cô mà?"
Nghe xong lời Lưu tiên sinh nói, Mã Tiểu Linh cảm giác như sắp ngừng thở.

[Lại ảo cảnh, lại còn là 2 tầng ảo cảnh.

Mình rơi vào ảo cảnh khi nào? Tại sao không có cảm giác?]
[Đoạn đường đến thành phố này, đã đụng phải vài con yêu quái biết tạo ảo cảnh, tạo sao chứ? Một yêu thú tạo được ảo cảnh đã rất hiếm có rồi, nhưng tại sao yêu thú nào mình đụng phải cũng biết? Trong này nhất định phải có âm mưu.]
Mã Tiểu Linh nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng vẫn không ra được kết quả gì.

Lái xe về quán cơm của Uyển Nhi, Vương Quý Nhân đang ngồi trong vườn hoa ngắm tuyết rơi.

Tiểu thảo thì đang nhặt tuyết mỏng manh dưới đất, cố gắng tạo thành quả cầu tuyết.

Uyển Nhi cũng cười nhẹ, ngồi bên cạnh Vương Quý Nhân.
Híp mắt nhìn Vương Quý Nhân ngắm tuyết, trong lòng Mã Tiểu Linh có một cảm giác rất kì lạ.


[Không hiểu tại sao, bây giờ Vương Quý Nhân cho mình có cảm rất rất cao quý, như mấy cung phi trong cung ngày xưa vậy.

Yêu Vương cao quý như Uyển Nhi ở kế bên, cũng chỉ làm nền.]
[Cứ như, người nên đứng hầu thì lại ngồi, còn người vốn nên ngồi thì lại cam tâm tình nguyện làm nô tài đứng một bên.

Thế nhưng nhìn, lại chẳng có chút kì lạ nào, cứ như Vương Quý Nhân bẩm sinh đã cao cao tại thượng như thế.]
"Tiểu Linh, nhìn nè, có tuyết rồi." - Vương Quý Nhân hài lòng, nhìn Mã Tiểu Linh phất tay.
Hành động trẻ con đó làm lòng hoài nghi của Mã Tiểu Linh biến mất.

[Người như vậy làm sao lại có thân phận không bình thường được chứ.

Chắc là Uyển Nhi đang có âm mưu gì đó, hay có liên quan gì đến những yêu quái dạo này xuất hiện cũng không chừng.]
Ánh mắt chuyển động, Mã Tiểu Linh cười, đi tới cạnh Uyển Nhi.

Uyển Nhi kêu Tiểu Thảo đem ghế dựa ra cho Mã Tiểu Linh ngồi, cười nói: "Về sớm vậy?"
"Vâng, Uyển Nhi còn nhớ Đại Vận trong nhà Lưu tiên sinh chứ?" - Mã Tiểu Linh hà hơi vào lòng bàn tay, chà xát.

Vì mới từ trong xe đi ra, đột nhiên hứng vài cơn gió, sự chênh lệch nhiệt độ hơi lớn.
"Ừm, con Nhím nhỏ đó à?" - Uyển Nhi nhíu mày.

[Lẽ nào Mã Tiểu Linh lại gặp phải chuyện gì kỳ lạ nữa à? Gần đây những chuyện này xảy ra hơi bị nhiều, còn ở ngay khu vực cai quản của mình, là thấy không đúng rồi.

Hơn nữa, Vương Quý Nhân hình như biết được gì đó, nhưng chưa bao giờ nói rõ với mình.

Nếu thời điểm khác, mình sợ đã bị những Yêu Vương kia liên thủ, lấy lý do cai quản không chu đáo mà bắt mình từ bỏ địa bàn.]
[Nhưng bây giờ, dù cho địa bàn của mình có xuất hiện rất nhiều chuyện bất lợi xảy ra, nhưng vị trí Yêu Vương vẫn còn ngồi được vững vàng, vì có Vương Quý Nhân ở đây.

Có điều, Mã Tiểu Linh lại còn mua nhà gần đây, nên mình càng thêm an tâm.

Chí ít nói lên, trong thời gian ngắn Vương Quý Nhân sẽ không rời đi.

