Quả nhiên, ngắm phong cảnh cần phải có tâm trạng.
Lần trước cùng đi với Vương Quý Nhân, nhìn chỗ nào cũng đẹp.
Nhưng lần này vội vàng đến đây, chỉ vì mấy tảng đá, thật là tạo nghiệp mà, aiz!
Mã Tiểu Linh đi dọc theo con đường từng đi qua với Vương Quý Nhân, Ngô Đông Tuyết và Bành Xán đi phía sau.
"Tiểu Linh, đi lên một chút là được rồi.
Dù nói càng cao linh khí càng sung túc, nhưng rất khó đem đá xuống." - Ngô Đông Tuyết dùng ống tay áo lau trán đầy mồ hôi.
"Ngô Đông Tuyết, cậu ngốc thật.
Cậu cho rằng mình đồng ý đi theo để rinh mấy cục đá đó sao? Xì, những tảng đá này để Mã Tiểu Linh đem là được rồi." - Bành Xán chống nạnh, nhìn xuống chân núi, có chút hài lòng gật đầu nói tiếp: "Được rồi, cũng đủ rồi.
Bắt đầu từ chỗ này đi, càn quét vài tảng đá nào."
"Một mình Tiểu Linh sao đem được?" - Ngô Đông Tuyết có chút bất mãn trừng mắt Bành Xán.
Bành Xán vẫy tay, có chút ước ao và đố kị nhìn Mã Tiểu Linh, giọng nói mệt mỏi: "Cô có túi không gian cũng đừng có giấu diếm.
Cô cũng tốt số thật, thứ này cả thế giới chỉ có vài cái, mà cô lại có một cái.
Này, có bán không? Bao nhiêu cũng trả."
Mã Tiểu Linh nhếch môi, nhìn Ngô Đông Tuyết đang há to miệng ngạc nhiên, có thể nhét vừa quả trứng gà.
Bành Xán quả nhiên có chút khôn vặt, có điều Ngô Đông Tuyết sao lại ngốc hơn trong tưởng tượng của nàng vậy?
Mã Tiểu Linh đi tới trước vài bước, đột nhiên nhìn thấy hai tảng đá.
[Đó không phải là tảng đá từng ngồi nghỉ chân với Vương Quý Nhân sao?]
"Này này, đó không phải là hầu gái của Yêu Vương sao? A, là Yêu Vương phái ngươi đến đón ta sao? ai ai ai, Đạp Đạp thật là cảm động." - Tảng đá kêu gào, đáng tiếc Mã Tiểu Linh không nghe được.
Tảng đá từng bị Mã Tiểu Linh ngồi lên, giọng nói khinh thường: "Hừ, mi nghĩ cũng đừng nghĩ.
Mi mà được Yêu Vương coi trọng sao, đừng có nằm mơ ban ngày."
"Phi, ta từng được Yêu Vương ngồi lên, còn đỡ hơn cái thứ bị cái mông dơ bẩn của phàm nhân ngồi qua như mi, đừng có so với ta."
À, tảng đá Vương Quý Nhân từng ngồi khá nhỏ, bây giờ bị cỏ che mất hơn nữa.
Nếu không chú ý, sẽ không nhìn thấy.
Mã Tiểu Linh đưa tay sờ sơ, tảng đá lành lạnh thật mát tay.
Không biết tại sao, nàng muốn đem nó về nhà, đặt ở trong hậu viện căn biệt nàng mới mua.
[Ừm, Vương Quý Nhân hình như rất thích nằm trên ghế quý phi.
Tảng đá này vừa vặn có thể gác chân, hơn nữa lại có linh khí.
Vương Quý Nhân tiếp xúc nhiều có thể cường thân kiện thể.]
"Này này, đừng có dùng cái tay dơ bẩn của ngươi chạm vào ta.
Phía trên đó lưu lại khí tức của Yêu Vương, ẩn mình sâu như vậy là không muốn để bọn phàm phu tục tử các người chạm vào.
Nhanh rút tay lại cho ta, a a a, vô lễ a a.
Yêu Vương, ngài ở đâu, mau đến cứu Đạp Đạp."
Nghĩ đến đây, Mã Tiểu Linh đưa tay ra, thoáng một cái tảng đá liền yên phận nằm trong Không Gian Giới Chỉ.
Tảng đá lớn ngạc nhiên thốt lên: "Đúng là hầu gái Yêu Vương phái tới sao? A, nhanh lên thu ta đi, nhanh lên."
"Ừm, tảng này được nè." - Bành Xán vỗ vỗ lên mặt đá, đặt mông ngồi xuống, nhìn Ngô Đông Tuyết nói: "Cục đá này lớn, có thể làm căn cơ.
Ngô Đông Tuyết, cậu thấy sao?"
"Ừm, mình thấy cũng được đó." - Ngô Đông Tuyết căng thẳng nhìn Mã Tiểu Linh.
Hiện tại Mã Tiểu Linh đang dùng túi không gian, cô rất khẩn trương.
Từ trước đến nay cô đưa từng nhìn qua túi không gian, cha của cô là người có năng lực nhưng cũng không có.
Có thể thấy được loại pháp khí nghịch thiên này quý giá cỡ nào, không ngờ Mã Tiểu Linh lại có.
"Đông Tuyết, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.(1)" - Mã Tiểu Linh nhìn Ngô Đông Tuyết, đưa tay lên.
Tảng đá lớn một người ôm không hết liền biến mất.
Ngô Đông Tuyết chấn động nhìn tảng đá biến mất, chỉ còn lại dấu lún trên đất, còn có vài chú giun nhỏ bị hoảng sợ.
"Chà chà, thiệt là, leo tới đây đột nhiên thấy mệt, chung ta về thôi." - Bành Xán chậm rãi xoay người, có chút mất hứng.
"Ừm." - Ngô Đông Tuyết gật đầu, nhìn Mã Tiểu Linh cười: "Tiểu Linh, nơi này cũng không có gì đẹp, chúng ta về thôi."
Ba người lái xe trở về làng du lịch cũng đã giữa trưa.
Cuối mùa thu, mặt trời không quá gắt nhưng vẫn chói mắt.
Bành Xán đem theo một đám nhân viên, nhìn Ngô Đông Tuyết hỏi: "Mắt trận ở đâu thì tốt?"
"Tất nhiên là nơi đã bày trận.
Ở đó từng bày trận, vẫn còn tàn dư của sức mạnh, mới đủ để phong tỏa khu vực lớn như vậy.
Sẵn tiện điều tra luôn." - Ngô Đông Tuyết nhìn căn nhà đổ nát, lắc đầu.
"Ừm, vậy bên trong sắp xếp thế nào?" - Bành Xán chỉ vào phế tích, mơ hồ có thể nhìn thấy nửa cái quan tài không một chút tổn hại.
Nét mặt Mã Tiểu Linh biến đổi, bước nhanh về trước, cầm lấy một cái xà ngang, quay về đám nhân viên nói: "Lại đây, kéo cái xà này ra."
Đám nhân viên biến sắc, nhưng vẫn nghe lời đi tới.
Cả đám bắt tay phối hợp với Mã Tiểu Linh kéo thanh xà ngang ra, rồi dọn dẹp một ít đất đá và ngói vỡ.
Nửa cái quan tài hoàn toàn lộ ra ngoài.
Mã Tiểu Linh cầm lấy mép quan tài.
Quan tài này được tạo thành từ gỗ Lim thượng hạng, nửa cái quan tài màu sắc rất đều, nhìn qua có một màu đen đặc biệt.
Nhìn kỹ, mới phát hiện tất cả đều là vân gỗ, đúng là gỗ Lim thượng hạng trăm năm khó thấy.
Mã Tiểu Linh nhìn vào trong quan tài một chút, vừa nhìn vào, liền giật cả mình, ngay cả nói chuyện cũng run cầm cập.
"Sao.........sao có thể....."
"Làm sao thế?" - Bành Xán và Ngô Đông Tuyết bước nhanh tới, theo ngón tay Mã Tiểu Linh nhìn vào, kinh ngạc cả buổi chưa khép miệng.
Bành Xán đưa tay bấu chặt cánh tay mình, cảm giác đau đớn làm Bành Xán hồi phục tinh thần.
Trong quan tài có tầng lót(2), nhưng lại lót bằng tơ lụa màu đỏ thẫm.
Trãi qua thời gian lâu như vậy, mà màu đỏ vẫn còn đẹp như màu máu.
Khăn hỉ màu đỏ sao lại lót trong quan tài?
[Không đúng, bà cô từng nói Tướng Thần thích màu trắng.
Nếu Tướng Thần nằm trong này, đáng lý phải dùng màu trắng mới đúng chứ? Cái khăn màu đỏ này làm sao lại xuất hiện trong quan tài? Lẽ nào người bên trong không phải Tướng Thần? Nếu không phải Tướng Thần thì là ai?]
"Cương thi làm sao lại lót tầng quan tài?" - Ngô Đông Tuyết tự lẩm bẩm.
Nhưng nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt liền trắng bệch.
"Ai lại đem chôn cương thi ở đây? Lại còn lấy cương thi mắt đỏ làm mắt trận(3)? Vậy công lực của người này............" - Ngô Đông Tuyết chưa nói hết, nhưng chỉ một câu nói ngắn lại làm Mã Tiểu Linh và Bành Xán biến sắc, bất giác siết nắm đấm.
Bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng.
Mã Tiểu Linh bảo đám nhân viên rời đi, đến khi không còn nhìn thấy ai thì mới vung tay, quan tài biến mất.
Ngô Đông Tuyết nghi hoặc nhìn Mã Tiểu Linh, không hiểu hỏi: "Chị đem quan tài đi làm gì?"
[Làm cái gì? Còn có thể làm gì, tất nhiên là bán.
Đây là gỗ Lim, ngàn cây có một.
Cái quan tài nặng như vậy, tốt xấu gì cũng mấy chục kg.
1kg là 5 triệu, cái này tùy tiện bán lại có thể hơn 100 triệu.
Không lẽ để đây cho nó mục nát sao?]
"Trở về nghiên cứu một chút.
Phải rồi, tảng đá này để ở đây sao?" - Mã Tiểu Linh đánh trống lãng nhìn Ngô Đông Tuyết.
"Vâng." - Ngô Đông Tuyết gật đầu.
Mã Tiểu Linh làm theo, lấy tảng đá lớn ra, rồi lùi qua một bên nhìn Ngô Đông Tuyết làm.
Có chút ngạc nhiên hỏi: "Chuẩn bị lập trận gì?"
Ngô Đông Tuyết lấy bùa ra, nét mặt nghiêm nghị, không quay đầu lại, nói: "Không cần lập trận, em sẽ mời Thổ Địa lên, xem có thể nhờ ngài phong ấn núi hay không.
Nơi này nghèo dinh dưỡng như vậy, chúng ta đưa tới một cục đá có linh khí, chắc ngài ấy sẽ đồng ý."
"Này, cái thứ nhân loại thấp kém kia, ngươi muốn làm gì hả? Không phải đi tìm Yêu Vương sao? Để ta ở vùng hoang dã này muốn làm gì hả?" - Tảng đá đột nhiên có một dự cảm không tốt, đáng tiếc đâu ai nghe thấy nó nói.
Ngô Đông Tuyết ngồi xếp bằng, cung kính dán từng lá bùa lên tảng đá, tay cầm ba lá bùa vàng, phất lên, đọc thần chú: "Lập đàn Thổ Địa, thần linh......nhất linh.
Thông thiên đạt địa, ra vào U Minh.
Vì tôi truyền tấu, không được dừng lại.
Đến đây với tôi, không nghi ngờ, giải thích nghi hoặc."
Vừa đọc xong thần chú, 3 lá bùa liền bốc cháy.
Ngô Đông Tuyết buông tay, ba lá bùa hóa thành tro rơi xướng đất.
Ngay lập tức, trong đất chui ra một bóng người.
Bóng người nhìn xung quanh, có chút vất vả đứng lên.
Bóng người rất mơ hồ, không thể nhìn rõ mặt, chỉ thấy phủi phủi đất trên người, giọng nói tang thương hỏi: "Ai đã gọi ta?"
"Người trong chính đạo.
Hiện tại yêu ma đang lộng hành, hi vọng ngài có thể giúp một tay.
Linh thạch này làm cống phẩm, ngài nhận cho." - Ngô Đông Tuyết bấm pháp ấn, nét mặt đầy chính khí.
"Cái gì? Ta là cống phẩm.
Ta mới không làm cống phẩm, ngươi dựa vào cái gì dám đem ta ra làm cống phẩm? Liền biết ngươi chả tốt lành gì, ê ê ê hầu gái, mau cứu ta.
Này, ta một lòng hầu hạ Yêu Vương trời đất và nhật nguyệt có thể chứng giám."
Bóng người nhìn tảng đá to, hài lòng gật đầu nói: "Mời nói."
"Hi vọng ngài có thể phong ấn ba dặm quanh đây, không cho yêu ma thoát ra ngoài.
Chúng tôi sẽ ở đây trong 3 ngày, dọn dẹp sạch sẽ."
"Hàng yêu phục ma vốn là việc thuận với ý trời, ta đồng ý." - Bóng người đập tay cái , tảng đá liền hóa thành bụi mù, bóng người cũng biến mất.
Giữa không trung, một vòng ánh sáng nhàn nhạt bao vây mấy dặm xung quanh.
Ngô Đông Tuyết nhìn xa xa, lúc này mớ thả lỏng, gật gù cười: "Bây giờ lục soát thôi."
---------------
(1)thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: người bình thường không có tội, nhưng vì có vật quý mà mang tội.
(2) tầng lót trong quan tài: khi liệm người chết, thường sẽ lót một lớp vải phía dưới đáy quan tài.
(3): mắt trận: trung tâm trận pháp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...