Editor: ♡ muanhobaybay ♡
3.1
Giống như khiếp sợ đến cực hạn, cả người trở nên ngơ ngác, rõ ràng nghi vấn trong lòng như muốn nổ bung rồi, yết hầu lại như bị ngăn chặn, giống như choáng váng, giống như kinh sợ! Chống lại ánh mắt Kim thị đang nhìn nàng như một hạ nhân, lại nhìn “chính mình” đang nằm ở trên giường, nàng hoang mang không biết đây là cảnh diễn hoang đường gì, hay là một giấc mộng vớ vẩn.
Kim thị nhìn Ngàn Ngọc quỳ gối ở trước chân mình, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra, dù đã vô cùng suy yếu, đôi mắt đen nhánh, giống như đánh mất đi thần sắc; hai phiến môi khô nứt, mím lại thật chặt, đôi môi càng nhợt nhạt hơn so với sắc mặt.
Kim thị nhíu mày, lại thở dài một hơi. Kim thị nhớ rõ Ngàn Ngọc được mua vào phủ từ sáu năm trước, mặc dù không có người thân, nhưng nhìn gọn gàng chỉnh tề, trông cũng thông minh lanh lợi, cho nên đã đặt bên cạnh mình ngay từ đầu.
Lúc ấy, nha đầu kia dù tuổi còn nhỏ, ở bên nàng hai ba năm, nhìn ra là người thật thà làm việc. Sau đó thì bên Hoa nhi thiếu người hầu, Kim thị liền cho Ngàn Ngọc sang bên Tĩnh Nguyệt Hiên này.
Hoa nhi tính tình điêu ngoa, cao ngạo, nàng làm nương nên trong lòng rất rõ ràng. Nhưng Hoa nhi là đứa nhỏ nàng thương yêu nhất, cho nên không nỡ trách cứ, mà nàng còn bận rộn chăm nom sự vụ lớn nhỏ trong phủ, cho bên không có nhiều thời gian và tinh lực để ở bên nữ nhi.
Cho nên cố ý đưa Ngàn Ngọc đến Tĩnh Nguyệt hiên, ngoài việc để nàng hầu hạ tiểu thư thật tốt, những việc cơm áo cuộc sống thường ngày, chính là để những lúc tiểu thư bốc đồng, tốt xấu có thể khuyên nhủ hai câu.
Mà Nhâm Uyển Hoa dù có tùy hứng vẫn tùy hứng, nhưng mà lại rất kính yêu mẫu thân, bởi vậy đối với lời nói của Ngàn Ngọc,... nàng cũng sẽ nghe lọt một đôi lời.
Cho nên Ngàn Ngọc tới Tĩnh Nguyệt hiên chưa tới hai năm, do Nhâm Uyển Hoa tự chủ trương, mà lướt qua vài vị nha hoàn lớn tuổi hơn có tư lịch hơn, dẫn đầu làm đại nha hoàn của Tĩnh Nguyệt hiên.
Cho nên Kim thị lại càng tín nhiệm Ngàn Ngọc, cho nên chuyện ngày thường của Nhâm Uyển Hoa đều qua tay nàng, có chuyện gì, cũng tìm nàng tới hỏi. Lại không nghĩ tới, ngày đó Hoa nhi gặp chuyện, lại là Ngàn Ngọc đi theo bên người Hoa nhi!
Kim thị sốt ruột cho ái nữ, mặc dù Ngàn Ngọc đi theo cũng gặp chuyện không may, nhưng Kim thị vẫn đem cái sai đẩy lên trên người Ngàn Ngọc. Chỉ vì trong khoảng thời gian này Ngàn Ngọc hôn mê bất tỉnh, hơn nữa trong lòng chỉ chú tâm tới Hoa nhi, lại chú ý tới thân phận bản thân, tất nhiên Kim thị sẽ không nói gì, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận.
Mà Hoa nhi cũng đã tỉnh lại, không ai nghĩ tới Ngàn Ngọc cũng tỉnh, nhưng lại... Kim thị hit hơi thật sâu rồi thở ra, lại thấy bộ dáng Ngàn Ngọc có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Cũng không muốn Hoa nhi vừa mới tỉnh lại không lâu, gây ra ầm ĩ trong phòng. Vì thế lại giống như những lần trước, Kim thị lại điều chỉnh lại tâm tình lần nữa, sau đó nói với Lữ ma ma ở bên cạnh: “ Đỡ nàng đứng dậy, đứng đáp lời là được.”
Lữ ma ma lên tiếng đáp ứng, hướng Phỉ Thúy bên cạnh cùng cúi người xuống, hai người như đạt được thống nhất, mỗi người tiến lên nắm lấy một bên tay của Ngàn Ngọc, kéo nàng lên. Chỉ là khi kéo lên, mới phát hiện Ngàn Ngọc giống như khúc gỗ không nhúc nhích,... không phối hợp một chút nào. Trong lòng Lữ ma ma càng thêm chán ghét, tay liền dùng sức, lôi Ngàn Ngọc dậy.
Nhìn bộ dạng chật vật của Ngàn Ngọc, trong lòng Phỉ Thúy vui vẻ, miệng nói thầm một câu:
“Đừng có sang đây để lôi kéo sự thương tiếc của tiểu thư, ngươi không soi gương nhìn bản thân xem thành cái dạng gì rồi.”
Sau khi bị Lữ ma ma kéo mạnh, lại nghe thấy câu nói thầm kia của Phỉ Thúy, nàng mới tỉnh táo lại. Chưa từng có ai dám nói những lời châm chọc khiêu khích với nàng như thế,... huống chi lại là lời từ trong miệng nha hoàn của mình nói ra.
Nếu là ngày thường, cho dù trong lòng vô cùng tức giận, nàng sẽ không phát tác tính tình trước mặt Kim thị, nhưng mà hôm nay, hôm nay khác, hôm nay như thể ác mộng của nàng, sao nàng có nhiều băn khoăn như thế.
Tâm tình nóng nảy, cảm xúc lo lắng sợ hãi, nàng liền phát tiết tức giận ra ngoài! Vì thế lúc mà mọi người chưa kịp phản ứng, mặt của Phỉ Thúy đã hứng ngay một cái tát!
“Ba...” Thanh âm giòn vang, giống như đánh vào lòng mọi người trong phòng, tất cả đều sửng sốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...