Mình phải tranh thủ phát triển lợi thế, nếu Vương Quý Nhân rời đi, không biết còn ai bảo vệ mình đây.]
[Khoảng thời gian này mình đều ỷ vào Vương Quý Nhân, vì lợi thế phát triển, mình đã rất nhiều lần đắc tội với những Yêu Vương khác.


Thế nhưng tương lai, không thể không làm gì.

Chỉ hy vọng Vương Quý Nhân có thể ở lại lâu một chút, đủ mình tư chất không còn sợ mấy Yêu Vương khác.]
Mã Tiểu Linh còn chưa mở miệng, Vương Quý Nhân đã đứng dậy, lấy chăn mỏng khoác lên người Mã Tiểu Linh.

Đưa tay kéo Mã Tiểu Linh, ôm vào lòng, điểu chỉnh tư thế ngồi trên ghế quý phi.
Mã Tiểu Linh không tránh, đỏ mặt, nhưng vẫn để cho Vương Quý Nhân ôm mình, vờ như không có gì xảy ra nói: "Chính là con nhím đó.

Không biết tại sao, dạo gần đây chuyện càng lúc càng kì lạ, Uyển Nhi có thể tạo ảo cảnh không?"
Uyển Nhi cười thành tiếng: "Ảo cảnh, một là trời sinh tự có, hai là đột nhiên lãnh ngộ.

Ở trong Yêu tộc, tạo được ảo cảnh không nhiều, nhưng kỳ ngộ thì cũng phải cả nghìn năm, nếu không thì chẳng tu luyện tới trình độ cao được.

Trừ khi yêu thú đặc biệt có thiên phú, nếu thế, thì chắc cũng phải có chút tiếng tăm."
Uyển Nhi kín đáo nhìn Mã Tiểu Linh, lúc này mới nói tiếp: "Trong 10 Yêu Vương, ngoại trừ Hồ Tam Thái Gia và Hoàng Đại Tiên có ảo cảnh, còn lại không ai làm được.

Mà ảo cảnh của Hồ Tam Thái Gia thật cũng là giả, giả cũng là thật, hoàn toàn không thể phân biệt được.

Còn ảo cảnh của Hoàng Đại Tiên thì có uy lực mạnh khi dùng với yêu thú, dựa vào khả năng của Tiểu Linh có thể thừa sức phá ảo cảnh của Hoàng Đại Tiên."
"À, cũng là Yêu Vương mà ảo cảnh cũng phân biệt lớn vậy nhỉ?" - Mã Tiểu Linh nghi hoặc nhìn Uyển Nhi, lộ vẻ tò mò.
Uyển Nhi cười, nói: "Bởi vì Hồ Tam Thái Gia được di truyền, còn Hoàng Đại Tiên là được kỳ ngộ, vì lẽ đó chênh lệch rất lớn.

Khi Hồ Tam Thái Gia mở ảo cảnh, thì có thể mở đến 8 tầng.

Nhưng hầu như ai cũng đều lạc ở tầng đầu tiên."
"Hồ Tam Thái Gia, nghe nói ông ta là Lục Vĩ Hồ, thật hay giả?"
"Ừm, có điều không ai biết ông ta ẩn giấu cái gì.

Ông tự xưng là hậu nhân của Đắc Kỷ.......hừm...." - Uyển Nhi đột nhiên ngừng nói, rên lên một tiếng, khóe môi có một vệt đỏ chậm rãi ứa ra, trong ánh mắt có chút sợ hãi, nhưng lại nhìn Mã Tiểu Linh gật gù, nhẹ giọng nói: "Thật không tiện, bệnh cũ tái phát, để Tiểu Linh chê cười rồi."
Tiểu Thảo vội phủi tuyết trên tay, chạy tới nắm cánh tay Uyển Nhi, sợ hãi nhìn Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh mím môi, có chút lo lắng hỏi: "Muốn đi lên phòng nghỉ chút không?"
"Không cần, chuyện nhỏ thôi.

Tiểu Linh hỏi con Nhím kia thì sao? Cần chị gọi Bạch Lão thái thái đến điều đình không?" - Ánh mắt Uyển Nhi lóe lên, không để ý lau lau máu nơi khóe miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui